Dương Gian Phán Quan

Chương 241: Chương 241: Một cái danh ngạch




Hắn tiến hành đột phá tiêu tốn quá nhiều thời gian, không thể để sư phụ với Tiêu Diễm Phượng bọn họ phải chờ đợi lâu thêm được nữa.

Cao Cường liền gạt bỏ ý định xem xét những thu hoạch khác, tranh thủ mười phút hấp thu linh khí củng cố tu vi xong là lập tức trở xuống.

Giờ đã là Kim Đan tu sĩ, tất nhiên phải ngự kiếm phi hành chứ ai lại chạy bộ.

Rất nhanh hắn liền oai như cóc đáp xuống khoảng đất trống mà sư phụ đang ngồi nướng bạch tuộc.

“Sư phụ, gió hôm nay thổi phá lệ mát lạnh” – Cao Cường đắc ý vênh mặt, hướng Nhàn lão cười nói.

“Cởi truồng ngự kiếm đương nhiên mát rồi” – Nhàn lão hai tay xoa vuốt huyệt thái dương, chưa có khi nào muốn tẩn cho đệ tử một trận ra hồn như lúc này. Xin thề luôn.

Ách..

Cao Cường nghe xong lập tức hoá đá, cần cổ cứng nhắc xoay chuyển tứ phía. Phải đến khi nhìn thấy Tiêu Diễm Phượng nằm bất tỉnh, mới thở phào được một hơi.

Nhanh như ăn cắp, hắn hướng bờ biển chạy tới, gột sạch thân thể xong mặc quần áo mới quay trở lại.

Hắn vừa ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Nhàn lão liền dẫn trước lên tiếng:

“Ngươi đột phá trời hiện dị tượng, mấy đứa quan sát thu được một lần phạt mao tẩy tuỷ, chắc hẳn lợi ích cũng chỉ mỗi như vậy thôi. Còn về tình huống Kim Đan của ngươi thì đừng có hỏi. Tiểu tử ngươi đủ lông đủ cánh rồi, đã đến lúc tự mình tìm tòi và khám phá mọi thứ”

Hừm.. Sư phụ đây là cố tình dí sát vào đống lửa để che đậy da mặt đỏ lên. Một tỉ phần trăm bởi sư phụ cũng không biết dựa vào đâu để mà giải đáp. Sao phải khổ?

“Đệ tử hiểu rồi sư phụ” – Cao Cường trưng ra bộ mặt nghiêm chỉnh đáp lại.

Bóc mẽ sư phụ thì có mà ăn hành ngập mồm đấy, tốt nhất là giả ngu, coi như không nhìn ra gì hết a.

Ngươi không nói thẳng tưng ra nhưng ánh mắt của ngươi thì rất đáng ăn đòn a. Nhàn lão biết đã lộ tẩy, trong lòng vạn con giun quấy, da mặt không ngừng run rẩy.

Hít sâu một hơi kiềm chế xúc động tẩn hắn, Nhàn lão vung tay lên và nói:

“Gọi mấy đứa dậy đi, thịt nướng sắp ăn được rồi. Nhanh nhanh còn trở về chuẩn bị đấu loại nữa đây”

“Rõ!!!” – Cao Cường nhanh như chớp rời khỏi chỗ ngồi, đơn giản vì sư phụ nhìn ra khác thường rồi. Không nhanh chân lỡ sư phụ thẹn quá hoá giận thì vỡ mồm.

---

Trong khi đó tại doanh trại Cấm Quân trú đóng ngoại vi phía Bắc thành phố Tân Long.

Ngày hôm nay bầu không khí vô cùng náo nhiệt, nhưng không phải kiểu hò hét “hây da hây da” ồn ào giống như thường ngày, mà là bởi những tiếng rì rầm bàn tán.

Xuất phát điểm của những tiếng cười đùa rôm rả này là từ khu quảng trường rộng lớn, nơi có những võ đài chẳng hề nhỏ, tuy nhiên hôm nay sắp đặt biến đổi đôi chút.

Nói chung tại quảng trường lúc này chỉ còn bố trí năm võ đài mà thôi. Ngoài ra có thêm sự xuất hiện của một đài quan khán, là chỗ ngồi riêng dành cho nhóm cao tầng.

Trên đài quan khán hiện giờ, Đàm lão ngồi tại ghế thái sư đặt ở chính giữa. Lần lượt hai bên trái phải ngồi lấy thống lĩnh Đàm Văn Giác và phó thống lĩnh Diên Khánh.

Hơn chục người còn lại thì coi như vô hình đi, bởi nơi đâu có mặt Đàm lão, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nói chung là góp mặt cho đủ quân số mà thôi.

Nhìn cảnh phía dưới túm năm tụm ba ra kèo cá độ, Diên Khánh mặt xanh như phải gió. Hận không thể một kiếm chém xuống, hết chặt rồi lại băm, hết băm rồi lại chặt.

