Dương Gian Phán Quan

Chương 440: Chương 440: Muốn biết phản ứng của vài người




Vừa mới tiết ra có một chút khí thế đã phá tan trận pháp phòng hộ, chính Cao Cường cũng thấy kinh hãi gần chết, chớ nói chi là toàn thể lão sư cùng với học viên quan khán.

May mà kịp thời điều hướng khí thế phóng thẳng lên trời, không thì lỡ gây ra án mạng chứ chả đùa.

Có điều bởi vì đây là lần đầu tiên hắn đem Búa Tâm ra quậy phá, cho nên mới xảy ra tình huống bùng nổ tựa như “nước lũ phá vỡ bờ bao đê điều”, sau này sẽ không vậy nữa.

Cái khó là nếu hiện tại ngừng tay thì mọi người sẽ không thể nào minh bạch chuyện gì đang diễn ra.

Cao Cường ngẫm nghĩ thoáng qua, sau liền dứt khoát bất chấp tấp cả mà tiếp tục.

Và rồi từ cơ thể hắn điên cuồng tuôn trào ra Búa Ý, nhanh chóng ngưng tụ thành Búa Ảnh, trông như là cây cổ thụ thẳng tắp vươn mình, chẳng mấy chốc cao tới trăm trượng.

Cái này kích thước khổng lồ trùng kích thị giác quá mạnh, vừa nhìn đã thấy run sợ.

Kèm với đó là khí thế nặng nề kinh khủng tỏa ra bốn phương tám hướng, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ khu đấu trường, khiến mọi người cảm thấy áp bách đến nghẹt cả thở.

“Mau thu hồi lại đi, kẻo chết người hàng loạt bây giờ”

Còn đang mải mê đắc ý thì trong đầu vang lên giọng của Tiểu Long Linh, Cao Cường vội vàng liếc nhìn xung quanh mới thấy có rất nhiều học viên bị khí thế làm cho ngất xỉu.

Không dám chậm chễ, hắn ngay lập tức tán đi Búa Ý.

Nghĩ lại liền thấy vẫn còn may mắn chán, chứ vừa rồi mà tùy tiện phóng xuất luôn cả Tử Vong Thiên Uy, vậy thì vụ việc nhất định sẽ đi theo chiều hướng không thể vãn hồi nổi.

Cao Cường trong lòng ầm thầm xin lỗi nạn nhân, ngoài mặt tỉnh bơ nhìn Tôn Vương Tử cười nói:

“Hắc hắc, làm tiểu đệ của ta tuyệt đối không thiệt thòi, cam đoan sẽ dẫn ngươi đạp lên đỉnh thế gian”

Tôn Vương Tử mau chóng vận công ổn định khí huyết bạo loạn trong cơ thể, sau đó cười khổ hỏi:

“Để cho ta suy nghĩ thêm vài ngày rồi mới đưa ra câu trả lời có được không?”

“Tùy ngươi” – Cao Cường phất tay lạnh nhạt nói:

“Ta là nhất thời nảy sinh ý định, không mấy quan trọng”

Nói dứt lời liền không ngó ngàng tới Tôn Vương Tử thêm nữa, hắn nhìn hướng vị trọng tài đứng sát mép võ đài gật đầu chào hỏi, rồi quay người đi trở về chỗ ngồi ở phía dưới.

Đúng lúc này khu đấu trường vốn đang “lặng ngắt như tờ” mới lại lần nữa ồn ào như chợ vỡ.

Nhưng không có nổi một tiếng hoan hô dành cho hắn, toàn là những tiếng hô hào kêu gọi cấp cứu.

Cao Cường thản nhiên ngồi xuống ghế, lấy ra áo vừa mặc vừa cười nói:

“Các ngươi thấy rõ rồi chứ? Đám học viên cũng thường thôi, lên đài hung hăng là sẽ có cửa thắng”

Hừ, đúng là cái loại quái thai dị dạng, ăn tục nói phét không biết ngượng mồm.

Trong lòng toàn thể học viên bao gồm cả quen lẫn không quen đều điên cuồng mắng hắn một trận.

Thử hỏi với việc bị cái khí thế khủng bộ vừa rồi báo hại toàn thân vô lực, đứng vững còn không được, như vậy chúng ta biết dựa vào đâu để lên võ đài hung hăng chiến đấu?

