Dương Gian Phán Quan

Chương 366: Chương 366: Liền lấy thân báo đáp




Ngoan ngoãn ngồi im cho đến khi tiên nữ hung hăng Hồng Linh từ trong hộp sọ Hắc Hỏa Độc Ngạc móc ra một khỏa thú đan bự chảng, Cao Cường mới đứng dậy lon ton chạy tới.

Hóa Thần sơ kỳ đánh cho Hóa Thần hậu kỳ như con..

Tin chắc tu vi tiến triển chút nữa, khéo nàng có thể cân luôn Luyện Hư Kỳ..

Không cần phải tìm kiếm đâu xa, Hồng Linh đích thị là một nàng thiên chi kiều nữ đấy a..

Hắn vừa mới lại gần, Hồng Linh liền đưa tới thú đan, vênh mặt đắc ý cười hỏi:

“Tiểu tử vô tri, đã thấy run sợ trước thực lực của bản Trưởng Lão chưa? Nhớ phải hết mực yêu thương chiều chuộng, kẻo bản Trưởng Lão tức giận sẽ đánh đòn đấy nhé”

Không nói nhiều, Cao Cường lập tức thu cất thú đan vào trữ vật giới, rồi đè sấp Hồng Linh xuống mà hung hăng quất cái bàn tọa cong cớn mười phần mắn đẻ của nàng.

“Bốp..”

“Ya.. Cuồng đồ dâm tặc mau buông bản Trưởng Lão ra ngay”

“Bốp..”

“Ya.. Tiểu tử vô tri dâm tặc, bản Trưởng Lão muốn tức giận”

“Bốp..”

“Ya.. Bớ người ta có dâm tặc vô sỉ sàm sỡ bản Trưởng Lão”

Hắc hắc, phi thường nẩy nở, quất một cái liền rung động dập dờn, nhìn trông cực kỳ mê hoặc.

Đáng tiếc sau khi quất ba cái, Cao Cường dù vạn phần không muốn cũng vẫn phải thả nàng. Chứ vỗ vỗ thêm lúc nữa thì sợ rằng dục hỏa thiêu đốt cháy nhà mất thôi.

Cái mông không hề nhỏ truyền tới cảm giác ê ẩm khác thường, Hồng Linh trong lòng hết sức khó chịu, được tự do liền nhào tới siết chặt cổ hắn, gằn giọng quát hỏi:

“Tiểu tử vô tri, có phải mấy tháng ở ngoài suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không hả? Mau mau thành khẩn khai báo, đừng để ta tức giận là không xong đâu”

Không một chút giác ngộ, Cao Cường lập tức bĩu môi đáp lại:

“Nàng giả bộ ghen tuông trông cứ như thật ấy nhỉ? Thôi, mau buông tay đi, kẻo đến lúc ta máu lên lại làm ra những hành vi đê tiện hơn nữa thì đừng oán trách đấy”

Có bản lĩnh cứ việc đê tiện gì đó thử xem nào?

Hồng Linh trong lòng âm thầm gào thét, ngoài mặt buồn bực buông tay thả hắn ra.

Bất chợt Hồng Linh nhận ra từ khi tiến vào bí cảnh, đầu óc dường như có vấn đề. Không đơn thuần chỉ là tròng ghẹo, nàng thực mong hắn vượt giới hạn mới chết chứ?

Không ổn, phải mau chóng tỉnh táo lại.

Hồng Linh trong lòng hoảng hốt, hai tay liên tục vỗ nhẹ lên má.

Đang định vươn tay véo má thì thấy nàng hành động khác thường, Cao Cường lo lắng vội hỏi:

“Hồng Linh, nàng bị làm sao thế? Có phải là do trúng khí độc không vậy?”

“Không phải, chàng đừng lo lắng” – Hồng Linh chột dạ cúi gằm mặt xuống, thẹn thùng khẽ nói:

“Trong này nhiệt lượng cao quá, ta sợ da bị khô ráp nên thử kiểm tra xem”

Hỏa hệ tu sĩ Hóa Thần Kỳ lại đi sợ nhiệt lượng cao?

