Dương Gian Phán Quan

Chương 127: Chương 127: Nghĩ tới trở về




Ngay trong đêm, khắp mọi ngóc ngách Bắc Hải thành phố ầm ầm lan truyền tin tức Hoa Gia đại thiếu đi chơi Bar bị người kề dao vào cổ, sợ đến nỗi vãi tè ra quần.

Tai mắt của những gia tộc thế lực lớn, đều đổ dồn nghe ngóng Hoa Gia động tĩnh.

Đơn giản vì muốn biết thân là một trong tứ đại gia tộc, Hoa Gia sẽ có phản ứng như thế nào?

Đúng 2 giờ đêm, một bóng đen từ đại viện Hoa Gia vọt ra ngoài, rời đi với tốc độ nhanh không tưởng. Vài kẻ ẩn nấp ở xung quanh dễ dàng nhận ra bóng đen này chính là Hoa Gia đại cung phụng. Cường giả võ môn tu sĩ đạt tới tu vi tầng thứ Huyền Khí cảnh.

Không hổ danh đại gia tộc, phản ứng đủ cường liệt.

Xem ra cái kia bụng phệ tiểu thương liền cứ thế xong đời.

Thế nhưng vụ việc còn dính dáng tới một tu sĩ trẻ tuổi lạ mặt, nghe đồn sở hữu phi kiếm. Bởi vậy những kẻ này không có vội rời đi, mà kiên nhẫn tiếp tục ẩn nấp chờ đợi.

Hoa Gia đại cung phụng rời đi được khoảng mười phút, từ xa trên bầu trời bỗng dưng vọng tới tiếng gió rít, hình như có đồ vật to lớn đang bay rất nhanh về hướng nơi này.

Đang ẩn nấp đám người tò mò ngước lên nhìn.

Đúng là tốc độ bay rất nhanh, và trong số những kẻ ẩn nấp cũng chỉ có ba lão giả nhìn rõ được là thứ gì. Cũng không phải đồ vật, mà là một người.

Đáng nói người này không phải tu vi cao siêu phi hành sang chảnh. Với dáng bay tự do thế kia thì khả năng lớn là lý trí đã không còn thanh tỉnh.

Đã vậy không hiểu sao còn bay lượn?

Bay kiểu vòng cung? Là bị người ném sao?

Trong khi đám người ẩn nấp còn đang phỏng đoán nghi ngờ này nọ.

Nhân vật người bay bắt đầu bước vào công đoạn hạ cánh, có an toàn hay không thì khó mà nói được gì. Chỉ biết đường băng thần kỳ trùng hợp lại chính là đại viện Hoa Gia.

“Sưuuuuu..”

“Oành..” – Tiếng va đập đinh tai nhức óc, rung chuyển cả trời đất.

Kéo theo đó là khói bụi mù mịt, và không thể thiếu là âm thanh kêu gào từ đại viện Hoa Gia vọng ra.

Tại nơi ẩn nấp, Đám người bỗng nghĩ tới một tình huống rất không thể nào. Có điều suy nghĩ này đuổi mãi không ra khỏi đầu, khiến bọn họ giây lát mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Hoa Gia cung phụng rời đi không được bao lâu, Hoa Gia đại viện liền bị người ở đâu bay tới oanh tạc? Có lẽ nào? Bản năng mách bảo, đám ngươi ngước nhìn hướng lên trời.

Hiển hiện trong mắt đám người ẩn nấp, trên bầu trời một lão giả lẳng lặng đứng chắp hai tay sau lưng. Đúng vậy, là đứng, hai chân cứ thế dẫm trên khoảng không mà đứng.

Tầng thứ tu vi gì mới đủ trình độ ngang ngược thế này? Đúng là không ai ở đây biết. Nhưng họ lại biết dù có là Nguyên Anh Hoá Thần thì cũng không chơi bời được như này đâu.

“Ựccc.. Ựccc..” – Tiếng nuốt khan không ngừng vang lên dồn dập.

Không cùng thế lực, khác xa dòng máu, xong lúc này đây đám người ẩn nấp quanh Hoa Gia đại viện như thể tâm ý tương thông, không ai bảo ai, đồng loạt khuỵ gối quỳ xuống.

Cương Khí, Luyện khí, …, cho tới ba lão giả Huyền Khí Cảnh cũng quỳ.

Trên trời đứng đó một tôn đại năng a, cấp bậc siêu phàm không sao hiểu thấu. Không quỳ xuống lỡ như đại năng nổi giận hắt xì hơi một cái, xương để chôn cất chỉ sợ chẳng còn.

Trên bầu trời lão giả đương nhiên là Nhàn Vân Lão Nhân. Có điều là phân thân, khoác bộ trường bào màu xám bạc, cùng mái tóc trắng tung bay theo gió đậm chất lão thần tiên.

Chứ còn Nhàn Vân Lão Nhân chính chủ mặc bộ nâu đất vải thô. Với phong cách thời trang lão nông chất phác mà hiện thân để gặp người thì hỏng hết hình tượng, mất mặt lắm đấy.

