Dương Gian Phán Quan

Chương 174: Chương 174: Vấn tâm quỷ quả quyết




Vấn Tâm Quỷ xin khẳng định là nó vạn phần không muốn cứng đối cứng.

Thế nhưng đâu phải cứ không muốn là được? Và đừng quên câu nói “ghét của nào trời trao của nấy”

Đã thế địch nhân của nó lại còn là kẻ hết sức khốn nạn, lúc này đúng kiểu hiếu chiến hết phần thiên hạ. Cứ nhìn vào bản mặt hưng phấn đến nỗi đỏ phừng phừng là có thể hiểu.

Cao Cường tất nhiên là hưng phấn rồi, hàng ngày ăn với bị lũ mộc nhân hành hạ khó chịu muốn chết. Hiện giờ có đối thủ khá khẩm để trút giận, cái này thật sự là quá tuyệt vời.

Thân ảnh nhoè đi theo từng bước chân di chuyển, hắn một lần nữa áp sát Vấn Tâm Quỷ.

Vẫn cứ là hung hăng, xong hắn không có nện quyền. Mà là nhằm thẳng hướng đỉnh đầu Vấn Tâm Quỷ, hung hăng chặt xuống một kiếm tàn nhẫn và thô bạo.

So lực đạo không phải là hai bên chém chéo kiếm va đụng gì đó hay sao?

Vấn Tâm Quỷ hận ngứa hết cả hàm răng, trọng bụng không ngừng quát mắng đồ khốn nạn.

Có điều đối phương chặt xuống như này cũng tốt, đối với Vấn Tâm Quỷ chưa hẳn đã là chuyện gì xấu. Không cần đắn đo nhiều, nó liền vung tay vẩy kiếm.

“Khanh..”

Vấn Tâm Quỷ dễ dàng chém lên thân kiếm của đối phương. Không chút khó khăn trở ngại đem đường kiếm của Cao Cường đánh bay khỏi quỹ tích ban đầu.

Vấn Tâm Quỷ lựa chọn phương án này cũng là điều dễ hiểu. Chỉ dùng được có một cách tay, muốn hay không muốn thì nó bắt buộc phải tránh nặng tìm nhẹ.

Đã xác định không đủ lực đạo mà còn ngang kiếm chống đỡ, khả năng lớn là bị đánh cho quỳ khuỵu gối. Mà để quỳ xuống thì tiếp theo sẽ là tràn ngập tai ương.

Hao tổn có một chút quỷ khí quán thâu bổ sung cốt kiếm, Vấn Tâm Quỷ khá hài lòng với bản thân.

Chỉ là nó đánh giá trí tuệ của mình quá cao, cũng như nhận định quá thấp về đối thủ.

Với thần thức khoá chặt từng cử động của Vấn Tâm Quỷ, không khó để Cao Cường phát giác ra một cánh tay của ngốc quỷ này có vấn đề nghiêm trọng.

Lại liên tưởng tới sự xuất hiện đột ngột của cốt kiếm, chẳng cần phải phân tích quá nhiều, hắn liền dám khẳng định Vấn Tâm Quỷ một tay tạm thời phế bỏ.

Như vậy nếu hắn chém thẳng xuống, chắc chắn nó sẽ vẩy gạt kiếm.

Đây là phương án tối ưu nhất trong mọi tình huống, bởi vận dụng vẩy kiếm còn có một ưu điểm đó là thuận tiện biến chiêu phản kích, đoạt lấy thế trận.

Có điều muốn phản kích chế địch thì trước tiên lực đạo không thể thua kém. Và quan trọng hơn hết đó là phải nắm giữ trình độ kiếm pháp vô cùng cao siêu.

Ngắn gọn là nắm bắt thời cơ tốt, ra kiếm nhanh nhẹn tinh chuẩn.

Cơ mà Vấn Tâm Quỷ có trình độ kiếm pháp cao siêu ý hả? Xin lỗi luôn, ngốc quỷ này mà được như thế thì Cao Cường sẽ gọi nó với cái tên Quỷ Kiếm Sầu.

Nhân tiện đây cũng xin trợn mắt nói thẳng luôn.

Vấn Tâm Quỷ trình độ kiếm pháp chỉ như Cao Cường mà thôi. Chuyên gia cầm kiếm chém bậy chém bạ, nửa xu chiêu thức hoa mỹ gì đó cũng không biết.

Ngay từ cái kiểu cầm kiếm một cách cứng ngắc là đã lộ rõ ra rồi. Hơn nữa cùng cảnh ngộ với nhau, không nhìn ra được nữa thì lại quá là mang tiếng.