Đám học viên càng nghĩ lại càng thấy buồn bực.

Chí ít ban nãy còn có sức hiên ngang bước lên đài, giờ cứ xác định là sẽ bị mất mặt đừng hỏi.

Trong khi đó đang ngồi tại một góc cách không quá xa khu vực học viên tiếp nhận khảo thí, Trương Mẫn hai tay khoanh trước ngực, kín đáo truyền âm cho Lương Siêu Quần:

“Ta không hề xem nhẹ Thanh Hà tiên quốc các ngươi, nhưng thực tế là chỉ Thiên Môn mới có thể hỗ trợ hắn tiến xa hơn trên con đường tu luyện nhục thân lực lượng. Vả lại hắn còn kiêm tu chú tạo luyện khí, nếu ngươi dám tiếp cận quấy nhiễu thì đừng có trách ta là kẻ tàn độc”

Chú tạo luyện khí?

Chẳng lẽ Thiên Môn muốn để tiểu tử này tiếp nhận truyền thừa của vị Môn Chủ đời đầu?

“Xin yên tâm” – Lương Siêu Quần vẻ mặt đắng chát, cười khổ đáp lời:

“Chỉ là tại hạ hi vọng Trương Vương cho phép hắn đại diện Thanh Hà tiên quốc tham dự quốc đấu”

Thực ra Trương Mẫn thấy Cao Cường phóng xuất Búa Ý liền mạnh dạn chém gió, được cái là từ sắc mặt có thể xác định Lương Siêu Quần không hề biết bản thân đang bị lừa.

Nhưng nói đi nói lại cũng phải thông cảm cho Lương viện phó một chút.

Bởi trong sử sách có nói Võ Môn Chủ là một vị Thần Cấp chú tạo sư, chính vì thế cho nên Thiên Môn nghiễm nhiên trở thành Thánh Địa mà giới chú tạo sư luôn hướng tới.

Còn một điểm nữa là trong khi tất cả các thế lực đã từ bỏ, Thiên Môn vẫn duy trì phát triển Võ Tu.

Nói cho dễ hiểu hơn thì đó là đường lối chuyên tu nhục thân lực lượng.

Ban nãy nhìn hắn đứng im chịu đòn là Lương Siêu Quần đã thấy khó nuốt rồi, lại kiêm thêm chú tạo sư nữa thì không muốn cũng phải vứt cái ý đồ đoạt người đi cho nó lành.

Cơ mà nơi đây là lãnh thổ Thanh Hà tiên quốc, tất nhiên không thể để mặc tiểu tử này ăn ở miễn phí.

Không ra chút sức lực ư? Vậy xin mời lượn đi cho nước nó trong.

Thừa hiểu người ta đang đòi tiền “ở trọ”, Trương Mẫn lạnh nhạt trả lời:

“Ta có thể khẳng định Cao Cường sẽ chấp thuận, nhưng hắn thực lực còn thua kém quá nhiều, vả lại chưa chắc đến ngày khai mạc quốc đấu đã có đủ trình độ để tham dự”

- --

Tại trên mái vòm khu đấu trường.

Lúc này có hai thân ảnh lặng yên đứng quan sát tình huống bên dưới, gồm một lão đầu mặt mũi hồng hào râu tóc bạc phơ, và một cô gái trẻ xinh đẹp có làn da trắng như tuyết.

Bất cứ con dân nào của Dạ Tuyết Vương Thành khi nhìn thấy đều sẽ nhận ra hai người bọn họ.

Bởi lão đầu phúc hậu này là Bàng Trúc viện trưởng đương nhiệm của học viện Dạ Tuyết.

Còn cô gái chính là Dạ Tuyết thành chủ của Dạ Tuyết Vương Thành.

Cả hai người tu vi sớm đã đạt tới Tiên Hoàng, và đều do Thanh Hà Tiên Tôn phái đến trấn thủ nơi đây. Có điều Dạ Tuyết là đệ tử ký danh, còn Bàng Trúc thì chỉ là thuộc hạ.

Thân phận khác biệt trên trời dưới biển, ngoại hình cũng mười phần lệch nhịp, bởi vậy khó có thể ngờ tới hai người sớm đã kết thành đôi, thậm chí sinh hạ đứa bé kháu khỉnh.