Mà đám người ẩn nấp kể ra cũng thông minh, biết đường quỳ xuống nên bớt phải chịu tội.

Chứ còn Hoa Gia thành viên lúc này thì khổ vô cùng, uy áp như thể cả bầu trời áp xuống đầu, già trẻ lớn bé chó mèo lợn gà gì cũng như nhau, tất cả đều nằm bẹp y chang con gián.

“Hừ...” – Đang đứng trên bầu trời, Nhàn Vân Lão Nhân phân thân khẽ một tiếng hừ lạnh. Ngay tức khắc từ không gian cho đến mặt đất bỗng dưng chao đảo rung lắc vô cùng dữ dội.

Đây không phải công kích tinh thần, mà là mặt đất với không gian thực sự bị tiếng hừ lạnh tác động tới. Đám người phía dưới vốn đã sợ gần chết rồi, giờ lại càng thêm kinh hoàng.

Đây mới là hừ nhẹ thôi a.. Đại năng hắt xì hơi một cái thì phải chăng nơi đây thành mồ chôn tập thể? Không thiếu kẻ hối hận đêm nay chạy tới phụ cân Hoa Gia đại viện hóng hớt.

Giờ thì tốt rồi, vừa phải quỳ, trong lòng vừa khóc rưng rưng.

Không gian bình ổn trở lại, trên bầu trời Nhàn Vân Lão Nhân phân thân mới lạnh nhạt lên tiếng:

“Chuyện đến đây liền kết thúc. Tuy nhiên nếu để ta biết được có bất cứ hành vi hỏi han thăm dò nào, vậy thì cái Bắc Hải thành này không cần thiết tồn tại nữa. Nhớ lấy”

Nói dứt lời Nhàn Vân Lão Nhân phân thân liền liếc mắt nhìn đám người phía dưới một lượt. Để uy hiếp càng sâu, lão nhân gia liền đưa tay xé mở không gian mà rời khỏi.

Phong cách này vượt quá xa khá năng tiếp nhận của những người có mặt tại nơi đây. Từ rung động chuyển hoá thành chết lặng, nguyên một đám hoá đá cứng đờ đờ.

Thật lâu sau Huyền Khí cảnh lão giả A dẫn đầu rống lên:

“Con mẹ các ngươi, quản tốt miệng thối nếu không đừng trách lão tử”

Huyền Khí cảnh lão giả B không chịu kém cạnh gào lên:

“Con mẹ kẻ nào dám hỏi bậy, lão tử chặt nguyên dòng họ các ngươi”

Huyền Khí cảnh lão giả C nghĩ nghĩ liền yếu ớt bổ sung:

“Kẻ nào tìm cái kia bụng phệ tiểu thương gây chuyện, lão tử chặt chết”

Đám người xung quanh: “……….”

---

Ngày hôm sau không còn xuất hiện khách khứa chạy tới chúc Tết nữa, nhưng thay vào đó là điện thoại của Lão Phệ đổ chuông liên tục. Cái này cũng xem là một cách thức chúc Tết đi.

Không biết rằng phi kiếm doạ cho lão giả cao lớn hôm qua sợ gần chết. Hà Đông cũng không đả động gì đến chuyện này, cho nên Cao Cường đinh ninh Hoa Gia gì đó sẽ tới gây chuyện.

Nào ngờ không một điểm tiếng gió, lại thêm loáng thoáng nghe thấy Lão Phệ tiếp điện thoại, thấy việc kinh doanh của lão ca mập mạp này sau một đêm dường như suôn sẻ quá đáng.

Lão Phệ một cái cá nhân có hiềm khích với thế gia đại tộc, thử hỏi kẻ điên nào lại đi niềm nở mời chào hợp tác? Ấy vậy mà có tới gần trăm cuộc gọi chủ động đưa ra lời đề nghị gặp mặt bàn bạc công việc. Thậm chí có cả mời chào đến từ những đại gia tộc tài lực chẳng kém gì Hoa Gia.

Có cảm giác bọn họ đang rất là vội vã tạo dựng mối quan hệ thân thiết với Lão Phệ.

Nhưng tới tận nhà nói chuyện chả phải sẽ thể hiện đầy đủ lòng thành hơn sao?

Kết nối các sự kiện lại với nhau, Cao Cường rất nhanh nắm bắt được vấn đề. Một tỉ phần trăm là sư phụ không yên tâm liền âm thầm chạy theo một chuyến đây mà.

Đêm qua hẳn là xuất hiện kẻ có thực lực vượt quá khả năng hắn tiếp nhận, sư phụ bắt buộc phải ra tay. Mà sư phụ đã xuất thủ thì khó tránh khỏi doạ người quá đà.

