Dương Gian Phán Quan

Chương 115: Chương 115: Sư Phụ Tư Vấn




Chuyện của Hổ lão để tối trở về rồi tính, Cao Cường lúc này đối Nhàn Vân Lão Nhân hỏi thăm:

“Sư phụ, nói như vậy Nhàn Vân Các chuyển địa điểm cũng vì ta?”

Hắn đoán bừa thôi, không nghĩ tới lại trúng phóc, chỉ thấy Nhàn Vân Lão Nhân gật đầu cái rụp:

“Để thuận tiện quan sát tiểu tử ngươi. Hơn nữa cũng tránh cho Đàm lão đầu nghi ngờ”

Đàm lão đầu? Cấm Quân tổng thống lĩnh?

Cũng là một vị đại năng cấp bậc khủng long bạo chúa?

Cao Cường tràn ngập hiếu kỳ dò hỏi:

“Sư phụ rất quen với Cấm Quân?”

Nhàn Vân Lão Nhân kiên nhẫn giảng giải thêm:

“Ta với Cấm Quân phân bộ Tân Long thành hợp tác đã mấy chục năm nay. Qua đó Đàm lão đầu ít nhiều gì cũng phải nể mặt, nhờ thế mới bãi bình được cho tiểu tử ngươi”

“Tiểu tử ngươi đêm qua dùng xăng huỷ hiện trường, chắc hẳn ý đồ để tránh bị Cấm Quân bắt thóp? Thông minh, làm rất không tệ, sau này cứ thế tiếp tục phát huy”

“Ách..” – Cao Cường giây lát khuôn mặt đỏ bừng. Đưa tay lên xoa tóc gáy, không biết nói gì cho phải.

Khi nãy tâm tư đặt hết vào phương diện tu hành, hiện giờ sư phụ lần nữa nói toạc ra. Cảm xúc trong hắn ngay lập tức rối tinh rối mù, phi thường ngổn ngang, vô cùng khó tả.

Đứng vào địa vị của Cao Cường mà xem. Bỗng một ngày đẹp trời, ngươi được biết bản thân trước giờ vẫn luôn bị giám sát một cách triệt để, thử hỏi có khó chịu hay không?

Nếu như giám sát nhân viên là nữ, đẳng cấp thiên sinh mị hoặc cỡ Huyền tỷ còn tạm chấp nhận được.

Đằng này đối phương lại là lão nhân già khú đế.

Thoáng nghĩ tới thôi, Cao Cường liền không quản nổi thân thể, liên tục đánh cái rùng mình.

Không biết bản thân vô tình khiến đệ tử rơi vào tình trạng khó ở, Nhàn Vân Lão Nhân lần nữa lên tiếng. Quan trọng là thái độ của lão phá lệ nghiêm túc:

“Như đã nói thì ta sẽ không can thiệp sâu vào quá trình tu hành của ngươi. Tuy nhiên có vài phương diện cần ngươi giải đáp rõ một chút, tránh trường hợp ta không hiểu làm ra chỉ điểm sai lầm”

Bàn tới chuyện tu hành, tâm tư không đâu liền tan thành mây khói.

Cao Cường sống lưng thẳng tắp, nghiêm chỉnh hồi đáp:

“Sư phụ cần ta lý giải điểm nào?”

Phương diện này hơi nhạy cảm, nhưng quá tò mò, Nhàn Vân Lão Nhân vẫn là hỏi tới:

“Theo quan sát của ta, công pháp ngươi tu luyện hết sức cao minh. Là truyền thừa của trên kia sao? Đương nhiên nếu không muốn thì không cần trả lời, cái này chỉ là sư phụ hiếu kỳ mà thôi”

Chẳng phải sư phụ theo dõi hắn suốt đó sao? Trong lòng cảm thấy khó hiểu, xong Cao Cường vẫn cứ là chỉ một ngón tay xuống đất và thẳng thắn trả lời:

“Chính xác là từ phía dưới đưa lên”

“Nha..” – Nhàn Vân Lão Nhân vỗ đùi đến đét một cái, sau đó liền liến thoắng như loa phát thanh:

“Bảo sao ta thấy tiểu tử ngươi chuyên vọc vách đồ chơi diệt trừ ma quỷ. Xem ra nhận thấy đạo thống sắp sửa lụi tàn, dưới kia không nhịn được phải lên tìm cá nhân duy trì. Ngươi là tu sĩ tay ngang nên không rõ ràng, chứ huyền môn tu sĩ phần lớn đã từ bỏ học tập phương diện này từ lâu”

Cao Cường cho rằng việc hắn nhận được truyền thừa chẳng liên quan gì tới việc duy trì đạo thống hết. Có điều chuyện này không tiện đưa ra để bàn thảo chuyên sâu.

Còn về chuyện huyền môn tu sĩ từ bỏ phương diện diệt trừ ma quỷ, thì qua hai lần gặp mặt Diên Lộc đã đủ để hiểu thấu rồi. Nhưng có liên quan quái gì đến hắn đâu?

