Dương Gian Phán Quan

Chương 229: Chương 229: Thiếu sót và thiếu hụt




Trước tiên thu hồi thi thể quái xà vào trữ vật giới, xong xuôi Cao Cường liền dạo quanh một vòng trong hang động, thuận tiện quăng ra một đống phù lục để làm sạch, bao gồm xua tan đi hàn khí.

Nói chung hang động rộng lớn miễn bàn, ăn sâu cả ngàn mét vào lòng núi. Thường nhân có lẽ khó chịu nổi khi sống tại nơi đây, nhưng đối với tu sĩ thì thiếu hụt chút ô xi cũng không vấn đề gì hết.

Quan trọng là có khá nhiều hốc lớn hốc nhỏ, diện tích thừa đủ để tận dụng làm phòng ở riêng cho mỗi người. Bày biện bàn ghế giường tủ vô tư, muốn trạch nam trạch nữ bế quan gì cũng được.

Chỉ đáng tiếc là không tìm thấy kỳ hoa dị thảo hay bảo vật nghịch thiên cái gì đó. Tính ra số nhọ nhem hơn mấy gã main trong truyện tiểu thuyết, chui bừa đâu đó cũng lượm được cái lọ cái chai.

---

Trong khi đó tại rừng cây.

Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT phải leo lên tận ngọn cổ thụ mà ngồi.

Nguyên nhân là bởi phía dưới đang có chục con sói lai vãng, nếu để chúng phát giác liền phiền toái.

Đám sói này đúng là mũi thính như chó, chạy ngang qua đây đánh hơi thấy mùi nhân loại hay sao đó. Chúng liền lởn vởn quanh gốc cổ thụ, hơn nửa giờ rồi mà vẫn chưa chịu rời đi.

Khó chịu không nhịn nổi, Hoàng Đại Hùng hướng tới Tiêu Diễm Phượng múa tay liên tục.

“Đội trưởng, lũ sói này khí tức làng nhàng, sao không xuống xử lý luôn cho rồi?”

Trên mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, Tiêu Diễm Phượng hai bàn tay múa may liên hồi đáp trả.

“Ngươi quên gần đây có nhiều yêu thú sao? Giết đàn sói này xong kiểu gì cũng thu hút đến một đống. Chúng ta chịu khó ngồi yên đợi tên láo xược kia trở về thôi”

Vừa nghĩ tới hắn liền thấy phẫn nộ, Hoàng Đại Hùng hai mắt trợn lên, tiếp tục múa tay.

“Đội trưởng, nổ ầm ầm thế kia, chứng tỏ láo xược hắn đi đánh lẻ rồi. Tên này quá hư hỏng, đội trưởng xem thế nào, phải trách mắng hắn một phen mới được a”

Lần này Tiêu Diễm Phượng không có múa tay hồi đáp lại nữa, nàng ta dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ.

Trình độ láo của hắn tăng mạnh cũng như chiến lực vậy đó. Giờ mà ho hoe trách mắng là kiểu gì hắn cũng buông lời vô sỉ trêu chọc cho tức muốn nổ tung phổi.

Hơn nữa chẳng hiểu tên này học được từ ai mà đểu cáng vô cùng.

Trước đây nàng ôm cho cái liền đỏ mặt tía tai, thế mà hôm nọ vừa quàng tay liền bị hắn bóp một nhát.

Mà bóp trộm một cái rồi rụt tay về luôn đã đành, đằng này hắn lại còn nắn nắn nữa chứ. Nếu để nàng biết kẻ nào đã dạy hư hắn, khẳng định sẽ đánh chết tươi.

Mắng không lại, trêu ghẹo đồng tử giai tân cũng chẳng còn tác dụng. Đương nhiên phải dùng biện pháp khác để gỡ vốn, thế là nhào tới đánh một trận tưng bừng.

Khổ nỗi Tiêu Diễm Phượng thua, và thua một cách đầy uỷ khuất.

Hắn dường như không sợ hoả diễm, đốt ầm ầm mà chẳng thấy hề hấn gì. Trong khi đó nàng ăn không tiêu lôi điện, vừa dính một điểm nhỏ liền tê hết cả người.

Tốc độ đã thua kém thì chớ, toàn thân lại còn run lẩy bẩy, đánh kiểu gì?

Mà đánh thua cũng được thôi, kém cỏi hơn người thì phải chịu. Nhưng vấn đề là tên láo xược đó lại cứ nhắm cái mông nàng mà đánh, uất ức muốn khóc luôn.

