Dương Gian Phán Quan

Chương 335: Chương 335: Ta giết gã này nhé




Tầm này ngay đến tính mạng còn khó bảo toàn, riêng việc tìm phương án chạy trốn khỏi NY đã đủ mệt, thì lấy đâu ra tâm tư để mà ôm lòng chán ghét tu sĩ nữa hả?

Tuy nhiên..

Cô gái ánh mắt có chút cổ quái, mỉm cười hỏi:

“Không biết người ta mạnh hay yếu còn kêu gọi làm gì? Rủ tới đây chết cùng cho vui à?”

Anh Tuấn Đại Vương nhún vai, thản nhiên nói:

“Ba năm trước ta nghe hắn kể từng tại sa mạc tiêu diệt một nhóm phản binh mặc thiết giáp, không cần hoài nghi thực lực huynh đệ của ta. Hắn còn nắm giữ nhiều thứ gọi là thuật pháp, chắc hẳn sẽ tìm ra cũng như có biện pháp đưa chúng ta rời khỏi thành phố này”

Có chỗ không hiểu, cô gái nhíu mày nói thẳng:

“Ta vẫn nhớ như in khi mới gia nhập ngươi còn chưa hiểu chuyện. Chẳng phải ta có ý dèm pha gì đâu, song mọi thứ đều có thể phôi phai theo thời gian bao gồm cả tình cảm. Mà các ngươi xa cách quá nhiều năm rồi, ngươi còn tin tưởng người huynh đệ này được ư?”

Anh Tuấn Đại Vương liền gãi đầu gãi tai trả lời:

“Thực ra năm đó quen biết được vài tháng thì ta xuất ngoại, bởi vì có chút chuyện nên vẫn tiếp tục giữ liên lạc đến tận bây giờ. Nói chung tình bạn của chúng ta vun đắp từ sự chân thành. Kể ra hơi ngại chút, ta đã từng tự hứa sẽ không bao giờ làm gì để có lỗi với hắn”

“Eo..” – Cô gái nghe xong nhăn mặt rùng mình:

“Thấy ngươi suốt ngày ngồi cào phím tán tỉnh mấy cô bé trên mạng cơ mà? Chẳng lẽ làm vậy để giả bộ cho chúng ta xem? Chứ thực ra ngươi ưa thích đấu kiếm?”

Cô gái vừa mới nói dứt lời, thanh niên đội trưởng ánh mắt vốn uể oải liền ngập tràn cảnh giác. Hơn nữa nhoáng cái liền đã ngồi cách khá xa Anh Tuấn Đại Vương.

Bọn họ vẫn còn suy nghĩ lệch lạc được thì chưa đến mức hết thuốc chữa đâu này.

Anh Tuấn Đại Vương nhún vai, thản nhiên nói:

“Hắn là đối tượng không tệ, đáng tiếc ta chỉ ưa thích mỹ nữ. Athen, cổ nhân vẫn có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi liền xuất thủ hốt lấy hắn đi”

Cô gái tức Athen dứt khoát lắc đầu bĩu môi nói:

“Nam giới phương Đông toàn là hạng thấp bé nhẹ cân, có cho thêm tiền ta cũng chẳng thèm”

Cười nhạt một tiếng, Anh Tuấn Đại Vương nói:

“Ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo huynh đệ của ta không có chỗ nào là nhỏ bé. Năm xưa dáng người hơi gầy gò chút thôi, hiện giờ trông khá là cao to lực lưỡng. Khi nào hắn đến đây ngươi sẽ thấy rõ ràng, không phải nói ngoa chứ đội trưởng tiền vốn thua xa tít tắp”

Athen nghe xong liền quay sang hỏi đội trưởng:

“Josua, thành thật khai báo tiền vốn của ngươi mấy centi? Liệu được nửa gang tay không?”

Đội trưởng tức Josua nghe hỏi mà trên trán nổi đầy gân xanh, thiếu chút nữa sợi mì phun ra từ lỗ mũi. Có điều không thể chịu thua, liền buồn bực nói:

“Ta có phải trẻ vị thành niên đâu mà nửa gang tay? Được hơn gang tay của ngươi một chút”

Athen ngay lập tức dùng cả hai tay che mặt, thẹn thùng khẽ hỏi:

“Josua, hay là hai chúng ta hẹn họ? Như câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài gì gì ý?”

Anh Tuấn Đại Vương không khỏi âm thầm lắc đầu, ánh mắt thương hại trộm liếc nhìn Athen. Nói chung đội trưởng mà nhận lời thì mới là chuyện lạ đấy.

Diễn biến sau đó hoàn toàn theo đúng với những gì Anh Tuấn Đại Vương suy nghĩ trong đầu.

Josua mười phần quyết đoán xua tay nói thẳng:

“Athen, ta không muốn phải thốt ra những lời phũ phàng, đừng bao giờ nhắc lại chuyện này”

Sớm biết trước kết quả nên Athen chẳng hơi đâu bực tức, vả lại nàng cố tình hỏi vớ vẩn nhằm xua tan bầu không khí u uất những tháng ngày gần đây.