Thanh Hà Tiên Tôn mặc dù trọng nữ khinh nam ra mặt, nhưng chưa đến mức cấm đoán đệ tử lấy chồng, khổ nỗi hai người không môn đăng hộ đối nên thiếu chút bị đánh chết.

May mắn nhờ có nhiều năm công tác khổ cực, cả hai mới tránh thoát được đại nạn.

Cơ mà tránh để Thanh Hà Tiên Tôn tái phát cơn giận, mối quan hệ này đành phải ẩn trong bóng tối.

Bỏ qua câu chuyện hũ mắm nhà người ta để trở lại với thực tại.

Bàng viện trưởng bàn tay vuốt nhẹ bộ râu dài của mình, nhìn hướng Cao Cường, cười nói:

“Chắc hẳn Lương Siêu Quần hiện đang đàm phán đưa tiểu tử này vào danh sách tham dự quốc đấu. Nàng dự định tiếp tục kế hoạch cướp người hay là muốn làm gì khác?”

“Aizz..” – Dạ Tuyết trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thở dài thườn thượt nói:

“Tiểu tử này không đơn giản như những gì vừa thể hiện ra, cướp được đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vì thế mà đắc tội với Thiên Môn thì tổn thất quá lớn. Hơn nữa Trương nha đầu chắc đã bắn tin cho vị tiền bối ngang tàng kia, hẳn là không bao lâu sẽ hiện thân nơi đây”

“Có lẽ vậy, nhưng..” – Bàng viện trưởng trong mắt ý cười càng đậm, chắp tay sau lưng nói:

“Vị đó đến đây cũng là một chuyện tốt, không chỉ có cường giả thủ hộ miễn phí, chúng ta còn có thể thử thiết lập quan hệ gần gũi với cao tầng Thiên Môn. Chứ tiếp tục duy trì kiểu làm ăn xã giao thì sớm muộn sẽ tới ngày Thanh Hà tiên quốc triệt để thua kém những tiên quốc kia”

“Cái này rất khó làm” – Dạ Tuyết thành chủ lại càng thêm bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn sang nói:

“Quan trọng là sư phụ không chừa cho Thiên Môn chút mặt mũi nào cả, hiển nhiên đám sâu kiến như chúng ta nỗ lực hàn gắn cũng chỉ là vô ích. Vả lại vị tiền bối kia đầu óc thuộc diện có vấn đề, lão quỷ ngươi có gan lại gần bắt chuyện hay không mà dám mơ mộng xa vời?”

“Hắc, nàng quên à?” – Bàng viện trưởng một tay vuốt râu, một tay chỉ xuống dưới cười cợt:

“Lương viện phó luôn sẵn sàng giao lưu rộng khắp đó thôi, để hắn tiếp đón vị tiền bối kia là được rồi. Mấu chốt là Tiên Tôn có trách tội cũng không rơi xuống đầu chúng ta”

“Lão sắc quỷ..” – Dạ Tuyết thành chủ buồn bực thở dài:

“Ngươi lúc này thật sự quá mức tiểu nhân bỉ ổi, cơ mà liền quyết định như vậy đi”

“Hắc hắc hắc..” – Bàng viện trưởng cười đầy khoái trá:

“Tiểu nhân bỉ ổi nên mới ôm được mỹ nữ vào lòng, chứ cứ chính nhân quân tử như cái đám ngu ngốc ngày xưa thì có mà đến giờ vẫn phải tâm sự cùng bàn tay năm ngón”

“Còn dám nói?” – Dạ Tuyết thành chủ trừng mắt mắng:

“Người ta xưng Đế vang danh thiên hạ hết cả rồi, lão sắc quỷ nhà ngươi còn thua kém ta đây. Già mà không đứng đắn chút nào, đêm nay nhớ qua phủ thành chủ báo cáo”

Dạ Tuyết thành chủ nói dứt lời liền mang theo khuôn mặt đỏ bừng mau chóng rời đi, lưu lại Bàng viện trưởng một mình đứng đó với nụ cười muốn đê tiện hết phần thiên hạ.

- --

Tại dãy ghế dành cho học viên tham gia khảo thí.

