Dương Gian Phán Quan

Chương 27: Chương 27: Năm Mới Bắt Đầu




Rốt cuộc thì các món ăn cũng được bày ra chỉnh tề trên sập gụ, Hổ lão cùng Trương thúc cũng thôi không còn gây chuyện với nhau nữa, bữa rượu chờ đón giao thừa theo đó chính thức bắt đầu.

Gà luộc, nem rán, thịt nấu đông, giò thủ, bò khô gác bếp, dưa hành, canh măng, bánh chưng.. những món truyền thống ngày Tết đầy đủ không thiếu món nào.

Ngoài ra còn có vài món làm thêm theo sở thích như sườn xào chua ngọt, lòng gà xào dứa, chả mực.. Rồi cả mấy món ăn ngoại nhập như thịt dăm bông, chả cá hồi..

Trông món nào cũng đều ngon miệng cả, chỉ là hơi nhiều. Nhìn món ăn bày la liệt mà ngay đến kẻ có sức ăn hơn người như Cao Cường còn thấy cảm giác ngấy xộc lên cổ.

Trên mâm vai vế nhỏ nhất nên Cao Cường đảm nhiệm chức trách rót rượu. Trong lúc đó Trương thúc chuyển kênh chiếu chương trình hài cuối năm. Hổ lão thấy vậy liền hỏi:

“Nghe nói Tết năm nay Tân Long không bắn pháo hoa mà dùng đèn chiếu thay thế?”

Trương thúc có vẻ không thích cái cải cách này cho lắm, vẻ mặt khá nặng nề gật đầu đáp:

“Lúc nào cũng hô vương quốc phát triển giàu mạnh hơn, thế mà bắn pháo mừng năm mới cũng dẹp vì tiết kiệm. Nghe cái lý do mà lão tử có cảm giác Đông Hải vương quốc này nghèo đi chứ giàu lên ở chỗ nào?”

Nghe vậy Hổ lão không khỏi cười hắc hắc:

“Chắc có thằng nhóc sắp sửa hạ cánh nên cố đớp lần cuối. Năm sau thằng mới lên thay, lấy lòng dân chúng là lại cho bắn pháo hoa như thường ý mà”

Trương thúc thở dài ngao ngán:

“Trời ở cao, hoàng đế ở xa. Tham quan hủ bại lộng hành vơ vét, cái Tân Long thành phố này e rằng sẽ vĩnh viễn chỉ là thành phố hạng 2. Không bao giờ khá lên được”

Hổ lão đưa mắt nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài:

“Danh tiếng hay tiền bạc vật chất suy cho cùng đều là lợi ích. Mà quyền lực và lợi ích là hai thứ luôn song hành. Bởi vậy muốn hệ thống chính quyền không tồn tại vấn đề bất cập là chuyện mơ mộng viển vông”

“Hơn nữa quyền cao chức trọng không phải là thứ miễn phí từ trên trời rơi xuống, để nắm giữ được nó là phải trả ra một cái giá quá lớn. Đám chức quyền không ăn này ăn kia thì lấy gì để mà gỡ vốn đây?”

“Lão đầu tử ta cũng không bênh vực đám quan lại hủ bại đó đâu. Thế nhưng các ngươi cứ nhìn vào mấy vương quốc chiến tranh triền miên rồi nghĩ đi, sẽ thấy sinh ra ở Đông Hải này là điều may mắn biết bao”

“Chúng ta không phải nơm nớp lo sợ nửa đêm có pháo rocket dội thẳng vào nhà. Ra đường cũng chẳng cần lo lắng tự nhiên trúng phải đạn lạc. Có cuộc sống yên ổn để làm ăn thế này thì còn đòi hỏi gì nữa?”

Và thế là xuyên suốt bữa rượu đón mừng khoảnh khắc giao thừa.. Cao Cường vì phải ngồi nghe hai vị bô lão này chém gió chuyện chính trị mà thấy đau đầu gần chết.

Ban đầu còn phân tích nhẹ nhàng lịch sự lắm.. Thế nhưng chỉ qua vài lượt rượu liền bắt đầu xuất hiện bất đồng quan điểm, hai người chuyển qua chế độ cãi nhau ủm tỏi.

Được cái hai người cũng chỉ dừng lại ở mức gân cổ lớn tiếng mà thôi. Chứ chưa đến nỗi lao vào ẩu đả, thành ra Cao Cường có thể yên tâm thoải mái ngồi đánh phá mồi.