Lúc đấy mà không kìm nén được thì mất mặt phải biết, hơn nữa hình tượng nữ cường nàng gắng công xây dựng bao lâu nay chỉ sợ cũng sẽ sụp đổ tan tành á.

Đây là điều Tiêu Diễm Phượng không hề mong muốn xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thấy tốt hơn hết từ giờ tránh xung đột với hắn cho lành.

“Sưu.. sưu.. sưu..” – Đúng lúc này âm thanh xé gió từ đằng xa vọng tới.

Cả nhóm quay ra nhìn thì thấy Cao Cường thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, khoảng cách càng lúc càng gần, và chẳng mấy chốc thì hắn lao thẳng vào giữa đàn sói.

Nhanh đến nỗi đàn sói chỉ vừa mới phát giác khác thường, còn chưa kịp phản ứng lại, thì hắn đã nhắm đầu sói thể trọng to lớn nhất mà nện một quyền luôn rồi.

“BÀNH..”

Sau động tĩnh va chạm chát chúa, con sói to như con trâu này liền bị hắn đánh cho gẫy gập xương cổ. Ngã vật xuống đất trong tư thế cái đầu lủng là lủng lẳng.

Cao Cường quay trở lại, Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT đương nhiên sẽ không ẩn nấp thêm nữa.

Cả nhóm như thể lính nhảy dù từ trên trời đáp xuống, không chút thương tình xuất thủ tàn sát đàn sói.

Phải chạy đi kiếm ăn dạo là đủ hiểu đàn sói này dế nhũi thế nào rồi đấy. Nãy không thèm đụng tới thôi, chứ bọn họ đã động thủ thì giải quyết dễ như cơm bữa.

Tóm lại cứ một quyền là đánh chết một đầu.

Và chỉ sau có vài nốt nhạc, đàn sói liền đã GAME OVER.

Mùi máu rất nhanh sẽ lan ra rộng khắp, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.

Cao Cường ngay lập tức thu cất xác sói vào trữ vật giới, sau đó liền dẫn toàn đội mau chóng rời đi.

---

Nửa giờ sau.

Thăm quan một vòng hang động xong, Tiêu Diễm Phượng trên mặt hiện rõ hai chữ hài lòng.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi nàng ta có bệnh thích tắm, ngày nào không tắm ba bốn lần liền sẽ nổi điên. Mà ngay trước cửa hang là cái hồ nước to vật vã thế kia.

Nàng ta không nhảy luôn xuống bơi vài vòng đã là giỏi kiềm chế rồi đấy.

Bộ ba HKT thì không dám ý kiến ý cò gì, căn bản bọn họ có phản đối cũng vô hiệu.

Thăm quan xong xuôi, Cao Cường liền phân phát quang đăng để bọn họ tự đi mà lựa chọn “phòng ở”. Hắn thì ra ngoài đem Địa Lôi Phù chôn xuống tại ven hồ.

Khi hắn trở vào trong động thì thấy mọi người đông đủ ngồi sẵn đợi chờ.

Hắn vừa ngồi xuống, Hoàng Đại Hùng lập tức lên tiếng hỏi:

“Ban nãy Láo Xược ngươi đánh với thứ gì mà gây ra động tĩnh lớn thế?”

Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường xoay người hướng tới khoảng trống rộng rãi sau lưng rồi phất tay. Tiếp đó nghe cái “roành”, thi thể quái xà khổng lồ liền cứ thế nằm chình ình trên mặt đất.

“Ực.. ực.. ực.. ực..”

Ngay tức thì, hàng loạt tiếng nuốt nước miếng vang lên.

Nói thật là động vật có kích cỡ quá to lớn, loài nào nhìn trông cũng đều rất đáng sợ. Nhưng nếu xét về mức độ gây uy hiếp tinh thần thì không một loài nào đủ tuổi so sánh được với loài rắn.

Chung quy là bởi tạo hoá ban cho loài rắn cái diện mạo trông quá máu lạnh. Dù chỉ là một con rắn có hình thể bé tẹo tèo teo mà thôi, cũng khiến bất cứ ai khi nhìn vào đều thấy ớn hết cả người.

Đây là quái xà ngỏm củ tỏi rồi đấy, chứ khi còn sống trông nó doạ dồ hơn nhiều. Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT mà nhìn thấy nó khi đó, chắc chắn cả đám mặt mũi liền tái xanh cho mà coi.