Thấy hắn nghiến răng ken két, Đàm lão liền xua tay, cười nói:

“Đám nhỏ quanh năm suốt tháng sống theo khuôn phép rồi, để chúng thoải mái một lần đi”

Ngài không thấy chúng dùng luyện thể dược dịch để làm tiền cá cược đó ư? Thua kèo đồng nghĩa tiến độ tu luyện sụt giảm nghiêm trọng, cái này không ổn một chút nào.

Có điều Đàm lão đang dùng ánh mắt kẻ sát nhân nhìn hắn, cho nên Diên Khánh nghĩ trong đầu vậy thôi, chứ không dám ho he dù chỉ là phát ra những âm thanh ú a ú ớ.

Ngồi phía bên kia, Đàm Văn Giác lập tức lên tiếng đổi chủ đề:

“Cha, mấy nhóm tinh anh hôm nay mới trở về. Tổ chức đấu loại luôn thế này liệu có gấp quá không?”

Đàm lão ánh mắt đầy nghiêm khắc nhìn sang, trầm giọng nói:

“Địch nhân không bao giờ cho chúng ta thời gian thở dốc. Thân là một tu sĩ, và cũng là một người lính, phải học được thói quen luôn luôn sẵn sàng cho việc chiến đấu. Ngươi nếu còn dám hỏi ra những câu ngu xuẩn kiểu này thì đừng có trách lão tử gia pháp tàn nhẫn”

Nắm giữ chức vụ thống lĩnh rồi mà vẫn bị lão cha doạ đánh đòn. Xung quanh lại còn ngồi lấy đống lớn thuộc hạ nữa chứ? Cái này tủi thân đến phát hờn luôn rồi đấy.

“Đàm lão đầu đất, sáng nay không được cho ăn cơm thừa canh cặn hay sao mà đao to búa lớn thế?”

Bất chợt một giọng nói mười phần không coi ai ra gì vang vọng khắp quảng trường. Đã thế đối tượng bị giọng nói này nhắm tới châm chọc lại là Đàm lão mới sợ chứ?

Trong nháy mắt, toàn thể những người đang hiện diện nơi đây, nét mặt ai nấy đều trông khá là đặc sắc. Nói tóm lại vừa sợ vừa buồn cười, cả đám mặt liền đỏ như gấc.

Đàm lão đầu đất?

Cơm thừa canh cặn?

Đàm lão trên trán nổi đầy gân xanh, có điều không đứng lên chửi đổng um tỏi. Thay vào đó là chỉ tay xuống phía dưới, lớn tiếng quát mắng:

“Đứa nào trong các ngươi nuôi chó mà không dọ mõm cẩn thận, lại để nó sủa bậy inh ỏi như thế hả? Cẩn thận lão tử bực lên là cho ngậm củ giềng nấu nồi rựa mận luôn bây giờ chứ lại”

“Hắc hắc, có tuổi rồi ăn món chứa nhiều chất đạm không tốt đâu Đàm lão đầu đất” – Giọng nói không coi ai ra gì một lần nữa chọc ngoáy Đàm lão, nhưng truyền tới từ khoảng cách khá gần.

Cả đám lập tức nhìn qua hướng vừa phát ra giọng nói, liền thấy một lão giả với quả đầu cạo trọc lốc. Nhưng chỉ là phong cách vậy thôi, chứ đừng lầm tưởng đây là một vị đại sư nào đó.

Hơn nữa có vị đại sư nào mặc áo sơ mi, quần jeans và chân xỏ giầy Doctor? Đã thế lẽo đẽo sau lưng còn có một cô gái trẻ tuổi, dáng dấp và ăn mặc muốn nóng bỏng hết phần thiên hạ?

Vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng này, không ai bảo ai, cả đám theo bản năng chỉnh trang lại y phục. Hết vuốt phẳng nếp nhăn, lại tới cài cúc áo, rồi vẩy tóc các thứ các thứ.

“Khục..” – Chứng kiến tình cảnh này, cô gái trẻ đưa tay che miệng khẽ cười.

Gái xinh làm gì cũng xinh, có ngoáy mũi vẫn cứ xinh, huống chi chỉ là che miệng cười. Cả đám nhìn mà mặt mũi đỏ bừng bừng, mắt thì hau háu y như loài linh trưởng đến mùa động đực.

Đàm lão quay ngoắt sang nhìn Diên Khánh, khẽ rít từng câu từng chữ ra khỏi miệng:

“Đám nhóc con này dư thừa tinh lực quá rồi, phải cho tiêu hao bớt đi kẻo lại gây tai hoạ. Kể từ ngày mai gia tăng cường độ tập luyện lên gấp năm lần, mà không, liền tăng gấp mười lần”

“Rõ!!!” – Diên Khánh dõng dạc trả lời, tuy nhiên cái này hứa hẹn cho có thôi. Vả lại Đàm lão tức quá mới nói quàng như vậy, chứ gấp năm gấp mười lên thì đám nhóc kia có mà chết chắc.

