Dương Gian Phán Quan

Chương 210: Chương 210: Mười phần bố đời




Thực ra cũng chẳng cần thiết phải có người dẫn đường, bởi chỉ vừa bước qua cánh cổng của hàng rào phong toả là tới bờ kè, qua đó có thể quan sát mục tiêu khá rõ ràng.

Chính xác mục tiêu nằm tại giữa lòng sông.

Nói chung dòng sông Hoài Niệm chảy ngang chảy dọc khắp thành phố nay đã bị ô nhiễm quá nặng nề rồi. Lại thêm người dân cứ xểnh ra là ném rác, gây đùn ứ và tắc nghẽn.

Bắt buộc cơ quan ban nghành phải cho tiến hành nhiều hạng mục cải thiện tình hình. Trong đó tốn nhiều thời gian nhất là ngăn dòng chảy rồi nạo vét lớp bùn dưới lòng sông.

Đến khi nạo vét tới khu vực gầm cầu Yên Hoả này, liền vét lên mấy bộ xương người.

Sau đó quan binh của Nha Môn chạy đến xem xét, cuối cùng đưa ra quyết định vét sâu xuống.

Có điều không phải nạo vét một cách tuỳ tiện, mà là đào móc có đo đạc cẩn thận đàng hoàng, thậm chí còn mời vài vị chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực địa chất đến hỗ trợ.

Sau hai tuần vất vả, rốt cuộc hoàn tất việc khai quật ra một công trình kiến trúc bằng đá.

Công trình kiến trúc này sau đó được xác nhận là một loại tế đàn thời cổ đại.

Tiếp đó một vài chuyên gia trong lĩnh vực khảo cổ được mời tới tiến hành công đoạn xác định niên đại. Thế nhưng chưa kịp bắt tay vào việc, tai hoạ đã nối đuôi nhau ập tới.

Tất cả những người tham dự tiến hành đào móc, trường hợp nào nhẹ thì tai nạn gẫy tay què chân, trường hợp nặng thì ra đường xe tải cán cho nát bét.

Có một số trường hợp bản thân chẳng thấy gặp phải vấn đề gì, nhưng thân nhân của họ thì bỗng dưng hết người này đến người kia phát bệnh hiểm nghèo.

Rồi thì đang đêm bình gas phát nổ, thế là cả nhà ôm nhau chết chùm.

Cưỡi xe máy dạo phố, bị cướp giật chặt cụt tay, xoè xe ngã chấn thương sọ não.

Phát hiện vợ cặp bồ, đi theo vào khách sạn bắt quả tang, bị tình nhân của vợ đâm cho lòi ruột.

Khá nhiều tuổi lão giả kể đến đây liền cười khổ bổ sung:

“Một hai vụ thì chẳng nói làm gì, đằng này không chừa một ai. Sau đó nhóm chuyên gia khảo cổ bắt đầu có người gặp nạn, những kẻ còn lại vừa nghe tin là lập tức bỏ của chạy lấy người. Nói chung toà tế đàn này quá kinh khủng, chúng ta ngay cả lại gần cũng không dám”

“Lão đầu” – Lâm Tiểu Tùng nhanh mồm nhanh miệng hỏi:

“Nha Môn bọn họ không cho mời cao nhân đến nhìn xem sao?”

“Có mời” – Khá nhiều tuổi lão giả hơi ngập ngừng trả lời:

“Khi đó báo về doanh trại thì nhận được hồi đáp là chờ thu xếp người. Trong thời gian đó bọn họ có mời vài vị thầy cùng đến nhìn xem, đa số lắc đầu rồi rời khỏi. Chỉ có một vị lưu lại lập đàn cúng bái các kiểu, nhưng ngay trong đêm hôm đó liền lăn đùng ra chết ngắc luôn”

Nghe xong những lời này, gan lì cóc tía như Hoàng Đại Hùng mà còn rùng mình liên tục.

Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải gan bé hơn chút, lúc này mặt mũi bắt đầu có điểm tái.

“Cường Ca” – Lâm Tiểu Tùng run giọng cẩn thận dò hỏi:

“Đã nhìn ra điểm số nào chưa? Sẽ không ra vấn đề gì chứ? Ta còn chưa lấy vợ”

Tình huống nơi đây thực sự quá quỷ dị, bọn họ có thấy xoắn quẩy cũng đúng thôi. Không có gì đáng để chê cười hết, Cao Cường mắt nhìn hướng tế đàn và nói:

“Thời cổ đại đây là loại tế đàn rất thông dụng, nhưng chỉ có những bộ tộc người thường mới dựng lên. Sử dụng trong trường hợp phải đối mặt thiên tai hiểm hoạ như hạn hán lũ lụt với cả nguy cơ chiến tranh”

“Mà đã là tế đàn thì phải có cống phẩm, đáng nói cống phẩm không phải gà vịt gì đó, mà chính là những người trẻ tuổi trong tộc. Nghi thức gồm hạ thuốc tê, cứa cổ, chém đầu, và mở lồng ngực moi trái tim”

