Dương Gian Phán Quan

Chương 345: Chương 345: Nhanh chóng chuồn đi




Ngoài trời chỉ vừa mới sáng tỏ, Cao Cường liền lần lượt đánh thức Đỗ Chi Vương với Josua và Athen, để rồi sau đó cùng nhau lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Lão Phệ.

Nói chung để tránh cái cảnh đưa tiễn chia xa buồn nẫu hết cả ruột, tối qua nhân lúc ngồi chè chén hắn đã báo trước với Lão Phệ và Huyền tỷ là sẽ đi luôn từ sáng sớm.

Cũng không mất bao nhiêu thời gian để ngự kiếm từ trung tâm thành phố bay tới doanh trại Cấm Quân, và mới vừa tiếp cận là đã nghe thấy những tiếng hô vang trời.

Cao Cường liền đối với ba người sau lưng cười nói:

“Ở đây cứ sáng ra là có hơn ngàn tu sĩ tụ tập tại quảng trường rèn luyện thể chất. Nhìn chung mọi thứ không phải tự nhiên mà có, và để nắm giữ chiến lực ngang tầm với binh lính mặc đồ thiết giáp, bọn họ cần chăm chỉ trong quãng thời gian tối thiểu là hai mươi năm”

“Thế ngươi thì sao?” – Đỗ Chi Vương nghi ngờ hỏi:

“Chẳng phải chỉ sau có vài năm ngắn ngủi là ngươi đã khủng bố dọa người rồi còn gì?”

“Aiz..” – Cao Cường lắc đầu thở dài ngán ngẩm nói:

“Ngươi đi Tây tiếp xúc với sắt thép nhiều quá quên mất khái niệm thiên phú rồi à? Ta không những được trời cao chiếu cố, còn có sư phụ thực lực cường đại chỉ dạy. Đến như vậy mà vẫn chẳng bằng ai thì khẳng định sư phụ đã vỗ cho ta một chưởng chết tươi lâu rồi”

Dứt lời Cao Cường liền tăng nhanh tốc độ bay vọt vào doanh trại Cấm Quân. Một phần bởi không muốn tiếp tục dây dưa, một phần vì có vài người đang chờ đợi đấy.

Rất nhanh đã bay vào tới không trung phía trên quảng trường, phát hiện Đàm lão vẻ mặt rất chi là khó ở, Cao Cường lập tức nắn bóp vặn bẻ khớp xương đốt ngón tay.

Lão đầu gàn dở này sắp sửa cà khịa rồi đây, kiểu gì cũng phải so găng một trận.

Mang theo kỷ niệm đau thương một thời bị đấm cho tím mắt, Cao Cường hiên ngang đáp xuống võ đài mà Đàm lão cùng với cao tầng Cấm Quân sớm đứng chờ đợi.

Đúng như hắn suy đoán, Đàm lão ngay tức thì trợn mắt lớn tiếng chất vấn:

“Ngươi vừa quay trở về đã khiến mười mấy người nổ tung thành xác pháo giữa đường giữa chợ là sao? Lông cánh cứng cáp liền không coi ai ra gì nữa đúng không?”

“Đàm lão ngài quá bậy” – Cao Cường lắc lắc ngón tay chỏ, nghiêm túc nói:

“Lão nhân gia ngài quên ta cái này thằng nhóc từng bị Tiên Các truy nã toàn đại lục đó sao? Có thể thấy ngay từ khi lông cánh còn mềm nhũn ta đã coi trời bằng vung”

“Vậy không nói chuyện này nữa” – Đàm lão nghe xong phất nhẹ tay đáp lại.

Định khiêu khích để lão tử đánh với ngươi một trận sao? Lão tử hung hăng hiếu chiến, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc nhé. Đàm lão trong bụng âm thầm cười trộm.

Ở chiều hướng ngược lại, Cao Cường sững sờ đứng đó với hai mắt tròn xoe. Chiến ý vừa mới kéo lên tới đỉnh liền đã bị tụt xuống đáy bằng tốc độ nhanh chóng mặt.