Nàng lấy cớ nghe sao nó hợp lý một chút có được không? Bản quan muốn quỳ lạy rồi đây này.

Có điều Cao Cường không dại gì đi thẳng thừng bóc mẽ, liền vươn tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, rồi nhanh chân chạy tới hướng thi thể Hắc Hỏa Độc Ngạc.

Mặt hàng khổng lồ này có khung xương với bộ da vảy không tồi đâu.

Đặc biệt da vảy sau khi ngâm mềm đem đi đóng vài đôi giày là chuẩn không cần chỉnh.

Chưa kể tới quãng thời gian ngốc tại KOE, hắn còn học mót được chút xíu kỹ năng thêu thùa may vá, hoàn toàn có thể áp dụng vào quá trình luyện chế giáp da.

Từ trữ vật giới lấy ra một chiếc bồn tắm bằng đá cỡ lớn, phi kiếm cũng xuất hiện trên tay, Cao Cường cẩn thận lóc xuống từng miếng da vảy ném vào trong bồn.

Ài, Hồng Linh xuống tay quá hung ác, loanh quanh chỉ lóc được có trăm tấm vảy lành lặn.

Được cái là mỗi miếng lớn như chiếc đĩa than nghe nhạc, không cần lo bị thiếu.

Bước tiếp theo Cao Cường đổ dược thủy tiêu độc vào bồn, xong xuôi liền nói với Hồng Linh:

“Nàng ở trên này cẩn thận đề phòng nhé, ta xuống dưới thu mấy khối tinh thiết rồi lên ngay”

Sớm đã tiến lại gần đứng nhìn xem, Hồng Linh vội vàng níu giữ tay hắn, có chút lo lắng nói:

“Nhỡ dưới đó ẩn nấp thứ nguy hiểm hơn thì sao? Tốt nhất để ta thả khôi lỗi xuống lấy cho”

“Nàng đừng có lo” – Cao Cường vỗ nhè nhẹ lên bàn tay nõn nà của nàng, mỉm cười trấn an:

“Ta thả thần thức thăm dò được xuống sâu tận hơn ba ngàn mét. Hơn thế nữa nàng vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu còn thứ khác thì nó đã sớm mò lên đây”

Cao Cường không hề chém gió, hắn thần thức vốn mạnh mẽ vượt trội. Một điều quan trọng hơn nữa là lặn xuống để tránh trường hợp bỏ sót đồ vật gì đó quý giá.

Thấy hắn nói cũng hợp tình hợp lý, Hồng Linh thoáng chút suy nghĩ đành phải buông tay.

Nói chung ngoại trừ những việc xấu xa bỉ ổi, còn đâu liền để mặc hắn thoải mái nhảy nhót đi thôi.

Hồng Linh không tiếp tục níu giữ, nhưng lại cứ xụ mặt hờn dỗi trông quá đáng yêu. Cao Cường kìm lòng không đặng, liền đưa tay nhéo nhéo đôi má phính của nàng rồi cười vang quay đầu bỏ chạy thật nhanh, trong nháy mắt đã nhảy ùm xuống hồ dung nham đỏ nóng.

“Tiểu tử vô tri, dám nhéo má bản Trưởng Lão như con nít” – Hồng Linh tức giận dậm chân khẽ mắng, cực kỳ muốn nhảy xuống dưới đó cùng với hắn liều mạng.

Nghĩ linh tinh một chút vậy thôi.

Chứ sau một hồi khua khua nắm đấm trong không khí, Hồng Linh ra lệnh khôi lỗi đứng thủ hộ tại mép hồ, còn nàng lấy ra máy may cặm cụi ngồi may cho hắn bộ đồ.

Nàng để ý hắn có vẻ thích trang phục kiểu dáng hiệp y, liền âm thầm dệt vải băng tằm may vài bộ.

Sau hắn ra ngoài còn có cái mà trưng diện, khỏi phải mặc cái bộ đồ xám tro xấu xí kia.