Trải qua một phen lặng yên quan sát mấy chục lượt đấu, Cao Cường buồn bực truyền âm:

“Giun thối tha, tại sao phong cách chiến đấu của tu sĩ Thiên Giới nghèo nàn quá vậy? Nghe nói trong Thiên Giới Truyền Kỳ thưởng nhiều võ kỹ thuật pháp cao siêu lắm mà?”

“Có nhiều nguyên nhân” – Tiểu Long Linh ngay lập tức trả lời:

“Tuy nhiên đúng thật là ngày nay hiếm có người chiến đấu màu mè như xưa kia. Đặc biệt là từ khi Dị Tộc xâm lấn, liền thịnh hành phong cách chiến đấu gọn gàng hiệu quả. Vả lại đan đạo phát triển mạnh mẽ, không thiếu đan dược có công dụng tốt hơn so với thuật pháp phụ trợ”

Ra là vậy.

Thế nhưng Cao Cường cho rằng đan dược không thể nào tốt hơn được, chẳng qua tu sĩ thông thường nhục thân quá cùi, khó lòng phát huy hiệu quả thật sự của thuật pháp.

“Mà này..” – Tiểu Long Linh thấy hắn im lặng, liền lên tiếng dò hỏi:

“Tên nhóc ban nãy thiên phú chỉ ở mức trung bình khá, ngươi lôi kéo làm cái khỉ gì thế?”

“Có gì đâu” – Cao Cường không chút chậm chễ, thành thật nói ra:

“Ta muốn biết phản ứng của một số người, thuận tiện thu nạp tiểu đệ trợ giúp việc vặt”

“Aizz..” – Tiểu Long Linh khẽ thở dài một tiếng, sau đó tặc lưỡi nói:

“Có gì trực tiếp liên lạc với các nàng là được rồi, nghịch ngợm một hồi giờ bị đống lớn nhìn chằm chằm, khuyên ngươi nói Trương Mẫn gọi gã Võ Đế của Thiên Môn tới đây đi”

“Hửm?” – Cao Cường có chút không hiểu thấu, liền nhíu mày hỏi:

“Ý ngươi là sao? Là có kẻ đang nhằm vào ta ư? Với cả tại sao phải gọi Võ Đế gì đó tới?”

“Thật ra không có gì đặc biệt” – Tiểu Long Linh cẩn thận giải thích:

“Chỉ là hai kẻ thủ hộ Dạ Tuyết Vương Thành nhìn ra ngươi khác thường, bọn họ nghĩ rằng Trương Mẫn đã liên lạc gã Võ Đế kia, lâu dài không thấy sẽ tới phiền ngươi là cái chắc. Quan trọng là gã đó có nhiều kinh nghiệm tu luyện nhục thể để ngươi học tập, gọi đến đây cũng tốt”

Tốt cái quần.

Gọi gã đó đến để bản thiếu gia suốt ngày phải ăn hành?

Cao Cường vô cùng hoài nghi con giun thối tha này đang cố đẩy mình leo lên thuyền của Thiên Môn.

Ngặt một nỗi ban nãy trót nghịch ngợm hơi quá trớn, hiển nhiên hình ảnh trận đấu sẽ truyền đi khắp nơi, như vậy sớm muộn gì cũng có nhiều kẻ ất ơ chạy đến đây quấy nhiễu.

Aizzz, xem ra bắt buộc phải cùng Trương Mẫn cẩn thận bàn bạc một phen.

Cơ mà trước mắt cần ưu tiên xử lý chuyện khác cái đã.

Cao Cường liền truyền âm hỏi thăm:

“Giun thối, ngươi có biện pháp luyện chế Hoàng Long Đan hay không?”

Tiểu Long Linh có chút bực mình lập tức vặn hỏi:

“Tiểu tử ngươi không lo đột phá Địa Tiên, nghĩ việc xa xôi làm quái gì?”

“Chưa tới thời điểm” – Cao Cường tặc lưỡi trả lời, sau đó tiếp tục dò hỏi:

“Nhân tiện ngươi biết nơi nào có Thổ Thần Thạch, hoặc là thứ ẩn chứa bản nguyên thổ hệ cũng được? Ta cần hấp thu bản nguyên tiên khí để tiến hành đột phá đại cảnh giới”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.