Suy cho cùng Cao Cường chỉ có thể gật gù cho qua chuyện.

Nhàn Vân Lão Nhân lúc này liền đưa ra câu hỏi thứ hai:

“Lần diệt sát gã hiệu phó, ngươi vận dụng tới món pháp bảo trong đan điền sao?”

Cao Cường có thể vận dụng thứ quỷ đó mới là lạ đây. Hắn mới nghi hoặc hỏi ngược lại:

“Ta chưa thể đả động tới nó, sư phụ vì sao hỏi vậy?”

Nhàn Vân Lão Nhân tức thì nhíu mày hồi đáp:

“Kỳ quái, khi đó thần thức của ta bị ngăn cản, không tài nào quan sát diễn biến bên trong. Còn tưởng là tiểu tử ngươi đem đồ chơi kia ra dùng. Chuyện này phải nói tới lần ngươi độ kiếp, có không ít tu sĩ thi triển thuật pháp dò xét, đám bọn họ bị thứ đồ đó phản phệ thiếu chút đi đời”

Còn có tiết tấu này? Cao Cường hai mắt tròn xoe như bi ve.

Có điều rất nhanh trở lại bình thường, thoáng trầm tư giây lát, hắn liền tiết lộ một chút:

“Món đồ kia ta là không động đậy được, nhưng hôm đó có Quỷ Sai tới mang đi linh hồn lão hiệu phó. Chắc hẳn Quỷ Sai che đậy thần thức của lão nhân gia ngài?”

Hắn vừa mới nói dứt lời, Nhàn Vân Lão Nhân như một vị ảo thuật gia chuyên nghiệp, sau cái phất tay trên mặt bàn liền xuất hiện một cuốn sách úa vàng dày cộp.

Trữ vật pháp bảo? Là chiếc nhẫn đính đá trên tay sư phụ?

Tu Tiên Bí Sử có ghi chép miêu tả tương quan về món đồ chơi này. Hiện giờ được tận mắt chứng kiến, Cao Cường cảm thấy rung động thật sâu, sâu không thấy đáy.

Nhàn Vân Lão Nhân chú tâm lật mở tìm kiếm một hồi, sau đó mới cười ha hả mà nói:

“Trong đây có nói khi làm việc tại nhân gian, nhân viên chấp pháp của Âm Phủ phải che dấu hành tung. Ngoài ra còn nhắc nhở diện mạo của bọn họ là cấm kị, tu sĩ không được phép nhìn trộm. Điều này đồng nghĩa Âm Phủ đối xử không tệ với tiểu tử ngươi đi”

Cao Cường đúng là không biết gì về điều này, hai mắt không khỏi lại tròn xoe.

Nhàn Vân Lão Nhân dư thừa kiến thức để đoán ra Cao Cường còn có thân phận đặc thù. Nhưng không vì thế mà truy hỏi gì thêm nữa.

Dù sao quan hệ sư đồ mới thành lập chưa được mấy phút, ham hố đào sâu tìm hiểu, sẽ vô tình khiến Cao Cường sinh lòng nghi kị.

Hơn nữa khi hắn nói ra hai chữ Quỷ Sai là đã bước đầu truyền tải tới sự tín nhiệm.

Đối với Nhàn Vân Lão Nhân mà nói thì đệ tử tín nhiệm lão là đã quá đủ rồi.

Oái oăm đạo thống khác biệt, Nhàn Vân Lão Nhân cũng hơi xoắn.

Kể ra xấu hổ, nhưng sự thực là lão đang cầu nguyện hắn đừng hỏi gì liên quan đạo thống. Chẳng may không biết trả lời thế nào, vậy thì lão còn đâu mặt mũi để tiếp tục làm sư phụ nữa?

Có điều thần tiên không rảnh tiếp thu lời cầu nguyện, Cao Cường đột ngột đưa ra câu hỏi:

“Sư phụ, ngài quan sát ta như vậy, chắc hẳn cũng thấy được công đức lực lượng?”

Trong lòng thầm hô may mắn, Nhàn Vân Lão Nhân mặt ngoài bình thản vuốt râu đáp lại:

“Thấy được, phương diện công đức lực lượng ta xem qua không ít ghi chép. Có nghi hoặc gì sao?”

Nghiêm túc hơn bao giờ hết, Cao Cường chậm rãi nói ra băn khoăn trong lòng:

“Việc này kể ra có hơi rắc rối, bắt nguồn từ việc tiên căn của ta là Ám Lôi. Theo ta được biết khi nó phát triển đến một mức độ nhất định, sẽ có khả năng cắn nuốt linh hồn chủ thể là ta”

“Khi hấp thu công đức lực lượng, ta phải vận dụng Độ Tâm Kinh. Nó đồng thời kìm hãm sự phát triển của tiên căn lại. Theo lý mà nói thì đây là chuyện tốt, nhưng ta có cảm giác sai sai”

Biết động não suy tư, không có mù tu luyện theo sách vở, phi thường tốt.