Tàn bữa rượu, hai vị đại lão này uống say đến độ lăn quay ra tại trận, báo hại Cao Cường hết phải cõng Trương thúc lên phòng ngủ trên tầng 2, lại tới cõng Hổ lão về tận giường ngủ trong phòng trọ của lão. Cũng may hai vị này không say xỉn đến nỗi nôn mửa tứ tung, chứ không thì quá phiền toái.

---

Không bà con thân thích, cũng chẳng có bạn bè gì. Cao Cường như thường lệ hết ăn lại ngủ rồi chạy ra khu vườn để tu luyện. Ngoài việc không phải đi làm thì Tết đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.

Chiều tối mùng 2 Tết, bắt đầu lác đác có người từ quê lên để còn chuẩn bị trở lại với công việc. Xóm trọ cũng theo đó náo nhiệt hơn hẳn, không còn vắng tanh lặng ngắt như một hai ngày trước đó nữa.

Mãi tận chiều tối mùng 4 Tết, Bình thúc cùng Tiểu Dương mới trở lại Tân Long thành phố. Sau khi liên hệ với đầu mối cung cấp trái cây, Bình thúc thông qua điện thoại báo cho mọi người mùng 6 bắt đầu đi làm.

Không làm quá như những chủ sạp hàng khác, phải mâm cao cỗ đầy thuê thầy về cúng bái rùm beng. Bình thúc đơn giản hơn nhiều, chỉ một mâm cỗ nho nhỏ để cúng thần tài thổ địa vậy là xong.

Gần 4 giờ sáng ngày mùng 6 Tết, Cao Cường chạy xe tới cửa hàng thì đã thấy mấy người đồng nghiệp có mặt bốc dỡ hàng hoá từ sớm rồi. Thấy hắn đến Cửu ca lớn tiếng trêu đùa một câu:

“Tiểu Cường, có mấy ngày Tết mà trông ngươi béo tốt hẳn lên a. Thế này thì có mà chị em già trẻ lớn bé trong chợ lại càng chết mê chết mệt mất thôi a”

Cửu ca trêu vậy cũng không sai, chỉ mấy ngày thôi nhưng Cao Cường biến đổi không nhỏ. Một phần vì tu luyện võ kỹ kết hợp thổ nạp có tiến bộ, một phần vì Tết hắn cũng ăn thả phanh hơn ngày thường.

Mà tính ra Cao Cường tới chợ Tây Biên cũng mới được có 2 tháng mà thôi. Ban đầu gầy gò còm cõi chẳng khác nào bộ xương, hiện tại mặc dù chưa đến nỗi vai u thịt bắp nhưng cũng khá cường tráng rồi.

Mà từ khi Cao Cường bắt đầu trông có da có thịt, cũng là lúc đám thiếu nữ trẻ tuổi làm việc trong chợ nhòm ngó để ý tới. Không thiếu lần chạy tới giả bộ mua trái cây rồi mời hắn ăn kem uống coffe này nọ.

Nhớ không lầm thì có khoảng 20 cô nàng chạy tới liếc mắt đưa tình gì đó, diễm phúc lớn như vậy đương nhiên để cho đám đồng nghiệp của Cao Cường ghen tị muốn chết. Đáng tiếc bọn họ tuy cũng cao to rắn rỏi, nhưng lại không trắng trẻo dễ nhìn được như hắn a.

Mấy cô trẻ trẻ thì cũng được thôi, tự nhiên lôi cả “già” vào đây làm gì? Cao Cường da mặt khẽ giật giật. Suy nghĩ giây lát, hắn liền cười híp mắt trêu lại một câu:

“Cửu ca quanh năm xa vợ cũng khổ cực a. Không thì mấy a di bá mẫu tới, ta nhường hết cho ngươi?”

Cao Cường quá non và xanh, không thể nào hiểu được trình độ vô liêm sỉ của Cửu ca cũng như đám đồng nghiệp của hắn. Chỉ thấy Cửu ca hai mắt sáng quắc:

“Tiểu Cường ngươi nhớ mồm, có a di bá mẫu nào phải giới thiệu cho ca ngay mới được. Chứ ca cứ phải đi tìm gái dịch vụ giải quyết nhu cầu, tốn kém quá a”

Mẹ nó, Cao Cường trong đầu thầm mắng một câu. Có điều mới như vậy mà đã chịu thua thì uổng phí bao nhiêu năm đèn sách với nhảy hố tiểu thuyết trên mạng rồi:

“Cửu ca yên tâm đi, chỉ cần có a di bá mẫu nào tới ta liền giới thiệu cho ngươi. Thế nhưng chỉ sợ họ không ưng ngươi mà thôi, nếu điều đó xảy ra thì ta cũng hết cách”

Cửu ca nghe xong còn muốn thọc lại một câu thì đúng lúc này Bình thúc đi ra và quát:

“Bà mẹ mấy thằng nhóc các ngươi hết trò ăn no rửng mỡ đó phỏng? Không muốn bị trừ lương thì tập trung làm việc, bớt tào lao nhảm nhí đi”

Trừ lương cái chiêu số này uy danh khủng bố phi thường. Vừa nghe thấy thôi cả đám đã ngay lập tức ngoan ngoãn chạy đi dỡ hàng. Ho hoe nửa câu tán phét nói nhảm gì đó cũng không có.

