Dương Gian Phán Quan

Chương 136: Chương 136: Lôi thuật nhất tiễn




Bị cái danh tự Dream Come True khiến tâm tình không được tốt, Nhàn Vân Lão Nhân chẳng buồn hỏi han gì thêm. Đơn giản dặn dò sáng mai tới sớm, rồi cứ thế đem hắn đuổi cổ.

Bụng đói cồn cào, chưa cho ăn gì đã đuổi?

Bất đắc dĩ Cao Cường đành ghé qua siêu thị mua mì gói trở về nấu tạm.

Chỉ có điều vừa với tới trước cổng, hắn liền phát giác có tu sĩ ẩn nấp gần đây. Khí tức không hề xa lạ, phi kiếm triệu hồi nắm trong tay, Cao Cường nhíu mày khẽ gằn giọng:

“Dám bén mảng tới đây? Ngươi là tìm đường chết?”

“Ta không có ý xấu. Xin đừng hiểu lầm” – Tu sĩ kia rời khỏi nơi ẩn nấp, thuận tiện lên tiếng trình bày. Không phải ai khác mà chính là võ môn tu sĩ hộ vệ của gã Phúc Lâm.

“Người đâu?” – Chớp mắt không thấy Cao Cường thân ảnh nơi đây, gã tu sĩ giật mình tự hỏi. Chỉ là bỗng dưng yết hầu mát lạnh, khỏi cần nhìn hắn cũng biết có chuyện gì.

“Tìm ta có chuyện gì? Dối trá nửa lời. Chết” – Giọng nói băng lãnh truyền tới bên tai.

Gã tu sĩ rùng mình, trong lòng kêu khổ. Có điều hắn không dám chậm chễ, vội vàng giải thích:

“Ta muốn rời khỏi Tân Lòng thành. Trước khi đi là tới để báo tin”

Liếc nhìn ba lô trên vai đối phương, Cao Cường trầm giọng tra hỏi:

“Tin gì?”

Khẽ thở dài, gã tu sĩ giọng đắng chát nói ra:

“Ta lén nghe được cao tầng Phúc Gia bàn chuyện hợp tác với Tống Gia nào đó ở Bạch Long thành phố. Mục đích là muốn.. giết ngươi. Ta thề tin tức này là sự thật. Mấy năm nay ta giúp Phúc Gia làm không thiếu việc xấu, trong lòng hối hận. Cho nên trước khi đi khỏi, ta liền chạy tới báo cho ngươi biết”

“Bạch Long thành phố?” – Cao Cường mi tâm nhíu chặt: “Ngươi xác định là Bạch Long thành phố?”

Gã tu sĩ đầy khẳng định đáp:

“Xác định, là Tống Gia của Bạch Long thành phố. Có điều ta chỉ nghe được có vậy thôi. Bọn họ bàn bạc cụ thể những gì thì ta không được rõ, nhưng rất có khả năng Tống Gia sẽ uỷ thác một cường giả âm thầm xâm nhập Tân Long thành”

Thu hồi phi kiếm, Cao Cường lạnh nhạt hỏi:

“Còn tin tức gì nữa không?”

Cười khổ lắc đầu, gã tu sĩ chép miệng nói:

“Ta là giả bộ đi ngang, nếu nấn ná nghe trộm sẽ bị tu sĩ cung phụng khác phát hiện. Mà từ vụ video kia phát tán ra, Phúc Gia chưa dám khôi phục kinh doanh hắc ám. Nên không có thông tin gì hữu ích”

“Làm nhiều việc thiện tích đức đi” – Cao Cường ném cho đối phương lọ dược thuỷ, nhàn nhạt nói một câu rồi quay người mở cổng vào nhà.

Cánh cổng đã khép lại, đứng đó nhìn lọ dược thuỷ lục sắc lóng lánh trong tay, thật lâu sau gã tu sĩ khe khẽ đa tạ một câu rồi mới rời đi.

Đứng tại trong sân, Cao Cường ánh mắt nhìn lên bầu trời cuồn cuộn mây đen.

Tống Gia gì đó, hắn là nửa xu khái niệm cũng không có.

Thế nhưng Bạch Long thành phố thì.. bỗng chốc những ký ức thời thơ ấu chợt ùa về..

Khó tránh khỏi nghi vấn tự hỏi, xong cũng chỉ suy tư trong chốc lát, liền bị hắn đem gạt sạch khỏi đầu. Lãng phí thời gian bận tâm không đâu là ngu xuẩn, thà tranh thủ tu luyện nhiều chút.

Nấu bát mì ăn tạm, tắm rửa thay đổi bộ đồ, Cao Cường trở về phòng leo lên giường ngồi toạ thiền.

Không có vội vã vận công tu luyện, mà hắn trước tiên tiến hành nội thị tinh thần thế giới. Không gian thuần một màu tím sẫm, ngoài một khoảng trống không có diện tích cỡ gian phòng 50 mét vuông, thì xung quanh bao phủ kín mít bởi tử sắc lôi quang.