“Tàn nhẫn chính là ở chỗ hạ thuốc tê, khi đó nạn nhân toàn thân tê liệt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo như bình thường. Thay vì chém đầu giải quyết luôn, thì lại cứa cổ khiến nạn nhân từ từ chết vì mất máu”

“Tế đàn này cầu chính là cầu quỷ thần, nhưng đâu phải cứ cầu là quỷ thần sẽ giúp. Có bộ tộc mù quáng tới nỗi cứa cổ giết sạch thanh niên trẻ tuổi, sau đó thiếu hụt lực lượng lao động dẫn tới tự diệt vong”

Đứng một bên lắng nghe, Tiêu Diễm Phượng nghi hoặc hỏi:

“Tế đàn do người thường dựng lên mà có thể gây ra nhiều tai hoạ thế này sao?”

Không cần nghĩ ngợi, Cao Cường lập tức giảng giải kỹ càng:

“Có quá nhiều người phải chết oan uổng, nhất là bọn họ đều chết trong trạng thái tinh thần minh mẫn, oán hận lại càng lớn hơn bao giờ hết. Tích tụ chồng chất thời gian lâu dài sẽ dần hình thành lực lượng nguyền rủa. Còn một số nguyên nhân khác nữa nhưng kể ra hơi lằng nhằng”

Không phải Cao Cường lười biếng giảng giải, vấn đề là kể ra chỉ sợ bọn họ khó mà tiếp thu nổi.

Nói chung tế đàn này là phiên bản xịn, khẳng định có thể cầu tới quỷ thần. Thêm nữa thời xưa cổ nhân tư tưởng thành tâm tín ngưỡng phải dùng tới hai chữ phi thường.

Thử hỏi bị cứa cổ cho đến chết thì có kẻ nào là không cay cú nguyền rủa đôi ba câu? Dám chắc kiểu gì cũng ân cần thăm hỏi tám mươi đời tổ tông kẻ thủ ác luôn ấy chứ.

Mà đám quỷ thần lại ưa thích nhất chơi cái trò thành toàn những lời cầu nguyện hắc ám và tồi tệ nhất. Thành ra nơi đâu dựng tế đàn, nơi đó sớm muộn cũng diệt vong.

Tất nhiên những kiến thức này toàn bộ từ Tu Tiên Bí Sử mà ra..

Xua tay ngăn cản Lâm Tiểu Tùng định mở miệng, Tiêu Diễm Phượng lần nữa hỏi:

“Ngoài vấn đề lực lượng nguyền rủa, còn có hiểm hoạ gì khác không?”

“Nơi này chắc hẳn từng bị tu sĩ động tay động chân” – Cao Cường ngưng trọng nói:

“Dọn dẹp xong lực lượng nguyền rủa, ta sẽ tiến hành thăm dò Âm Ổ ẩn giấu bên dưới xem sao cái đã. Nếu tồn tại mặt hàng quá khó nhai, chỉ còn cách chờ sư phụ ta từ hải vực trở về”

“Liền cứ như vậy đi” – Tiêu Diễm Phượng mỉm cười gật đầu tán thành.

Đội trưởng thế nào giọng dịu dàng vậy?

Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải đồng loạt híp híp mắt.

“Các vị thủ trưởng” - Đúng lúc này khá nhiều tuổi lão giả cười khổ nói: “Lão đầu ta sẽ không theo cùng xuống dưới, xin các vị thứ lỗi. Thêm nữa là nhóm khảo cổ dưới đó có một vài thành phần được nuông chiều đã quen. Lỡ như chúng có ăn nói hỗn hào, còn xin các vị dơ cao đánh khẽ”

“Hắc hắc” – Lâm Tiểu Tùng chạy tới khoác vai lão giả, thân thiết nói: “Lão đầu, gì chứ cái này chúng ta không thể hứa trước với ngươi được đâu. Vẫn có câu ếch chết tại miệng đó thôi”

Khá nhiều tuổi lão giả nghe xong sau lưng liền toát mồ hôi lạnh, trên trán thì lấm tấm mồ hôi hột.

Nhìn lão giả bị Lâm Tiểu Tùng doạ sợ cũng thấy tội, Tiêu Diễm Phượng liền phất tay ra hiệu cho lão giả rời đi trước. Lão giả lập tức quay đầu chạy nhanh hơn thỏ, trông khá buồn cười.

Cao Cường lúc này mới từ trữ vật giới lấy ra bốn tấm Tịnh Hoá Phù, quán thâu chân khí kích hoạt xong liền phân phát cho mọi người. Còn hắn thì đương nhiên là không cần dùng đến.

“Xuống thôi” – Đợi bọn họ cất phù vào túi cẩn thận, hắn ngắn gọn một câu xong liền đi trước.