Vừa tiến về hướng đài quan sát, lão giả đầu trọc vừa tặc lưỡi đầy tiếc hận nói:

“Đàm lão đầu đất, ngươi cần gì phải vậy? Đám thanh niên huyết khí phương cương là chuyện quá đỗi bình thường. Ta đây cháu gái cũng đã đến tuổi lấy chồng, chi bằng nhân dịp này ngươi cho lão tử mượn dùng võ đài Cấm Quân để mở võ hội kén rể được không?”

Nghe xong những lời này, Đàm lão ánh mắt chiếu xạ hàn quang, lạnh giọng nói:

“Lão trọc thối, ăn nói hỗn hào trêu đùa cợt nhả ra sao cũng được. Nhưng nếu chạy tới đây để phá đám linh tinh, lão tử sẵn sàng khiến ngươi vĩnh viễn nằm lại”

“Ài, ngươi cái này lão đầu đất cứng” – Lão giả đầu trọc thở dài thườn thượt nói:

“Chúng ta bằng hữu ngót ngét sáu mươi năm trời rồi, cháu gái ta có khác gì là cháu gái ngươi đâu này? Ngươi ít nhiều cũng phải tỏ chút lòng thành gì đó chứ?”

Đàm lão chợt đứng phắt dậy, rồi nhảy xuống dưới túm cổ áo đối phương và hỏi:

“Bớt nói nhảm, có ý đồ bẩn thỉu gì thì mau khai ra? Đừng để lão tử nóng lên đập cho ngươi tàn phế”

“Đàm gia gia” – Đúng lúc này cô gái trẻ tuổi chạy tới túm vạt áo Đàm lão, vừa khẽ gọi vừa ngúng nguẩy làm nũng. Từ cử chỉ tới giọng nói đều cứ phải gọi là..

Khiến cho nam giới mềm nhũn xương..

Nàng ta đích thị là yêu tinh cấp bậc a, đám sói đói đứng vây quanh ánh mắt càng thêm phần hau háu.

“Nha đầu ngươi đứng sang một bên” – Đàm lão không chút nhân nhượng liền trừng mắt quát, sau đó quay trở lại hướng lão giả đầu trọc đe doạ: “Cho ngươi ba cái hơi thở, không nói ra lý do mò đến đây, vậy đừng trách lão tử rũ bỏ hết bằng hữu thâm giao”

“Một danh ngạch tham gia giải đấu” – Lão giả đầu trọc thản nhiên mỉm cười trả lời:

“Tất nhiên là do cháu gái ta lên đài tự tay đoạt lấy. Chỉ cần ngươi cho phép tham dự đấu loại là được”

Nhìn chòng chọc vào mắt lão hữu, thật lâu sau Đàm lão mới buông tay, khẽ hỏi:

“Lão trọc thối, ngươi chẳng lẽ không biết vòng chung kết lần này ác liệt khôn lường? Và nếu như đã biết sao còn nhẫn tâm đẩy Yến Tử rơi vào vũng nước đục?”

Yên lặng mất gần phút đồng hồ, lão giả đầu trọc mới thở dài, thành thật đáp lại:

“Ta đương nhiên không muốn để Yến Tử đối diện nguy hiểm. Thế nhưng trong đời có mấy lần gặp được cơ duyên? Hơn nữa lần này.. ngươi thừa hiểu đó”

“Cứ như vậy đi” – Đàm lão không kiên nhẫn xua tay, tiếp theo cẩn thận căn dặn:

“Muốn danh ngạch liền để Yến Tử lên sàn tranh lấy. Có điều ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật ngồi một chỗ, đừng có phát rồ phát dại kẻo lại thiệt thòi”

“Bớt doạ dồ đi” – Lão giả đầu trọc ngay tức thì bĩu môi, rất không coi ai ra gì nói:

“Yến Quang ta đây khi nào ngán ngươi? Thích giờ lên võ đài làm tí nóng người? Khẳng định lão tử giây lát liền đánh cho đầu đất ngươi mềm nhũn như bùn”

Đàm lão vừa ném cho lão hữu ánh mắt đang nhìn kẻ ngu, vừa cười gằn đáp lại:

“Lão tử nể tình bằng hữu mới khuyên một câu, lão trọc thối ngươi vẫn thích ti toe thì cứ việc thoải mái. Đến lúc nằm sấp đừng tìm lão tử khóc lóc kêu khổ”

Dứt lời Đàm lão liền tung người nhảy lên đài cao, rồi hướng Diên Khánh ra lệnh:

“Ghi tên nha đầu Yến Tử vào danh sách thi đấu. Chuẩn bị sẵn một phần sơ yếu lý lịch luôn là vừa”

“Rõ!!!” – Diên Khánh mặt mũi méo xệch đáp lại, đơn giản vì hắn hiểu ý tứ của Đàm lão. Nói chung một danh ngạch bị nha đầu Yến Tử nắm chắc luôn rồi.

Từ vẻ mặt đắc ý của Yến lão lúc này là có thể hiểu, dám khẳng định nha đầu Yến Tử không tầm thường. Khéo cũng đạt đến bà la sát tầm cỡ Tiêu nha đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.