Nhàn Vân Lão Nhân quăng tới ánh mắt tán thưởng, thuận tiện mỉm cười giải đáp:

“Tất cả các loại Ám tiên căn đều ẩn chứa mối hoạ đối với chủ thể sở hữu. Nôm na là tác động tới tinh thần, khiến chủ thể tính tình trở nên tàn bạo. Thế nhưng muốn sinh tồn tại tu hành giới thì tàn bạo là một đức tính không thể thiếu. Mối hoạ này liền có cũng như không”

“Tuy nhiên Ám Lôi tiên căn có điểm khác biệt với những loại Ám tiên căn thông thường. Từ việc ngươi thụ ba lượt lôi kiếp mà vẫn sống nhăn là đã phần nào chứng minh điều này. Đồng nghĩa tệ đoan nó gây ra khủng khiếp hơn Ám tiên căn khác là chuyện không cần bàn cãi”

Có điểm hiểu ra, Cao Cường ngay lập tức nói:

“Sư phụ, phải chăng tiên căn đang cố mê hoặc khiến ta có cảm giai sai lầm?”

Ánh mắt tán thưởng càng nồng, Nhàn Vân Lão Nhân giây lát cười tít mắt hồi đáp:

“Khó nói được đúng hay sai, bởi còn một trường hợp nữa đó là do bản năng mách bảo. Hay theo cách nói của xã hội hiện đại thì là giác quan thứ sáu làm ra phản ứng”

Quá nhiều khả năng, não bộ lại muốn thêm phù nề, Cao Cường mặt mũi khổ sở cầu xin tư vấn:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài nghĩ nghĩ rồi cho đệ tử một lời khuyên. Ta tiếp theo nên làm thế nào đây? Kìm hãm tiên căn như trước? Hay mặc cho nó thoải mái phát triển?”

Nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh từ lâu, Nhàn Vân Lão Nhân thần thần bí bí cười nói:

“Tại sao cứ phải là hai lựa chọn này? Không nghĩ ra hình thức thứ ba?”

Sư phụ, khi nãy ngài nhiều lời lắm mà? Tại sao bây giờ dở chứng tiết kiệm vậy a? Trong lòng không ngừng oán thầm, Cao Cường mặt mũi càng thêm đau khổ muộn phiền:

“Sư phụ, còn có cách nào nữa đây? Ta lại không thể cùng nó tỉ tê tâm sự”

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Nhàn Vân Lão Nhân lại càng thêm phần bí hiểm:

“Tại sao không?”

Ách.. Cao Cường mặt mũi biến khờ..

Không câu giờ thêm nữa, Nhàn Vân Lão Nhân sâu xa giảng giải cụ thể:

“Nhập đạo nhờ tiên căn, tương lai rộng mở và cường đại hay không cũng có phần công lao của tiên căn. Hiểu rõ tầm quan trọng, từ xa xưa đã không thiếu tu sĩ nghiên cứu chuyên sâu về nó”

“Rất nhiều giả thiết cũng như luận điểm được đưa ra. Trong đó nhận được nhiều ý kiến tán thành nhất đó là tiên căn thực ra có nguồn gốc từ sự kết hợp giữa linh hồn với nhục thân của chủ thể”

“Tại vì sao quan điểm này được tán thành thì sau này đạt tới tầng thứ cao hơn tự ngươi sẽ nghiệm ra. Hiện tại miễng cưỡng đào sâu tìm hiểu chỉ khiến ngươi tâm trí càng thêm rối loạn thôi”

Đậu xanh, đậu đỏ, đậu hà lan.

Sư phụ, rốt cuộc lão nhân gia ngài ý tứ là cái quỷ gì a? Khó khăn lắm mới bái được vị sư phụ khủng long tầng thứ, ai ngờ sư phụ còn kiêm luôn chức nghiệp chuyên gia lạc đề.

Phải chăng lão tặc thiên chơi xỏ ta? Cao Cường thật muốn rơi nước mắt.

Giống như hiểu được tâm trạng của hắn, Nhàn Vân Lão Nhân mặt già thoáng đỏ. Có điều rất nhanh bị che dấu bằng cặp mắt trợn lên và lớn tiếng quát:

“Tiểu tử ngươi động não và tự hỏi đi. Tiên căn đã quan trọng như vậy mà còn cố kìm hãm sự phát triển của nó, khác nào tự khiến bản thân có chỗ thiếu hụt? Và như đã nói ở trên, tiên căn sinh ra từ sự kết hợp giữa linh hồn và nhục thân của chủ thể. Đành rằng nó có tư duy, nhưng thực chất nó chỉ là một phần của ngươi. Đem nó quy hàng vật hồi cố chủ, đạo lý này hết sức bình thường đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.