Dương Gian Phán Quan

Chương 191: Chương 191: Tanh nồng hương vị giết chóc




Lượng phấn Cao Cường ném ra là vô cùng lớn, ngay đến cặp mắt thường nhân như Lão Phệ mà còn thấy được hồng phấn mù mịt trên bầu trời đêm là có thể hiểu.

Có điều khi nhìn lên cái màu đỏ đỏ hồng hồng, Lão Phệ trong đầu không khỏi liên tưởng tới xuân dược, thứ vũ khí thần thánh rất thường thấy trong truyện tiểu thuyết.

Nhận thấy có ánh mắt đê hèn liên tục càn quét tới, Cao Cường da mặt khẽ rung rung. Để rồi rốt cuộc không chịu đựng nổi, hắn đành phải thấp giọng giải thích:

“Ta đánh thuốc mê tránh để cá lọt lưới. Không phải thứ bẩn thỉu ngươi nghĩ tới đâu”

“Nhaa” – Lão Phệ nhẹ gật đầu, mắt đảo như rang lạc nói: “Cũng xêm xêm thôi mà”

Chấp nhặt với chuyên gia trong lĩnh vực vô sỉ như Lão Phệ thì khác nào tự chuốc lấy bực mình.

Cao Cường sau khi liếc xéo một cái, liền ngoảnh mặt làm ngơ.

Cái này lập tức khiến cho Lão Phệ buồn bực, có điều xét thấy hiện giờ không thể nghịch ngợm quấy phá. Sau cùng đành đứng một bên làu bàu ra vẻ ta đây rất bất mãn.

Mười phút chậm rãi trôi qua..

Cao Cường từ trữ vật giới lấy ra khẩu súng lục đưa cho Lão Phệ, thuận tiện triệu hồi phi kiếm giao cho Chu lão, xong xuôi lại một lần nữa cẩn thận dặn dò:

“Chưa rõ bên trong tình huống thế nào, cho nên hai người theo sau đi. Giữ khoảng cách tầm 10 20 mét gì đó, ẩn mình trong bóng tối lại càng tốt hơn hết”

“Chu lão, nếu nhận thấy tình huống không ổn, lão phải lập tức mang theo Phệ ca chạy. Ta tự có biện pháp bảo toàn cho mình, lão hiểu ý ta chưa nào?”

“Vâng thiếu gia” – Chu lão như trước cung kính trả lời, chỉ là có chút lo lắng nói thêm: “Ta không quen dùng kiếm, hay là thiếu gia giữ lấy phòng thân đi?”

Chu lão khí tức sắc bén, điển hình của dân chơi đao kiếm. Chính xác là dùng loại nào thì còn chưa rõ, nhưng có thứ cầm chặt chém vẫn hơn để lão đánh tay không.

Cao Cường sớm đã cân nhắc vấn đề này nên mới giao kiếm đấy nhé.

“Khỏi lo cho ta” – Bởi vậy nghe xong hắn liền xua tay, sau đó quay qua Lão Phệ: “Có biến cứ việc nã đạn thoải mái. Cơ mà ngươi biết dùng súng đấy chứ?”

“Xì..” – Lão Phệ ngay tức thì bĩu môi, tiếp đó liền thi triển ra liên hoàn tư thế nhắm bắn. Trông rất có phong phạm xạ thủ khét tiếng gì đó nơi xa trường.

Chỉ là xạ thủ này hơi mập, ra chiến trường đảm bảo sẽ bị quân địch nhắm bắn đầu tiên.

Không rảnh đứng xem Lão Phệ diễn trò hề.

Cao Cường khẽ gật đầu ra hiệu với Chu lão, sau đó liền tóm lấy bắp tay Lão Phệ rồi cứ thế lao vút tới gần bức tường bao bên ngoài Phúc Gia đại viện.

Trên vai vác lấy gã luật sư bất tỉnh, một tay nắm chặt kiếm, Chu lão rất nhanh theo sát phía sau hắn. Bước chân nhịp nhàng và cũng khá mau lẹ.

Nhìn chung Chu lão nắm giữ bộ pháp là loại giản đơn, hướng đến tính thực dụng cao.

Vừa tiếp cận bức tường, Cao Cường và Chu lão liền dậm chân nhún nhảy. Hai người dễ dàng vọt qua chiều cao hơn 3 mét, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bên trong.

Buông ra bắp tay Lão Phệ, thấy vị lão ca mập mạp này che mũi miệng, Cao Cường thở dài nói:

“Có chiếc nhẫn trên tay bài trừ cho rồi, cứ việc hít thở thoải mái đi Lão Phệ”

“Ra là vậy” – Lão Phệ nghe xong xấu hổ cười nói: “Tiểu tử ngươi không nhắc sớm, làm ca lo gần chết”

“Nhớ làm theo kế hoạch” – Cao Cường nghiêm túc đối hai người họ dặn dò một câu, sau đó liền quay người đi trước. Hắn là không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.