Nhận thấy Lão Phệ qua lại khủng long tu sĩ, đám người kia không nhao nhao tới làm quen mới là lạ. Không kẻ nào dám đến chắc hẳn là do đêm qua sư phụ phô trương thanh thế quá thôi. Hắn thân là đệ tử mà chứng kiến sư phụ xuất thủ còn bị choáng váng nữa là.

Lẳng lặng đi lên tầng sân thượng biệt thự, dù biết sẽ không tìm ra được vị trí sư phụ đang ẩn nấp, nhưng hắn vẫn đưa mắt cẩn thận càn quét xung quanh một vòng.

“Tiểu tử ngươi tìm cái gì?” – Giọng nói hiền từ vang lên bên tai.

Cao Cường quay phắt lại liền thấy Nhàn Vân Lão Nhân với bộ đồ nâu đất mỏng manh đứng cười cười. Mặc dù biết thời tiết lạnh nữa thì cũng chẳng nhằm nhò, thế nhưng nghĩ đến sư phụ tuổi đã lớn còn phải bôn ba chịu tội thế này, hắn khoé mắt giây lát phiếm hồng.

Nhàn Vân Lão Nhân cười hắc hắc trêu hỏi:

“Làm sao? Thấy sư phụ liền cảm động rơi nước mắt?”

“Phải” – Cao Cường không chút chần chừ liền gật đầu: “Sư phụ, để lão nhân gia ngài phải vất vả vì ta như thế này.. đệ tử trong lòng thật sâu hổ thẹn”

Nhàn Vân Lão Nhân phất tay không quan trọng:

“Sư phụ cũng là gửi gắm kỳ vọng ở ngươi nên mới không yên tâm. Biết nghĩ cho sư phụ thì khi trở về chăm chỉ tu luyện, hoàn thành tốt những chỉ tiêu được giao vậy là ổn”

Đưa tay gãi gãi tóc gáy, Cao Cường cười khổ:

“Sư phụ ngài cứ dùng tới kỳ vọng chiêu số, ta thấy vai có chút nặng. Nhưng mà thôi được rồi, lần này trở về có bao nhiêu kỳ vọng thì sư phụ cứ bày ra hết đi. Đệ tử liền gánh”

“Hắc.. Hắc..” – Nhàn Vân Lão Nhân đi tới vỗ vỗ vai hắn:

“Chính miệng tiểu tử ngươi nói đó. Đừng đến lúc đổ thừa sư phụ giao bài tập quá nặng”

“Xì..” – Cao Cường học theo Lão Phệ hất tóc bảnh bao:

“Cao Cường ta là ai chứ? Nói được là làm được”

Vung tay muốn quất rồi lại thôi, Nhàn Vân Lão Nhân trừng mắt quát:

“Thứ hay ho thì không học, chỉ giỏi những thứ dư thừa”

“Haha” - Cao Cường xấu hổ cười trừ, thuận tiện nói: “Sắp tới bữa trưa, sư phụ xuống dùng bữa cùng ta với Lão Phệ cho vui?”

Khẽ lắc đầu, Nhàn Vân Lão Nhân nghiêm nghị dặn dò:

“Việc sư phụ đến đây đừng có nhiều lời. Hiện tại sư phụ cũng trở về trước. Còn việc giúp đỡ gã hộ vệ kia không phải chuyện gì khó, nhưng nếu muốn tốt cho mập mạp huynh đệ của ngươi thì bắt buộc phải khiến bọn họ đến Tân Long thành ở lại một thời gian. Có gì trở về sư phụ sẽ nói thêm cho ngươi hiểu”

Cao Cường ánh mắt đầy hoài nghi:

“Sư phụ về thật hay lại ẩn nấp đâu đó?”

Nhàn Vân Lão Nhân trừng mắt vung tay:

“Về thật, cho nên tiểu tử ngươi cẩn thận cho một chút. Thực lực dế nhũi đã đòi đi gây chuyện”

Nói dứt lời thân ảnh Nhàn Vân Lão Nhân liền cứ thế phai mờ, giây lát liền không còn thấy bóng dáng. Lâu lâu sư phụ lão nhân gia lại phô bày thực lực một lần, trùng kích thị giác, linh hồn, tâm can đứa đệ tử tầng thứ tu vi dế nhũi như hắn cứ phải gọi là sâu thật là sâu.

Không biết ngày tháng năm nào mới đạt tới trình độ quỷ khóc thần sầu như sư phụ lão nhân gia đây. Chung quy chỉ còn cách càng thêm nỗ lực chăm chỉ tu luyện. Nghĩ tới đây Cao Cường lập tức đi xuống bên dưới. Dự tính dùng bữa thuận tiện nói ra ý định trở về.

Sáu tháng qua cắm đầu tu luyện cảm thấy thật là nhàm chán, hiện giờ ra ngoài rong chơi một chuyến, Cao Cường mới hiểu có những thứ còn nhàm chán hơn cả tu luyện. Hoặc có thể là do bản năng mách bảo lúc này còn chưa thích hợp để buông thả, hẳn là vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.