“Em như cô gãi hãy còn xuân, trong trắng thân chưa lấm bụi trần.. Hửm?” – Đang mải mê vừa may vừa hát hò khí thế, Hồng Linh chợt giật mình bật phắt đứng dậy.

Ánh mắt lóe lên thần sắc mừng rỡ, nàng vội vàng lấy ra một khối ngọc phù trắng noãn.

Để rồi sau khi thần thức xâm nhập nhìn xem, Hồng Linh hai hàng lông mày liền nhíu lại thật chặt.

- --

Trong khi đó ở sâu một ngàn mét dưới hồ dung nham.

Cao Cường toàn thân bao phủ lôi điện tím ngắt, tay cầm phi kiếm ra sức đục khoét nham thạch.

Chẳng mấy chốc đào sâu vào hơn hai mươi mét, đập vào mắt hắn là một khối tinh thiết khổng lồ đen kịt bóng loáng, trên bề mặt còn bao phủ tầng hào quang lấp lánh.

Là tinh thiết cao cấp, nguyên một khối có trọng lượng vào khoảng hơn trăm tấn. Chỉ bằng một phần mười so với mỏ tinh thiết cao cấp dẫn tới Cao Gia gặp họa năm xưa.

Thế nhưng khối tinh thiết này đã được nhiệt lượng tôi luyện đến cực hạn, nhìn chung đạt chất lượng tốt hơn rất nhiều, đơn giản so sánh liền bằng cả mỏ ngàn tấn kia.

Quan trọng là nếu giao vào tay thất phẩm luyện khí sư, có thể dễ dàng tinh luyện thành Ngân Thiết.

Đáng tiếc với trình độ Cao Cường hiện giờ còn chưa dám sờ vào tinh thiết cao cấp thông thường.

Nói chung phải đạt tới lục phẩm chú tạo sư, và tay nghề thật vững thì mới đụng chạm được.

Tuy nhiên không việc gì phải buồn, lục phẩm thất phẩm chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Mang theo sự tự tin chiếm hết phần thiên hạ, Cao Cường nhanh tay đào móc thu lấy khối tinh thiết vào trữ vật giới, rồi mau chóng bơi tới chỗ khác tiếp tục đục khoét.

Quanh đi quẩn lại đào bới moi móc hơn tiếng đồng hồ.

Cao Cường thu được tổng cộng năm mươi hai khối cực hạn tinh thiết cao cấp, và cũng đã lặn xuống tới độ sâu ba ngàn mét, có điều hắn còn đang lặn sâu xuống nữa.

Bởi vừa đào vừa cẩn thận dò xét, hắn phát hiện có thứ quý giá nằm ở độ sâu bốn ngàn mét.

Trọng lượng vào khoảng hai tới ba ngàn cân, thuần một màu bạc trắng lấp lánh.

Chính là một khối Ngân Thiết hạ cấp, không quý vì quá quý.

Đương nhiên quý giá bởi dễ dàng tinh luyện tăng thêm tiểu cấp bậc. Chứ hàng từ tinh thiết tinh luyện thăng cấp muốn tăng thêm thì tiêu tốn rất nhiều tài liệu phụ gia.

Nói chung với thu hoạch ngày hôm nay là chuyến thâm nhập bí cảnh liền đã thành công mỹ mãn.

Sau này hắn khỏi cần lo lắng thiếu nguyên liệu khi đụng chạm tới ngưỡng cửa thất phẩm chú tạo sư.

Không mất nhiều thời gian để đào móc và thu lấy khối Ngân Thiết, xong xuôi Cao Cường cẩn thận dò xét một phen, đáng tiếc chỉ thấy mỗi hang của Hắc Hỏa Độc Ngạc.

Cơ mà trong hang sạch trơn trống rỗng, ngay đến một mẩu xương bé tẹo tèo teo cũng chẳng có.

Dưới này quá khó chịu, hắn không nấn ná thêm nữa, liền như hỏa tiễn phóng vọt lên trên.