Tinh thần thế giới của Cao Cường hiện tại có thể tính như là chứa đựng không thiếu đồ vật đông tây đi. Đầu tiên phải kể tới một cuốn sách đen thùi lùi, là truyền thừa của Âm Phủ. Hiện tại hắn tạm thời không lật mở được, vì tu vi còn chưa đạt đủ điều kiện.

Tiếp theo là ba tấm hoàng kim bia đá, truyền thừa vị tiền bối hoàng kim chiến giáp nam tử kia giao cho. Trong này chỉ có hai tấm loé sáng hiện lên văn tự, Cao Cường chạm tới liền hấp thu lưu giữ vào trí nhớ. Tấm bia thứ ba thì tối om, cần đạt tu vi cao hơn.

Thần thức ngưng tụ thành thân ảnh của chính hắn, Cao Cường không chút chần chừ đi tới trước tấm bia đá đầu tiên rồi cứ thế chạm lên. Văn tự hình ảnh khắc hoạ trên bia chậm rãi bị hắn đem hấp thu. Đây là những kiến thức phương diện chú tạo luyện khí.

Hắn hấp thu xong, tấm bia cũng không biết mất mà chỉ tối xầm xuống. Đơn giản là bởi vẫn còn những kiến thức chú tạo luyện khí cấp bậc cao hơn nữa.

Ngồi xuống niệm Độ Tâm Kinh xoa dịu cảm giác choáng váng, vài phút sau hắn mới đi tới chạm vào tấm bia đá thứ hai, thu lấy một bản Lôi hệ thuật pháp.

Cũng như bia đá đầu tiên, bia đá thứ hai mau chóng tắt đi ánh sáng. Sau này chỉ cần cảm ứng thấy hắn tu vi đạt điều kiện liền sẽ lại sáng lên để báo hiệu.

Truyền thừa có thể thu đều đã thu, Cao Cường thần thức liền rời khỏi tinh thần thế giới.

Lẳng lặng ngồi trải vuốt lại những kiến thức vừa thu được. Hay nói đúng hơn là hắn nếm thử học tập thuật pháp ghi chép trong bản Lôi hệ thuật pháp.

Nửa giờ sau, Cao Cường mở mắt ra, yết hầu liên tục nhúc nhích.

“Ực.. Ực.. Ực..”

Hắn ánh mắt kinh hãi, ngập tràn sắc thái khó có thể tin nổi những gì vừa xem trong đầu.

Đầu tiên là thuật pháp công kích gồm ba chiêu “nhất tiễn, nhị tiễn, tam tiễn”. Cái này ba chiêu tên gọi phong cách cơ sở thuật pháp thì không nói tới. Dù sao còn cần một bước xác minh sức công phá.

Thế nhưng những thuật pháp tiếp theo thì..

Tật Lôi, phụ lên cơ thể thì phương diện tốc độ tăng lên một thành. Nói theo cách số liệu máy móc là tăng 10% tốc độ. Không chỉ dùng riêng bản thân, mà nếu thích có thể áp dụng lên người khác.

Tất nhiên cũng có hạn chế nhất định đó là thời gian Tật Lôi chỉ duy trì được trong khoảng 10 phút mà thôi. Rồi thì không thể thi pháp lên cơ thể người có tu vi cao hơn hắn từ 2 đại cảnh giới trở lên.

Giáp Lôi, phụ lên cơ thể giúp gia tăng một thành phòng ngự. Điểm hạn chế là loại thuật pháp này chỉ có thể duy trì trực diện đón nhận duy nhất một lần công kích. Khi khẩn cấp thi triển không tệ.

Rồi thì Cuồng Lôi kích thích thể năng bạo phát, Điện Lôi tạo tê liệt trên diện rộng, … Cao Cường có cảm giác cứ như đang chơi game online vậy, đã vậy bản thân còn đi theo phương diện Buff???

Mà thôi, mà thôi..

Nhìn chung vẫn còn Lôi Tiễn 1 2 3 an ủi, hơn nữa Tật Lôi phụ gia tốc độ cũng không tồi. Còn mấy loại thuật pháp khác thì học thêm cho nó gọi là vui nhà vui cửa thôi vậy.

Làm ra quyết định, Cao Cường lần nữa nhắm mắt quan sát phương thức thi triển Lôi Tiễn.

Đọc qua thì thấy không khó, xong đến lúc tập luyện thì không đơn giản chút nào. Nhất là cứ phải kháp kháp ngón tay như mấy lão thầy bói khi đoán quẻ vậy đó. Công đoạn này chỉ cần sai một li, lôi điện tích tụ lại liền tiêu tán mất.

Hơn nửa giờ, ngồi kháp kháp tê cả đầu ngón tay, hắn mới thành công ngưng tụ lôi điện. Đem ngón tay chỏ chỉ thẳng ra đằng trước, miệng khẽ quát:

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Sưu…”

Một tia lôi điện tím ngắt từ đầu ngón tay hắn chiếu xạ ra.