Đợi cho cả đội nuốt nước miếng chán chê một hồi, Cao Cường mới vươn mình đứng dậy. Sau đó đi tới vừa vỗ vỗ cái đầu to lớn bầm dập của quái xà, vừa ngưng trọng nói:

“Ngay từ trước khi trận đấu bắt đầu, quái xà này liền đã xuất ra mánh khoé lợi hại nhất. Nó phun hàn khí tạo dựng môi trường có lợi thế cho bản thân, kèm với đó là tác động khiến tốc độ của ta bị sụt giảm. Phong cách chiến đấu tương tự với động vật hoang dã khi săn mồi”

“Nhưng đáng sợ hơn hết là khi cảm thấy yếu thế, nó ngay lập tức phát động tự bạo. Lúc đó ta phản ứng chỉ cần chậm một giây thôi, khẳng định đã vĩnh viễn nằm lại. Nói chung chính ta đã khiến mình phải đối diện với tình cảnh nguy hiểm, đây thực sự là một bài học nhớ đời”

“Thông qua heo mập và quái xà, có thể thấy yêu thú nơi đây luôn sẵn sàng tự bạo đồng quy vu tận. Chúng ta sơ sểnh một giây, sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng. Bởi vậy ta kiến nghị từ giây phút này không quản đối thủ mạnh yếu, cứ đụng độ liền toàn lực chém giết”

“Một kích tất sát” – Rốt cuộc Tiêu Diễm Phượng cũng hiểu vì sao Nhàn lão phải truyền âm dặn dò.

Nếu đoán không nhầm thì lão nhân gia là bởi lo lắng nàng và hắn tự phụ thực lực của bản thân, để rồi dẫn tới tình huống cậy mạnh khinh địch.

Suy cho cùng thì lo lắng của Nhàn lão đã trở thành hiện thực, Cao Cường dùng đấu pháp không hợp lý, thiếu chút nữa là đứt như trong phim rồi.

Lặng thinh suy ngẫm hồi lâu, Tiêu Diễm Phượng mới hướng toàn đội nói:

“Nghĩ lại mới thấy cuộc sống yên bình chốn đô thị, vô hình trung khiến mỗi chúng ta thiếu hụt tính cách sát phạt quyết đoán. Tại sao Nhàn lão lại đưa chúng ta tới đây cọ sát nhiều hơn với chiến đấu sinh tử? Không cần ta phải nói thẳng, các ngươi cũng hiểu ra rồi đi?”

“Đã hiểu đội trưởng” – Hoàng Đại Hùng nặng nề gật đầu, ngưng trọng nói:

“Chúng ta thường được nghe kể về một tu hành giới ngập tràn gió tanh mưa máu. Có điều nghe kể là một chuyện, tự mình nếm trải lại là chuyện khác. Nói chung tu hành giới đối với chúng ta hiện giờ vẫn chỉ là một khái niệm gì đó hết sức mơ hồ. Dựa vào đặc huấn tại nơi đây, sẽ giúp chúng ta phần nào có cái nhìn rõ nét hơn về một tu hành giới ngập tràn những hiểm hoạ”

“Ngốc tử ngươi rất không sai” – Khẽ gật đầu, Lâm Tiểu Tùng trầm giọng nói:

“Phải đói bụng thì mới hiểu lương thực quý giá nhường nào. Chúng ta hiện giờ vừa thiếu thốn kiến thức, lại vừa thiếu hụt tính cách cần phải có của một tu sĩ thực thụ. Lần đặc huấn này chính là cơ hội để chúng ta phần nào bổ khuyết, cũng như dần hoàn thiện bản thân”

“Cả hai ngươi đều không sai” – Nghe xong, Đỗ Khải ánh mắt cổ quái hỏi:

“Thế nhưng cơn gió độc nào khiến hai ngươi biết động não vậy? Với cả những lời vừa rồi là nhặt nhạnh từ cuốn tiểu thuyết nào ra thế? Nói để ta còn tìm đọc nữa”

Buổi nói chuyện đang diễn ra trong bầu không khí “nghiêm túc” là vậy, Đỗ Khải chọt cho có một câu liền sụp đổ hoàn toàn. Quá giỏi trong việc ném đá vào hội nghị.

Sau khi khẽ thở dài, như một thói quen, Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt nói:

“Đánh hắn”

Không có nửa xu lưỡng lự, Hoàng Đại Hùng với Lâm Tiểu Tùng liền xông tới tẩn cho Đỗ Khải một trận, đánh cho mặt hàng này kêu la oai oái, như heo bị chọc tiết.

Không tâm trí đâu mà tham dự với bọn họ.

Cao Cường phất tay thu hồi thi thể quái xà, rồi hướng tới cửa hang động mà lặng lẽ đi ra.

Nhìn theo bóng lưng dần xa khuất, Tiêu Diễm Phượng thoáng chút suy nghĩ liền đứng dậy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.