Đàm lão vậy mà chơi chiêu nhún nhường? Đúng thật là gừng càng già càng cay đấy a.

Dù sao cũng nên kính lão đắc thọ, Cao Cường dứt khoát từ bỏ ý định phục thù.

Không thèm tính toán chuyện hắn gây ra tối qua nữa, Đàm lão chuyển sang quan sát Đỗ Chi Vương với Josua và Athen. Nhìn chán chê một hồi mới nhếch miệng hỏi:

“Mấy đứa nhóc các ngươi có dám thượng đài thể hiện ra chút bản lĩnh không nhỉ?”

Josua với Athen nghe không hiểu lão đầu này nói gì, đứng đó mặt mũi đần thối.

Đỗ Chi Vương ngay lập tức tiến lên trước, vỗ ngực dõng dạc tuyên bố:

“Nếu việc này là cần thiết thì ta sẽ thượng đài”

Cao Cường thấy Đàm lão nhìn mình hỏi ý kiến, đành chép miệng nói:

“Trên lý thuyết mặc thiết giáp kết hợp vũ khí sẽ đủ thực lực triệt hạ Huyền Khí Cảnh. Nhưng thực tiễn lại khác biệt hoàn toàn, đơn đấu mười phút là thua liểng xiểng rồi”

Nghe vậy đủ hiểu, Đàm lão hướng một vị giáo đầu ngoắc tay ra lệnh:

“Ngươi thượng đài cùng tiểu tử loắt choắt này giao đấu quyền cước trong năm phút thử xem”

“Rõ!!!” – Vị giáo đầu mười phần hưng phấn hô vang đáp lại, xong là lao vút lên trên võ đài gần nhất.

Không chút chần chừ, Đỗ Chi Vương mau chóng điều động thiết giáp bao phủ lên thân mình. Rồi lao vọt sang võ đài bên kia cùng đối phương tiến hành đánh giáp lá cà.

Dưới sự chứng kiến của hàng ngàn ánh mắt, hai bên như trâu húc mả lao vào đấm đá nhau túi bụi.

Buồn cười ở chỗ vị giáo đầu kia hơi thộn, đã không né đòn lại còn chẳng thèm dùng cương khí che chắn cơ thể. Vừa đánh khoảng hai phút gì đó là mặt mũi đã tím bầm.

Đỗ Chi Vương có thiết giáp che kín người đương nhiên không bị làm sao cả. Hơn nữa đánh tới năm phút thì mới dần đuối sức, đối thủ liền hết cơ hội gỡ gạc lại thể diện.

Không hề tức giận khi thuộc hạ chơi ngu, Đàm lão tặc lưỡi cảm thán:

“Nếu như duy trì được thời gian lâu dài hơn chút nữa là cũng rất đáng gờm đấy chứ”

“Đúng vậy” – Cao Cường mỉm cười đáp lại, rồi hạ thấp giọng khẽ nói:

“Hoa Mỹ nghiên cứu ra loại máy móc khắc họa linh văn vào chip điện tử. Bởi liên quan tới linh khí nên không thể đụng chạm tới linh văn cao cấp, thế nhưng loại tích tụ năng lượng chỉ là cấp bậc thấp nhất, kéo dài được thời gian chiến đấu là chuyện sớm muộn mà thôi”

“Đáng lo ngại là bọn họ đã bắt đầu nghiên cứu để áp dụng vào các loại vũ khí như pháo laze. Hơn nữa ta hoài nghi bên đó còn xây dựng một hoặc nhiều trung tâm nghiên cứu bí mật ở nơi khác. Ngài báo phía Vương Đô chuẩn bị sẵn sàng đối diện với chiến tranh đi là vừa”

Kiên nhẫn nghe cho xong hết những lời này, Đàm lão cực kỳ muốn mời hắn lên võ đài đánh một trận.

Đã biết bên kia tham vọng bành trướng, sao không ra sức tìm và hủy hết trung tâm nghiên cứu đi?