Có điều vướng bận Chu lão với Lão Phệ theo sau, hắn cũng không thể di chuyển quá nhanh. Đành phải dùng thần thức cẩn thận dò xét, rồi chậm rãi đi trước dọn đường.

Dù chỉ là thế gia đại tộc ở thành phố hạng hai cũng không thể coi thường. Chỉ riêng sân vườn đã rộng thênh thang, cây cối um tùm tươi tốt, cuốc bộ muốn mỏi cả chân.

Lực lượng bảo an cũng phi thường đông đảo.

Cứ cách vài chục mét lại bắt gặp một tốp gồm ba gã thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn. Gã nào cũng được trang bị súng ống đạn dược đầy mình.

Thêm nữa là chó becgie thả chạy rông khắp nơi. Chưa đi hết khu vườn mà Lão Phệ đã nhẩm đếm được mười một con, toàn có thể trọng cỡ 100 kg.

Ông trộm cắp nào mà ngơ ngơ đột nhập vào đây thì đảm bảo xương cũng chẳng còn để chạy trở ra.

Ngay đến Cao Cường cũng đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm đấy.

May mà dùng thuốc mê, chứ để tự tay dọn dẹp lực lượng canh phòng này thì quá hao tổn thời gian.

Còn khoảng 100 mét nữa là tới toà đại viện, Cao Cường đưa tay ra hiệu để Chu lão và Lão Phệ tạm thời dừng bước, rồi chính hắn cũng nấp sau một thân cây.

Tại trước cửa của toà đại viện được xây dựng theo lối kiến trúc cổ kính thời xưa này, có ba người đang đứng, với ánh mắt nhìn chằm chằm hướng vườn cây.

Đứng đằng trước là một lão giả bề ngoài trông hết sức già yếu, nhìn như thể sắp đến ngày đi gặp tổ tiên. Có điều toả ra khí tức tu vi thì không hề yếu chút nào.

Là khí tức thuộc về tu sĩ võ môn Huyền Khí Cảnh.

Hai người trung niên đứng tại sau lưng lão giả cũng là võ môn tu sĩ.

Nhưng khí tức tu vi thì so ra thua kém lão giả quá nhiều. Trong đó đứng bên phải là Hoàng Khí Cảnh, còn lại phía bên trái thì chỉ là Cương Khí Cảnh mà thôi.

Cao Cường ngoái lại thủ thế ra hiệu để Chu lão với Lão Phệ tiếp tục ẩn nấp.

Bản thân hắn thì học theo dáng vẻ khệnh khạng của sư phụ.

Nói chung là hai tay chắp sau lưng, hướng cửa lớn đại viện mà lững tha lững thững từng bước đi tới.

Vừa thấy rõ diện mạo của hắn, ba người này ánh mắt đồng loạt toát lên vẻ kinh hãi.

Có điều không phải là bị cái khí tức Trúc Cơ Kỳ của hắn uy hiếp mà kinh hãi. Hơn nữa bọn họ ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển hướng nhìn trở lại phía vườn cây.

Thừa hiểu nguyên nhân, Cao Cường khẽ bật cười và nói:

“Không cần xem xét, gã to con kia là do ta giết. Và các ngươi sẽ đi theo hắn sớm thôi”

Nghe thấy vậy cả ba đồng loạt giật mình, có điều để cho bọn họ phải giật mình hơn nữa. Bởi chỉ trong có một cái nháy mắt, hắn đã áp sát ba người bọn họ luôn rồi.

Hay nói đúng hơn là hắn hiện thân một cách đầy quỷ dị ngay tại trước mặt lão giả.

Với tư thế vung tay xuất quyền, tại mu bàn tay phải của hắn linh văn đồ án không ngừng phát sáng.

Và rồi nghe cái “oành”, thô bạo một quyền đấm móc vào gò má trái, thổi bay lão giả dạt sang ngang.

Quá dễ dàng, cứ như thể lão giả là tự nguyên đưa mặt ra để cho hắn nện đánh vậy đó.

Mặc dù đối tượng bị công kích chỉ có mình lão giả, nhưng hai gã còn lại cũng chẳng thoải mái cho nổi. Giống như bị đóng băng, cả hai cứng ngắc đứng im tại chỗ.

Cái này là bởi từ hắn toả ra thứ khí tức quá đáng sợ.