Thấy cả đám biết điều làm việc rồi Bình thúc mới hài lòng gật đầu, trước khi trở vào bên trong cửa hàng ông nhìn tới Cao Cường và dặn dò thêm một câu:

“Đại Dương đi học trở lại rồi, tiểu tử ngươi chiều đi đón, cấm có được cho ăn bậy bạ gì đâu đó”

Ài.. Cứ o bế như vậy bảo sao tiểu tử kia ăn có vài con ốc đã tiêu chảy loạn xạ. Nói chung Cao Cường cũng chỉ than vãn trong lòng thế thôi, chứ ho ra đem chọc giận Bình thúc chém bay tháng lương thì khổ.

Rất nhanh đã gần tới 4 giờ chiều, Cao Cường lấy xe chạy như bay đi đón Tiểu Dương tan học. Ngồi đợi không bao lâu thì thấy tên nhóc này tươi cười hớn hở chạy ra, hắn thấy hơi hiếu kỳ liền hỏi:

“Tiểu Dương, ngươi nhặt được tiền hay sao mà vui thế?”

Tiểu Dương nghe vậy có chút cụt hứng liếc xéo Cao Cường một cái rồi từ tốn nói:

“Cường ca, ta biết ngươi kiếm tiền vất vả thế nhưng đừng suốt ngày nghĩ tiền tiền có được không?”

Thằng nhóc này lại thích dậy đời? Cao Cường nhấc tay thật cao đe doạ:

“Ngứa đầu? Lại đây Cường ca quất cho một cái”

Tiểu Dương nhanh như chớp lấy hai tay che đầu, vừa né tránh vừa vội vàng giải thích:

“Ta được ăn Tết với ông bà nội và cô dì chú bác họ hàng ở quê nên thấy vui a. Cường ca đừng có đánh, ta còn đang muốn mời ngươi đi ăn ốc luộc chia vui đây này”

Mặc dù mấy năm nay những vùng nông thôn đã và đang phát triển với tốc độ nhanh hơn hoả tiễn. Thế nhưng vẫn còn lưu giữ được khá nhiều những điểm đặc trưng mà ở thành thị không thể nào nhìn thấy.

Một đứa trẻ quen sống ở thành thị như Tiểu Dương bị những điểm đặc trưng mới lạ này hấp dẫn, chơi đùa vui vẻ là điều dễ hiểu. Cơ mà thả cho sống nửa tháng một tháng ở quê thì có mà chán ngấy ngay.

Tiểu Dương nói ra ý định mời ăn một bữa ốc luộc cũng để cho Cao Cường có chút bất ngờ. Thế nhưng hắn không dám chơi đùa với tiền lương của mình đâu, vả lại:

“Vừa ra Tết thì lấy đâu ra người nào bán Ốc mà ăn? Lên xe, về chợ thôi”

Và thế là thay vì ăn ốc luộc vỉa hè, Tiểu Dương chạy ngay tới cửa hàng ở sát cổng trường mua lấy hai chiếc kem ốc quế, để hai huynh đệ vừa đi vừa gặm san sẻ niềm vui.

Tiểu Dương ngồi sau thì được ăn kem thoải mái vui vẻ rồi. Chứ xe là xe côn tay nên Cao Cường phải dùng hai tay mà lái. Chiếc kem thể hiện tấm lòng này chỉ có thể đợi trở về rồi đánh chén sau.

Mà kể ra cũng có chút oái oăm bởi vì kem là do Tiểu Dương mua mời hắn. Thế nhưng Bình thúc nhìn thấy lại cứ nghĩ là do Cao Cường mua và rủ rê Tiểu Dương bé bỏng ăn bậy bạ.

Cố gắng giải thích không khéo còn bị hiểu lầm hơn đây, cho nên hắn mặc kệ chẳng buồn nói. Dưới ánh mắt mang hình nòng pháo của Bình thúc, Cao Cường cười khổ lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.