Lại còn vác cái mặt mo về đây thông báo người nhà chuẩn bị tinh thần chờ đợi chiến tranh?

Thừa hiểu Đàm lão đang nghĩ cái gì trong đầu, Cao Cường tỉnh bơ bẻ lái:

“Ta còn có việc khác muốn nói riêng với lão nhân gia ngài đây”

“Đi theo ta” – Đàm lão cáu kỉnh đáp lại, rồi cứ thế quay người rời đi trước.

Cao Cường liền quay sang ra hiệu nhóm Đỗ Chi Vương đứng đợi ở đây, sau đó nhanh chân đuổi theo sánh vai Đàm lão đi về hướng dãy phòng kề cận quảng trường.

Chẳng mấy chốc vào tới phòng làm việc, Đàm lão mời hắn ngồi xuống rồi chủ động rót hai chén trà.

Lúc này Cao Cường mới đặt lên bàn một trữ vật giới cùng một khẩu súng.

Thấy linh văn khắc họa chi chít thế kia là Đàm lão biết ngay đây không phải loại súng lục thông thường, khổ một nỗi linh văn đối với lão giống hệt bức tranh trừu tượng.

Chỉ còn cách đoán bừa, Đàm lão cẩn thận dò hỏi:

“Súng do phía Hoa Mỹ nghiên cứu chế tạo?”

“Không phải” – Cao Cường mỉm cười đắc ý nói ra:

“Ta tại vương quốc KOE từng phát hiện thú nhân bị quỷ hồn tu vi thấp hơn làm thịt, nghĩ tới võ môn dưới Địa Khí Cảnh cũng rất dễ rơi vào tình trạng tương tự. Lúc rảnh rỗi ta bắt tay mò mẫm rồi làm ra loại súng chuyên dùng để tiêu diệt quỷ hồn này đây”

Ngay sau đó Cao Cường cẩn thận giảng giải để Đàm lão biết được rõ ràng hơn.

Nhìn chung súng có ba công dụng, thứ nhất là báo động khi quỷ hồn tiếp cận phạm vi mười mét.

Hai công dụng còn lại là hai nấc đạn gồm Tịnh Quang và Tịnh Hỏa dùng trong chiến đấu, một loại phá giải trạng thái ẩn thân, một loại kết liễu quỷ hồn.

Để qua một đêm là hồi đủ năng lượng bắn ra hai mươi phát, sát thương lớn gấp mười lần phù lục, có thể xin được chút máu của đám Tà Tu luôn đấy.

Tóm lại mang theo súng này bên người khi thi hành nhiệm vụ là chuẩn không cần phải chỉnh.

Đàm lão vội chộp lấy chiếc trữ vật giới, sau khi kiểm tra xong liền trừng mắt quát:

“Sao có mỗi trăm khẩu thôi vậy? Đáng lý ra không được một ngàn thì cũng phải năm trăm chứ?”

Ai rảnh háng đi rèn cho lão năm trăm khẩu? Cao Cường bĩu môi thẳng thừng nói:

“Trong đó còn có phương pháp luyện chế từ A tới Z, không khó làm đâu. Lão nhân gia ngài đem giao cho nhóm luyện khí sư của Cấm Quân là xong”

Kiểm tra lại mới thấy một cuốn sổ ghi chép chằng chịt, Đàm lão hài lòng cười nói:

“Lần này liền tính như tiểu tử khốn nạn nhà ngươi cũng làm được một việc giúp ích cho xã hội”

Không rảnh để ý những lời linh tinh, Cao Cường đưa thêm một trữ vật giới rồi nói:

“Trong này có vũ khí lấy từ trung tâm nghiên cứu Hoa Mỹ, ngài cất phòng trường hợp chiến tranh nổ ra. Một điều cuối cùng là hãy giúp ba người kia phát huy hết năng lực, khi đó sẽ không phải điều tra vụ án theo kiểu nước đến chân mới nhảy như bao lâu nay nữa”

“Ngươi chuẩn bị tiến ra Hải Vực?” – Đàm lão nhận lấy trữ vật giới, thở dài hỏi dò.