“Ùm..”

Mất chưa đầy một phút để lao lên bờ, thấy Hồng Linh hiện đang vừa ngồi ca hát vừa ngồi may y phục, Cao Cường mang theo hiếu kỳ nhanh chân chạy đến nhìn xem.

Chậc chậc, tay chân nhịp nhàng thoăn thoắt, nàng lành nghề lắm chứ chả đùa đâu.

Cơ mà nhìn không giống như đang may xường xám.

“Ồ..” – Liếc thấy mấy bộ hiệp y xếp gọn một bên, Cao Cường kinh hô một tiếng rồi vội hỏi:

“Hồng Linh, này tất cả là nàng may cho ta có đúng không?”

“Đương nhiên là như vậy” – Hồng Linh tạm thời ngừng tay, ngước lên nhìn hắn đắc ý nói:

“Chàng thấy sao? Đã cảm động muốn rơi nước mắt chưa?”

Lần đầu tiên trong đời được người may đồ tặng, lại còn là xuất phẩm từ tay mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Phải nói là phi thường cảm động, chứ không đơn thuần chỉ là cảm động bình thường thôi đâu.

Hít sâu một hơi căng phồng lồng ngực, Cao Cường hướng Hồng Linh mạnh dạn nói:

“Thực sự không biết cảm tạ nàng như nào mới phải, thôi thì ta liền lấy thân báo đáp đi vậy”

“Làm như báu bở lắm không bằng” – Hồng Linh liếc xéo nhìn hắn, phất tay xua đuổi:

“Chàng làm gì thì làm đi, đừng đứng đây quẫy nhiễu ta may nốt bộ đồ còn đang dang dở”

Đôi khi mặt phải thật dày mới được, mặc kệ Hồng Linh xua đuổi, hắn liền vớ lấy hiệp y trên bàn may.

Nhìn chung nàng may hiệp y đúng thật là vừa đẹp vừa chuẩn, kiểu dáng tuy bó gọn ôm sát vào cơ thể, nhưng mặc không hề thấy gây ảnh hưởng tới cử chỉ hành động.

Chưa kể tới nàng còn tẩn mẩn tự tay thêu những họa tiết hoa văn kim tuyến nữa chứ.

Cao Cường được dịp luôn mồm tấm tắc ngợi ca khen đẹp, chọc cho nàng vui vẻ cười tươi như hoa.

Tuy nhiên cuối cùng nàng lại một lần nữa “lạnh lùng” phất tay xua đuổi, hắn không còn cách nào khác, đành phải chạy tới xử lý cho xong cỗ thi thể Hắc Hỏa Độc Ngạc.

Mới đầu dự định giữ lại thịt của mặt hàng này, biết đâu về sau cần dùng trong tình huống nhạy cảm.

Ngặt một nỗi máu thịt Hắc Hỏa Độc Ngạc mùi khai kinh dị, hắn buộc lòng phải từ bỏ ý đồ đen tối.

Sau khi vẩy dược thủy tiêu hủy sạch sẽ núi thịt khổng lồ, đứng nhìn khung xương bự chảng còn sót lại, Cao Cường trong lòng không khỏi âm thầm thở dài thườn thượt.

Mấy năm gần đây toàn tâm toàn ý nâng cao trình độ chú tạo sư, thành ra bỏ bê phương diện phù bảo, sắp tới nên bớt chút thời gian ôn luyện kẻo bị mai một tay nghề.

Thu cất khung xương vào trữ vật giới, Cao Cường quay sang tháo rút dược thủy tiêu độc ra khỏi bồn.

Ngay sau đó hắn đổ vào dược thủy ngâm cho mềm da vảy, ánh mắt thoáng liếc nhìn Hồng Linh.

Nàng may cho bản quan y phục, bản quan cũng liền may tặng nàng mấy bộ đồ da chứ nhỉ?

Cứ quyết định như vậy đi, Cao Cường lập tức lôi ra giấy bút, cặm cụi vẽ phác thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.