Chỉ có năm sáu mươi mét gì đó mà thôi, bước vài bước là đã xuống tới nơi rồi.

Ngoài mười mấy chiếc đèn ác quy phục vụ chiếu sáng, thì tại cận kề tế đàn còn dựng lên năm cỗ lều trại cỡ lớn. Lúc này đèn cũng sáng choang choang, liên tục vọng ra tiếng cười đùa.

Âm thanh nam nữ đủ cả, đáng nói là nội dung chẳng có nửa xu liên quan tới khảo cổ. Tóm lại toàn thấy nâng bi lẫn nhau, màu son đẹp, móng tay đẹp, cái quần gì cũng eo ôi đẹp thế?

“Hắc hắc” – Lâm Tiểu Tùng cười hèn mọn nói:

“Đám này đúng kiểu ăn no rửng mỡ đi? Nơi đẹp đẽ thơm tho không chơi, lại thích chui rúc xuống dưới lòng sông nồng nặc hôi thối này ngồi tán phét”

Đỗ Khải vươn tay chỉ hướng tế đàn, khẽ cười:

“Có hai người nghiêm túc kia kìa, không phải toàn bộ rửng mỡ”

Hai người gồm một lão giả có mái tóc bạc trắng rối bù, ăn mặc thì lộn xộn lôi thôi lếch thếch, điển hình của tuýp người cứ nghiên cứu là điên cuồng.

Người còn lại thì là một cô gái trẻ, độ tuổi đôi mươi, đeo cặp mắt kính to tướng.

Mặc dù khuôn mặt đường nét khá xinh xắn, nhưng ăn mặc lôi thôi chẳng kém lão giả là bao. Thành ra bức tranh phong cảnh hơi chút khiếm khuyết.

Chậc chậc, một già một trẻ này đều là nghiên cứu cuồng nhân. Cả nhóm tiếp cận và đứng quan sát đã được mười phút rồi mà họ chẳng hề hay biết.

“Lão sư” – Cô gái trẻ trên mặt hiện rõ nét thất vọng nói:

“Chắc chúng ta phải mang vật mẫu về dùng máy móc kiểm tra đo đạc. Chứ chỉ dựa vào hình hoạ nơi đây thì khó mà xác định được chính xác niên đại”

Nhận thấy đệ tử thất vọng, lão giả bật cười ha hả nói:

“Nha đầu ngốc, đo đạc bằng máy móc thì sao? Quan trọng là có kết quả để sau đó dựa vào đối chiếu và so sánh. Từ đó tìm ra điểm mấu chốt của những hình hoạ này. Tin tưởng ở lão sư, khẳng định một ngày chúng ta có thể từ hình hoạ nhìn ra niên đại”

Hình hoạ này là quỷ văn, kích cỡ đường nét bắt buộc phải dựa theo quy chuẩn. Ngay cả pha chế “mực” cũng không được phạm phải bất cứ sai lầm nào.

Nói chung, trừ trường hợp kẻ vẽ nó vẽ “sai chính tả”, còn đâu giống như kiểu Ctrl C => Ctrl V.

Tóm lại là tìm ra điểm mấu chốt bằng niềm tin!

Có điều Cao Cường chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, chứ nói ra chưa chắc lão giả này đã chịu tin đâu. Mà có tin thì không khéo lại bị nhồi máu cơ tim thì khổ.

“Ai cho các ngươi xuống đây?” – Đúng lúc này một giọng nói mười phần bố đời truyền tới.

Giọng nói khiến lão giả và cô gái giật mình, cả hai đồng thời ngước lên. Nhìn thấy năm người trẻ tuổi mặc y phục giống hệt nhau, lão giả cau mày hỏi:

“Các ngươi là sinh viên trường nào? Giáo sư hướng dẫn là ai?”

“Lão sư!” – Cô gái trẻ vội níu áo lão giả, khẽ nói:

“Sinh viên không cần mặc đồng phục, vả lại trông họ hơi già”

“Ách” – Lão giả nghe xong xấu hổ, vội đổi câu hỏi:

“Vậy các ngươi là ai? Xuống dưới này lại là có chuyện gì?”

“Lão đầu” – Lâm Tiểu Tùng nhanh mồm nhanh miệng đứng ra nói: “Nơi này không phù hợp nghiên cứu khảo cổ đâu, lão nên dẫn theo đám đệ tử sớm trở về đi thôi”

“Con mẹ các ngươi! Không nghe thấy bản thiếu gia hỏi sao?” – Giọng nói mười phần bố đời lần nữa vang lên, với khoảng cách gần và âm điệu vô cùng gay gắt.

“Lão đầu” – Lâm Tiểu Tùng đối với lão giả đầy chân thành nói ra:

“Thấy hai thầy trò lão nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu ta mới mở miệng khuyên nhủ một câu. Chứ như cái đám cô hồn sau lưng thì ta đây đã chẳng đếm xỉa tới làm gì”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.