Tình hình là trình độ tương đương, khác biệt ở chỗ Cao Cường biết tẩy đối phương, còn Vấn Tâm Quỷ lại không hề biết hắn kiếm pháp chỉ là lởm khởm.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Đã nắm bắt Vấn Tâm Quỷ hiện giờ có bao nhiêu sâu cạn, lẽ đương nhiên Cao Cường liền đào cái hố. Không sâu lắm, đơn giản là chặt mạnh một kiếm.

Theo đúng kịch bản, Vấn Tâm Quỷ vẩy cốt kiếm phá chiêu, mặc dù thành công khá nhẹ nhõm, xong lực phản chấn khiến nó có điểm hơi bị mất thăng bằng.

Về phần Cao Cường, sau khi bị đối phương gạt phăng kiếm, liền thuận thế xoay người một góc 360 độ. Tay cầm kiếm biến đổi như cánh quạt chém ngang.

Kiếm thứ nhất nặng như trời đánh, kiếm thứ hai nhanh như điện xẹt.

“KHANHHHH..”

Vấn Tâm Quỷ phản ứng và tốc độ đủ khả năng kịp nâng cốt kiếm lên đánh chặn. Nhưng là theo kiểu chống cự thụ động, lực đạo càng thêm thua thiệt.

Bởi vậy một quỷ một kiếm liền cứ thế bị chém văng ra xa.

Cao Cường tuyệt nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, ngay tức thì dẫm đạp Miêu Bộ đổi hướng bám theo, và đương nhiên không thể thiếu vung kiếm chém.

Đáng thương Vấn Tâm Quỷ ngay cả tiếp đất còn chưa kịp, thì đã thấy lưỡi kiếm đen thùi lùi, bao phủ dày đặc bởi thứ kinh tởm lôi điện xoèn xoẹt chém tới.

Đã thế góc độ lại còn là từ trên nhắm chém xuống ngang hông. Gã tập sự khốn nạn đáng hận, vậy mà tính toán đem cơ thể của nó cắt ra làm hai khúc.

Không muốn xấu tính mắng chửi cũng phải xấu, cái này hoàn cảnh xô đẩy khiến Vấn Tâm Quỷ cảm thấy uỷ khuất muốn rơi quỷ lệ luôn rồi hỡi quỷ tộc ơi.

Không còn cách nào, Vấn Tâm Quỷ nuốt lệ vào trong, cắn răng vẩy cốt kiếm hướng lên trên chống đỡ.

“KỊCH..” – Hai chuôi kiếm va chạm, chỉ là âm thanh vang lên có phần khô khốc.

Và rồi “oành” một tiếng, chuôi cốt kiếm văng ngược nện xuống lồng ngực Vấn Tâm Quỷ. Khiến cơ thể nó từ trạng thái lơ lửng trên không, va đập mạnh xuống dưới nền.

Chỉ thấy Vấn Tâm Quỷ há miệng không ngừng hộc máu, chứng tỏ gặp phải thương tổn không hề nhẹ. Tính ra vẫn còn may mắn bởi nó lường trước được tình huống, kịp thời điều chỉnh xoay ngang thân kiếm. Chứ dùng lưỡi kiếm đỡ đòn, không khéo hiện giờ đã xong phim.

Giữ được tính mạng là vậy, nhưng mà Vấn Tâm Quỷ tuyệt đối không có vui nổi. Cái này lại liên quan tới việc cơ thể nó va đập xuống khá mạnh, trong khi đó nơi này là không gian do Nhàn Vân Lão Nhân tạo ra, dưới nền không có mềm mại như mặt đất thông thường đâu đấy.

Trước ngực và sau lưng, song trọng va đập, muốn không phun máu đã khó. Lại còn bị lôi điện thông qua cốt kiếm lây dính lên cơ thể, thiếu chút đòi của nó cái mạng quỷ.

Vẫn còn chưa hết..

Gã tập sự khốn nạn là kẻ đê hèn bẩn thỉu, ngay cả cơ hội để nó thở dốc một chút xíu cũng không cho.

Lưỡi kiếm đen thùi lùi một lần nữa chặt chém tới, lưỡi kiếm khốn nạn không thua kém gì gã chủ nhân. Không khéo lưỡi kiếm này có thể phá vỡ ghi chép sử sách, là thứ đầu tiên trên thế gian thành công khiến cho một con quỷ sợ đến nỗi trong lòng đản sinh tâm ma càn quấy.

Có ngồi đó than thân trách phận cũng vô dụng, Vấn Tâm Quỷ đạp mạnh chân một cái, cơ thể nó liền trượt dài trên nền. Qua đó tránh thoát khỏi phạm vi của nhát kiếm.