Tốc độ xuyên phá nhanh không có đối thủ, mỗi tội mảnh như sợi chỉ, và bắn được có khoảng 1 mét gì đó liền cứ thế tiêu tan đâu mất, không còn nửa xu dấu vết.

Không sao, ít nhất đã có chút điểm số.

Cao Cường lần nữa ngồi kháp kháp các ngón tay, rồi lại búng ra ngón chỏ:

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”



“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Sưuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu..”

Phải đến lần thi triển thứ ~80, hắn mới thi triển ra được nhất tiễn có điểm hình dáng. Tia lôi điện thoát ra từ đầu ngón tay lúc này thể tích tương đương với chiếc đũa. Phần đỉnh có chóp nhọn, nhìn trông đã giống với mũi tên thông thường phết rồi đấy.

“OÀNH..” – Lôi tiễn đánh thẳng vào chiếc tủ gỗ cách hắn 10 mét, oanh phá một lỗ thủng đường kính tương đương chiếc bát ăn cơm. Mép lỗ thủng cháy nám đen kịt, khói không ngừng bốc lên nghi ngút. Nhiễm lấy lôi quang lập loè chớp loé liên hồi.

Lại tới một lần, ngón tay kháp kháp, điểm ra một chỉ:

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Sưuu..”

“OÀNH…”

Đúng như Cao Cường phán đoán, chỉ cần quen tay một điểm, thi triển ra thứ thuật pháp cấp thấp này liền càng lúc càng ngon lành. Lần thứ 81 bắn ra lôi tiễn, thể tích biến lớn hơn lần 80 một chút nho nhỏ. Tất nhiên sức công phá cũng là khủng hơn.

Tuyệt chiêu đã nắm giữ chút đỉnh, có cần biên tập cái tạo hình cho nó khí thế?

Chắp tay như bắn súng chẳng hạn? Pằng chíu?

Mà chuyện này liền để sau rồi tính, tập luyện liền hai giờ đồng hồ, chân khí tiêu hao rõ lợi hại. Bởi vậy dẹp bỏ tâm tư ngoài lề, Cao Cường xếp bằng ngay ngắn trở lại.

Vô Thượng Lôi Kinh vận hành.

Giây lát lôi hệ linh khí liền lũ lượt ào tới, lấy hắn làm trung tâm, hình thành một cỗ vòng xoáy cỡ nhỏ. Trong không gian đan điền, tử hắc giả đan càng thêm chân thực.

Tại trung tâm tử hắc giả đan, tiên căn trong trạng thái ngủ say như con giun cuộn tròn. Thể tích của nó lớn hơn trước rất nhiều, nhỏ như sợi chỉ nay đã bằng ngón tay út.

Kết thúc hai giờ hấp thu linh khí, Cao Cường hài lòng cứ thế nằm lăn ra ngủ.

---

Sáng sớm tỉnh giấc.

Không vội xuống giường, Cao Cường ngồi dậy kháp kháp ngón tay, điểm ra một chỉ:

“Lôi Thuật Nhất Tiễn”

“Sưuuu..”

“OÀNH…”

Ừm lôi tiễn lớn hơn chút, công phá mạnh hơn chút, tiêu hao chân khí cũng nhiều hơn chút.

Nhìn thoáng qua chiếc tủ gỗ thủng lỗ chỗ khắp nơi, Cao Cường vui vẻ chạy đi đánh răng rửa mặt.

Thay đổi y phục xong xuôi, Cao Cường ngựa không dừng vó chạy nhanh tới Nhàn Vân Các. Phải thừa nhận là hôm nay hắn có điểm háo hức hơn thường ngày.

Một phần vì mới luyện thành chiêu thứ nhất Lôi Tiễn thuật pháp nên trong lòng vui vẻ. Một phần vì hôm nay sẽ được tiếp xúc với phương diện chú tạo luyện khí.

Đan dược Cao Cường không quá để ý, nhưng nghĩ tới luyện khí, nghĩ tới học tập rồi tự tay luyện chế ra những món pháp bảo thần kỳ là hắn lại hứng thú dạt dào.

Biết vậy đêm qua ưu tiên tập luyện Lôi Tật thuật pháp, như vậy hôm nay liền chạy nhanh hơn chút rồi. Nghĩ vậy thôi chứ có vài phút hắn đã tới Nhàn Vân Các rồi.

Vừa thấy mặt hắn, Tống Đại Lực liền chạy tới oang oang trách móc:

“Tiểu Cường, ngươi hôm qua làm gì bỏ bữa? Có biết ca nấu biết bao nhiêu món sơn hào hải vị không? Thật là lãng phí của trời đi mà”

Ai biết nhận truyền thừa tới tối mịt mới xong, Cao Cường vỗ vỗ bụng:

“Ngày hôm qua thực sự quá bận bịu, Lực ca liền thông cảm rồi. Mà hiện tại ta đói muốn chết, có gì ngon liền cho ta tới một bàn luôn đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.