Vừa điên cuồng thô bạo, vừa lạnh lẽo thấu xương, tanh nồng hương vị giết chóc.

Khí tức của hắn uy hiếp tinh thần đối phương là vậy, nhưng chính Cao Cường lại không hề hay biết.

Hơn nữa hắn cũng chẳng có thời gian dư thừa để bận tâm đến điều này. Sau khi thành công nện lão giả một quyền, hắn lập tức công kích gã tu vi Hoàng Khí Cảnh.

Nhìn chung khoảng cách rất gần, Cao Cường không cần phải di chuyển. Hắn dựa theo đà của một quyền vừa rồi mà xoay người theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.

Qua đó hắn chân trái quăng lên nhanh như chớp.

Và rồi gót chân cứ thế quật thẳng vào vùng thái dương của gã Hoàng Khí Cảnh.

“BÙNG..”

Một viễn cảnh phi thường hãi hùng hiển hiện ra trước mắt

Không rõ bởi Cao Cường ra chân lực đạo quá mạnh, hay là do gã Hoàng Khí Cảnh này quá giấy?

Chỉ biết rằng gót chân hắn vừa quất trúng, đầu gã liền cứ thế nổ tung. Đã vậy bao gồm cả thứ cứng rắn nhất là xương hộp sọ của gã vậy mà cũng nổ gần như nát vụn.

Sau khi bắn văng xuống, chỉ còn lại là một vệt bầy nhầy kéo dài trên mặt đất.

Tuy nhiên, Cao Cường không mảy may liếc nhìn đến một lần. Vừa giải quyết xong gã Hoàng Khí Cảnh, hắn tiếp tục thuận đà xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ.

Chân phải điều chỉnh đôi chút, chân trái một lần nữa quăng lên.

“XOẸT..”

Lại là một viễn cảnh khiến người xem tái xanh cả mặt.

Tuy chưa đến mức đầu nổ tung như trái dưa hấu, nhưng độ kinh dị thì lại chẳng hề kém cạnh là bao. Lần này chân hắn như lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua cổ đối phương.

Không chút huyền niệm liền cứ thế chém lìa đầu của gã Cương Khí Cảnh.

Để miêu tả thì dài dòng lôi thôi, chứ mọi việc diễn ra chỉ trong có vài hơi thở.

Khi hắn tạm thời dừng tay, lão giả vẫn nằm đo đất chưa dậy. Trước cửa đại viện chỉ còn hai cỗ thi thể không đầu đứng đó, với cần cổ không ngừng phun máu phè phè.

“Ụ.. Oẹ..”

Đứng nấp trong vườn cây, Lão Phệ rốt cuộc không nín nhịn nổi nữa, liền ngồi sụp xuống mà nôn thốc nôn tháo. Cảm tưởng như là sắp phun hết cả lục phủ ngũ tạng ra.

Chu lão tất nhiên không kém tắm như Lão Phệ.

Thậm chí trong lòng lão còn đang vui mừng tột độ, vui mừng đến nỗi cơ thể phát run.

Nói chung đối với Chu lão thì không thứ gì có thể sánh bằng sự cường đại. Mà hắn ngay lúc này đã nắm giữ chiến lực vượt cấp, hơn nữa sát phạt cũng dư thừa quyết đoán.

Cao Gia những người đã khuất hẳn phần nào thấy an ủi rồi đi.

Bởi vì hắn hoàn toàn tương xứng với sự hi sinh của họ.

Chu lão ngẫm nghĩ mà cảm xúc bất chợt ngổn ngang, không khỏi khe khẽ phát ra tiếng thở dài.

Trong khi đó tại trước cửa đại viện.

Chứng kiến thảm cảnh của hai gã đồng bọn, lão giả dù gắng sức kiềm chế, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy đã đem tâm trạng của lão lúc này đây phơi bày ra toàn bộ.

“Chắc hẳn ngươi sẽ không dễ gì khai ra” – Cao Cường hướng lão giả cười nói: “Vậy liền đánh cho lão thất phu ngươi phải quỳ xuống cầu xin được thành khẩn khai báo”

Chứng kiến nụ cười ma quỷ của hắn, lão giả cơ thể càng run dữ dội.

Chỉ là chưa kịp ho hoe gì, tầm nhìn của lão đã tối xầm, đi kèm với cảm giác cực kỳ đau đớn.

Cái tên khốn nạn này chưa chịu hỏi đã vội quy chụp cho lão cái tội danh không thành khẩn khai báo rồi. Khốn nạn ngươi hỏi gì hỏi đi a, lão đầu ta đây khai báo là được rồi a.

Lão giả ăn một quyền thân thể bay lượn trên không, trong lòng không ngừng hô to oan uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.