Pha trượt băng nghệ thuật này ẩn chứa toan tính cực sâu, đó là Vấn Tâm Quỷ hi vọng gã tập sự nện kiếm xuống nền, rồi sau đó bị phản chấn cho vỡ mồm luôn đi nhé.

Đáng tiếc, lại một lần nữa quỷ tính không bằng lão tặc thiên tính.

Gã tập sự khốn nạn có khả năng khống chế quá tốt, lưỡi kiếm chỉ lướt qua mà không hề găm xuống nền. Để rồi sau đó gã ngay lập tức lao vọt tới, mưu toan chém đầu nó.

Đã vậy tốc độ của gã sao càng lúc càng nhanh vậy? Vấn Tâm Quỷ trong lòng uất nghẹn, giây phút này nó đành tiêu hao lượng lớn quỷ khí một cách ngậm đắng nuốt cay.

Vấn Tâm Quỷ dứt khoát vận dụng tới cánh tay trái không xương. Nó bật phắt đứng dậy, hai tay nắm chặt cốt kiếm lao vọt tới, quả quyết trực diện cùng địch nhân đấu đầu.

“KHANHHH~~~” – Âm thanh lanh lảnh lần nữa ngân vang trong không gian phong bế này.

Phần lưỡi của hai thanh kiếm khác loại va chạm, hoả hoa rực rỡ bắn văng tung toé. Dư ba khí lãng như sóng nước lan tràn, không ngừng oanh kích lên bốn bức tường cấm chế. Đáng tiếc rằng lực lượng của cả hai bên đều quá dế nhũi, không tạo ra nổi dù chỉ một chút rung động.

Có điều dế nhũi là so với Nhàn Vân Lão Nhân mà thôi, chứ đối với cả hai thì pha va kiếm này khá mạnh. Chỉ là hai bên đều vận dụng nhiều khí lực, nên không có bị đẩy lùi về phía sau. Hiện giờ còn đang giữ nguyên tư thế va chạm, như hai chú gà chọi đối mặt nhìn nhau hằm hè.

Cười lạnh một tiếng, Cao Cường hướng tới Vấn Tâm Quỷ châm chọc:

“Cốt kiếm liên tục phai nhạt huyết sắc, sâu bọ ngươi tiêu hao hẳn không nhỏ đi? Cái này là thay Âm Phủ loại bỏ một Phán Quan vô tích sự đó sao? Từ khi nào quỷ cũng biết tấu hài?”

Hận không thể nhai đầu đối phương, Vấn Tâm Quỷ nghiến răng đáp trả:

“Hừ, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Đừng có đắc ý vui mừng quá sớm”

Nhìn đầu ngốc quỷ này trong giây lát, Cao Cường khẽ cười nhạt nói ra:

“Ngươi nói rất không sai, thế nhưng chỉ có những kẻ thua cuộc mới hay dùng câu đó để gỡ gạc thể diện. Vậy nên đừng có lảm nhảm làm gì, hãy dùng hành động để chứng minh. Xuất ra toàn bộ lực lượng đi, cho ta thấy nhục thân quỷ hồn như ngươi liệu có bao nhiêu cân lượng?”

Nghe xong Vấn Tâm Quỷ trầm mặc suy tư, khuôn mặt chậm rãi biến đổi trông càng thêm phần dữ tợn. Trải qua vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, nó hít sâu một hơi và gằn giọng đáp:

“Được thôi, sẽ như ngươi mong đợi”

Dứt lời Vấn Tâm Quỷ hai chân phát lực, bật nhảy lùi về phía sau một cách mau chóng.

Lần này Cao Cường không có đuổi theo truy kích, chẳng phải do khinh địch.

Nguyên nhân bởi hắn đã lên tiếng yêu cầu Vấn Tấm Quỷ xuất ra toàn bộ lực lượng. Như vậy liền phải phóng khoáng tạo điều kiện để nó chuẩn bị được ổn thoả thì mới đẹp bạc chứ.

Có điều hành động tiếp theo đó của Vấn Tâm Quỷ liền khiến hắn thiếu chút thì trượt chân ngã ngửa.

Không hiểu ngốc quỷ này tính toán cái gì trong đầu, chỉ thấy nó thả cốt kiếm xuống nền, sau đó chậm rãi cởi áo. Lần lượt từ chiếc veston thời thượng khoác bên ngoài, cho tới chiếc sơ mi trắng tinh tươm mặc tại bên trong. Cởi xong liền gấp lại gọn gàng, rồi chạy tới góc tường cẩn thận đặt xuống.

Cao Cường: “…”

Nhàn Vân Lão Nhân bên ngoài ngồi đọc báo: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.