Ngặt một nỗi đội trưởng là kẻ quá cứng nhắc trong chuyện tình cảm, khiến Athen hết hứng thú pha trò, chỉ còn cách múc mì ăn cho đỡ đói bụng đi vậy.

Chẳng mấy chốc nồi mì trơ cạn đáy, Josua liền liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

“Cứ mãi trốn chui trốn nhủi dưới này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Ta dự tính đúng bảy giờ sáng mai chúng ta trà trộn vào đám đông để rời khỏi thành phố. Ai có ý kiến nào khác hãy dơ tay phát biểu luôn, còn nếu không thì tắt đèn tranh thủ nghỉ ngơi đi”

Josua đưa ra kế hoạch có phần hơi đột ngột, Anh Tuấn Đại Vương và Athen đều hiểu rằng đội trưởng là bởi không muốn dựa vào tu sĩ nên mới vội vàng.

Đội trưởng thực sự là quá cứng nhắc quá bảo thủ, song không ai phản đối hay có ý kiến nào khác.

Căn bản Anh Tuấn Đại Vương vốn đã phi thường chán ngán cái cảnh phải lén lút đi trộm vật tư.

Về phần Athen thì từ lâu không được tắm rửa, muốn liều mạng xông lên mặt đất lắm rồi.

Vậy là tiểu đội ba người đồng lòng nhất trí với phương án sáng mai rời thành phố.

Có điều chưa thể ngủ nghỉ được, cần kiểm tra súng đạn kỹ càng trước đã.

Nhưng cũng đúng vào lúc này có thứ ánh sáng xanh lè rọi hắt tới lều vải, khiến cho cả ba người giật mình chộp vội khẩu súng rồi đồng loạt lao vọt ra ngoài.

Đập vào mắt liền là chùm ánh sáng màu xanh diệp lục, giống như đàn đom đóm đang phiêu đãng bay hướng về nơi đây, khi nhìn rất thoải mái dễ chịu.

Tuy nhiên chiếm nhiều phần hơn lại là cảm giác quỷ dị.

Tiểu đội ba người không ai bảo ai, gần như cùng lúc điều động bộ đồ thiết giáp bao bọc kín cơ thể.

Rất nhanh nghe có tiếng bước chân “lộp cộp” từ đằng xa vọng tới, ngay sau đó là một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trông lại càng quỷ dị dọa dồ nhiều hơn.

Và chỉ sau có vài nốt nhạc, đối phương liền dừng chân tại trước mặt tiểu đội ba người.

Là một gã trung niên tóc vàng, mắt xanh mũi lõ, thế nhưng mặt mũi lạ hoắc?

Nhận thấy đồng đội nhìn mình dò hỏi, Anh Tuấn Đại Vương lắc đầu nói:

“Đừng quên huynh đệ ta là người phương Đông, tiên hạ thủ vi cường”

Hắn nói dứt lời cũng là lúc cả ba phi thường ăn ý đồng loạt xông lên tấn công, hai phe khoảng cách là năm mét mà cứ như đã đứng liền kề ngay từ đầu.

Mỗi người vung tay đánh ra một quyền nhanh như chớp, tạo thành ba vệt tàn ảnh bàng bạc sáng choang trông hệt như sao chổi xẹt ngang trong không khí.

“CỘP.. CỘP.. CỘP..” – Ba âm thanh khô khốc vang lên, khiến tiểu đội ba người hóa đá ngay tại chỗ.

Bọn họ đúng là đã đánh trúng vào điểm yếu hại của đối phương thật đấy.

Trong đó Josua giã một quyền vào huyệt thái dương, Athen móc một quyền vào quai hàm, cuối cùng là Anh Tuấn Đại Vương nện một quyền vào yết hầu.

Theo kiến thức sách vở thì sau khi ăn trọn ba quyền này, đối phương phải chết chắc mới đúng.

Vậy nhưng ba người bọn họ lại có cảm giác vừa đánh vào bức tường thép cứng đến dọa người. Nện có một quyền mà xương bàn tay đã muốn báo hỏng.

Tất nhiên đối phương chẳng hề sứt mẻ, hiện giờ đang dùng ánh mắt hài hước trêu tức bọn họ.

Đáng sợ hơn hết là cả ba cố gắng di chuyển ra xa, nhưng đối phương đã sớm dở trò ám muội nào đó khiến cả đám thân thể không sao động đậy được.

Đồng nghĩa với tiểu đội ba người trở thành cá nằm trên thớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương nâng tay búng cho mỗi người một nhát vào giữa vầng trán.

“Coong.. Coong.. Coong..” – Ba cái búng tay tạo thành chuỗi âm thanh như tiếng chuông ngân, thoáng cái liền vang vọng khắp không gian u ám tại nơi này.

Ẩn trong bộ đồ thiết giáp, tiểu đội ba người cảm tưởng giống như vừa bị búa tạ gõ mạnh vào giữa trán, đau nhức không ngòi bút nào có thể tả xiết được.

Có điều bọn họ nên quỳ lạy cảm tạ đất trời một phen, bởi đối phương mà không nương tay thì cả đám đã rơi tõm xuống dưới nước cống đen ngòm rồi đấy.