“Rời khỏi đây là ta sẽ ra biển luôn” – Cao Cường dứt khoát gật đầu, mỉm cười nói:

“Không hiểu lão nhân gia ngài sau khi đột phá Thiên Khí Cảnh có cảm giác như thế nào. Chứ ta vừa vào Hóa Thần liền đã nhận thấy rào cản hạn chế tại vùng trời này. Mấy tháng qua dù vẫn đều đặn tu luyện nhưng thu hoạch ít ỏi gần như không tích lũy được gì cả”

“Giống như tiểu tử ngươi đấy thôi” – Đàm lão chép miệng bất đắc dĩ, cười khổ nói:

“Vậy mới biết vì sao Tiêu Chiến Long ngồi xổm tu luyện mấy trăm năm mà chỉ tăng được hai cái tiểu bậc, chạy ra Hải Vực có vài năm đã chạm tới biên độ đột phá Luyện Hư Kỳ. Khổ một nỗi ta vốn liếng yếu kém lại còn ăn đan đột phá, đã hết hi vọng tiến bước xa hơn”

Gì chứ phương diện này thì Cao Cường lấy niềm tin ra để giúp đỡ à?

Hắn lập tức đứng dậy thẳng thừng nói lời từ biệt rồi mau chóng chuồn khỏi phòng.

Rất nhanh trở lại khu quảng trường, Cao Cường liền vẫy tay kêu gọi nhóm Đỗ Chi Vương, sau đó cùng với nhau sải bước chậm rãi đi về hướng cổng doanh trại.

“Chuột Nhắt, Josua, Athen” – Cao Cường vừa đi vừa tranh thủ nói:

“Ta không dám chắc Cấm Quân sẽ đối đãi ba người thế nào, cho nên đêm qua đã liên lạc với gia tộc Lufina bên KOE. Khi nào cảm thấy không chịu đựng được cuộc sống nơi đây, hãy tìm tới lâu đài Lufina. Họ hứa hẹn sẽ cung cấp được chốn nương thân an toàn”

“Giờ đang lập di chúc đấy à?” – Đỗ Chi Vương buồn bực lên tiếng:

“Ngươi làm gì thì làm, đi đâu thì đi, nhớ trở về thăm trước khi chúng ta xuống mồ là được”

Hoàn toàn phớt lờ huynh đệ, Cao Cường quay sang nói với Athen:

“Huyền tỷ quá khứ từng gặp chút chuyện nên không muốn nhận giúp đỡ từ cánh đàn ông. Nếu có thể ngươi liền giành thời gian để tâm chăm sóc nàng giúp ta”

“Aiz.. Thật sự đáng tiếc” – Athen khẽ gật đầu, thở dài đầy tiếc hận:

“Nán lại thêm vài chục năm có phải tốt rồi không? Như vậy bản nữ thần sẽ gả cho ngươi”

Thính này dường như hơi bị độc, không tốt ăn.

Không nấn ná chần chừ thêm nữa, Cao Cường lập tức tung người phóng thẳng lên bầu trời, và chỉ sau có một nốt nhạc là đã ngự kiếm lao vọt ra ngoài doanh trại.

Cơ mà phi hành chưa được bao xa liền thấy phó thống lĩnh Diên Khánh đang đứng chờ đợi trên đỉnh núi. Cao Cường đành phải đáp xuống hỏi xem lại có chuyện gì?

Có điều vừa thấy mặt hắn, Diên Khánh ngay tức thì mếu máo:

“Tiểu Cường, ra đó gặp tiểu Lộc thì nhắn về thăm một chuyến. Ở nhà ai cũng nhớ..”

Lại một kẻ dở hơi dở hồn, không đợi “vị đại thúc” này nói hết lời, Cao Cường nhấc tay lên thủ thế “OK” xong là tăng tốc nhanh chóng chuồn đi cho đỡ bị điên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.