Đương nhiên gã mắt xanh mũi lõ chính là Cao Cường giữ nguyên dịch dung Rick Carter.

Hắn dùng diện mạo này với mục đích đo đạc chiến lực của “iron man” chính quy.

Nói chung chẳng cứng cựa hơn đám “iron man” tại sa mạc là bao nhiêu.

Khác biệt cũng như ưu điểm duy nhất đó là Anh Tuấn Đại Vương và đồng đội đã qua huấn luyện bài bản, cường độ thể chất đều rèn luyện đạt tới cực hạn.

Nắm giữ sức mạnh vượt trội thường nhân, hiển nhiên sẽ duy trì được thời gian chiến đấu lâu dài hơn.

Nói thật là nhìn vào Anh Tuấn Đại Vương bây giờ, Cao Cường kinh ngạc vô cùng luôn đấy.

Mà đúng hơn phải gọi hắn là Đỗ Chi Vương, hay thân mật hơn là Vương Chuột Nhắt.

Người vì giúp hắn tra tìm kẻ thù mà xuất ngoại ngồi cào phím phá đảo thế giới ảo.

Của đáng tội là huynh đệ này của Cao Cường nhìn..

Tóc quăn da đen trông bẩn bẩn, chiều cao chưa tới mét sáu, còi cọc hệt như nạn dân chiến tranh. Nhưng cứ dùng id Anh Tuấn Đại Vương mới chịu.

Vốn đã hoài nghi mặt hàng nhỏ thó này làm việc cho tổ chức ghê gớm nào đó, cơ mà gia nhập hẳn vào đội quân đặc nhiệm của Hoa Mỹ thì quá chơi bời.

Vương Chuột Nhắt nghịch sao cũng được, Cao Cường sẽ không phán xét huynh đệ của mình.

Đáng quan tâm nhất vào lúc này là huynh đệ đã phải chịu ủy khuất.

Việc cần làm là mau giúp hắn đòi về mặt mũi mới được.

Tán đi linh khí thả bọn họ rơi xuống lịch bịch, Cao Cường thuận tiện khôi phục lại diện mạo chính mình, rồi hướng tới Đỗ Chi Vương mỉm cười khẽ mắng:

“Cái đê ma ma nhà ngươi đấy Vương Chuột Nhắt, có kẻ khốn nạn nào đón tiếp huynh đệ vạn dặm xa xôi đến đây bằng một quyền vào yết hầu như ngươi?”

Đỗ Chi Vương theo phản xạ liền nâng tay lên dụi mắt, ngặt một nỗi còn đang mặc thiết giáp nên chẳng dụi được, chỉ tạo ra những tiếng két két mà thôi.

Không làm chuyện dư thừa nữa, Đỗ Chi Vương triệt tiêu thiết giáp, ngửa mặt lên gào thét:

“Con Gián Tiểu Cường, rốt cuộc cái đồ khốn nạn nhà ngươi cũng chịu đến”

Phát tiết xong xuôi Đỗ Chi Vương mặt mũi mếu máo nước mặt giàn giụa đứng bật dậy, với hai cánh tay giang rộng hết cỡ ầm ầm lao tới ôm Cao Cường.

Theo đúng kịch bản sẽ là một pha huynh đệ ôm ấp đầy tình cảm thắm thiết.

Chỉ có điều bộ đồ Cao Cường đang mặc là do Marie đi dạo phố mua về hiếu kính đấy nhé.

Trong khi đó Đỗ Chi Vương chắc đã vài tháng không tắm rửa, bẩn thỉu hôi hám chết người. Không bao giờ Cao Cường chấp nhận để mặt hàng này ôm.

Và thế là Đỗ Chi Vương vừa mới bật nhảy, liền bị cố định cứng ngắc tại trên không trung.

Lần nữa vươn tay búng cho huynh đệ một cái vào trán, Cao Cường tức giận mắng mỏ:

“Ngươi hứa gì khi nhờ ta báo thù cho nàng Doãn Hồng Hạnh? Ngoan ngoãn gọi một tiếng Cường Ca, nếu không cứ lơ lửng ở đó hít mùi nước cống đi”

“Tiên sư nhà ngươi đấy Con Gián” – Đỗ Chi Vương mười phần giận dữ gân cổ lên chửi:

“Huynh đệ với nhau mà ngươi tính toán như thế à? Ta đã khi nào đòi hỏi ở ngươi một cái gì chưa hả? Không thả lão tử xuống thì nghỉ chơi mẹ luôn đê”

“Ta đòi hay ngươi tự mình hứa?” – Cao Cường bĩu môi đáp trả, rồi lạnh lùng cười hỏi:

“Vương Chuột Nhắt, ngươi xác định nghỉ chơi thật chứ? Nếu đúng thì ta giết gã này nhé? Trước giờ chưa khi nào ta buông tha kẻ đã nhìn mình ác ý”

Không chút huyền niệm, Đỗ Chi Vương ngửa mặt lên trời, dùng hết sức bú bình hô to:

“Cườngggggggggggggg.. Caaaaaaaaaaaaaaaa..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.