Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 45: Chương 45: Bức thư đoạn tuyệt




Lý Thanh Hùng thoáng thấy trên bàn có một tấm giấy và một cây trâm.

Chàng vội đánh lửa đốt đèn, xem qua tấm giấy thì bỗng chàng hét lên một tiếng, và lẩm bẩm :

- Thôi! Thế là hết!

Nguyệt Lý Hằng Nga thấy vẻ mặt sững sờ của Lý Thanh Hùng không hiểu tại sao, nàng vội ghé mắt nhìn vào tấm giấy thì thấy đó là một bức thư.

Phải! Chính là bức thư vĩnh biệt.

Bức thư này chính tay Đặng Mỹ Huệ đã viết như sau :

“Hùng ca, Từ khi bị bắt đi, em đã có ý định quyên sinh để bảo tồn thanh danh cho đồng đạo. Tuy nhiên, em không thể tự hủy diệt mà không thấy mặt anh lần cuối cùng.

Do đó, em đã cố sống cho đến ngày hôm nay.

Em được Tăng Thiện trưởng lão thương tình cứu em ra khỏi hang cọp, và chỉ cho em biết tung tích của anh. Em đã bỏ một thời gian khá lâu, mới tìm gặp được anh.

Nào ngờ, ngày gặp nhau lại là ngày đoạn trường.

Anh đã có người yêu, một người tài sắc siêu quần.

Con tim anh đã gởi trọn cho người đẹp kia rồi!

Phận em hèn mọn xấu xa! Em không trách anh đổi lòng, chỉ tiếc là anh đã quên em từ lâu mà êm vẫn còn luôn luôn thương nhớ đến anh mãi.

Vậy từ nay, em sẽ tìm đến một nơi núi sâu rừng thẳm, tìm một ngôi chùa hoang vắng, xa hẳn loài người để cho thời gian phôi pha kiếp sống thừa này.

Cô gái bạc mệnh.

Đặng Mỹ Huệ.”

Nguyệt Lý Hằng Nga xem thư xong đứng sững sờ. Nàng như nghẹn ngào nói không ra tiếng.

Lý Thanh Hùng mặt tái ngắt! Có lẽ chàng đang đau khổ lắm.

Chàng tự trách mình sao không đi cứu nàng, để cho Tăng Thiện trưởng lão phải ra ơn làm công chuyện đó.

Chàng không trách Đặng Mỹ Huệ đã hiểu lầm cho chàng là người phụ bạc.

Giờ đây Đặng Mỹ Huệ đã hờn giận bỏ đi chàng còn biết đâu mà tìm nữa.

Nhưng dầu tìm gặp nàng đi nữa, Lý Thanh Hùng còn biết nói năng làm sao để cho nàng tin? Nàng có thể tin tưởng được tấm lòng chân thật của chàng không?

Đau khổ, tuyệt vọng tràn ngập cả cõi lòng, Lý Thanh Hùng sững sờ nhìn về phía chân trời xa đang phủ một màu đen dày đặc.

Nguyệt Lý Hằng Nga từ từ bước tới, cầm cây trâm cài tóc đưa đến trước mặt Lý Thanh Hùng, nhỏ nhẹ nói :

- Hùng đệ! Không cần buồn bã làm chi, hãy cất chiếc trâm cài tóc này để về sau dùng đến.

Lý Thanh Hùng không đáp, cũng không đưa tay lấy chiếc trâm, đôi mắt chàng mơ màng nhìn mãi về chân trời xa.

Nguyệt Lý Hằng Nga lại an ủi :

- Hùng đệ! Cần gì phải buồn, miễn chúng ta làm việc gì đừng để lương tâm cắn rứt là được.

Lý Thanh Hùng nhắm kín đôi mắt, không nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga. Chàng nói qua hơi thở ngập ngừng :

- Hoa tỷ tỷ cứ để một mình tôi ở lại đây.

- Tại sao?

- Không tại sao cả. Tôi muốn được yên tĩnh.

- Không được! Hùng đệ sẽ đau buồn mà làm hại đến thân thể. Tôi cần ở đây an ủi Hùng đệ mới được.

Lý Thanh Hùng mặt mày nặng trĩu vì đau khổ, mở mắt nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga nói :

- Cảm ơn tỷ tỷ! Tỷ tỷ nên về phòng nghỉ đi. Tỷ tỷ để cho tôi được sống trong yên lặng lúc này.

Nguyệt Lý Hằng Nga thông cảm nỗi đau khổ của Lý Thanh Hùng thở dài nói :

- Được! Nhưng Hùng đệ phải hứa với tôi một lời là không được làm hại bản thân.

Nói đến đây, Nguyệt Lý Hằng Nga một mình bước ra ngoài phòng rồi từ từ mất dạng.

Lý Thanh Hùng vẫn đứng yên như pho tượng không nhúc nhích.

Chỉ nghe chàng lẩm bẩm :

- Huệ muội! Anh có lỗi với em! Còn em lại không hiểu được lòng anh! Nếu xa nhau, anh không thể nào sống được... Huệ muội! Trước khi bỏ đi sao em không gặp anh để tận mặt nói một lời... Em hãy tin anh đi Huệ muội! Không lúc nào lòng anh không nhớ đến Huệ muội đâu...

Lẩm bẩm một lúc, chàng cầm chiếc trâm kẹp cài mân mê, rồi nghiến răng nói tiếp :

- Ai đã khiến đôi ta phải chia ly, ai đã cướp đoạt tình yêu của đôi ta? À! Phi Long bang! Phi Long bang! Anh phải báo thù... Anh phải báo thù! Chiếc trâm cài tóc này anh phải đem theo mình mãi mãi và coi như lúc nào cũng có mặt em bên anh, để anh dùng máu rửa sạch Hiệp Lương sơn.

Bấy giờ đêm đã gần tàn, xa xa tiếng gà gáy văng vẳng đưa lại.

Chàng bừng tỉnh, dụi mắt hướng về phía căn phòng Nguyệt Lý Hằng Nga gọi lớn :

- Hoa tỷ tỷ! Chúng mình đi thôi!

Tiếng nói chưa dứt, cửa phòng đã mở toang ra. Nguyệt Lý Hằng Nga bước vào.

Có lẽ Nguyệt Lý Hằng Nga không ngủ. Nàng núp bên ngoài để theo dõi từng hành động đau buồn của Lý Thanh Hùng.

Lý Thanh Hùng cũng hiểu như vậy, nhưng không để y, chàng nói :

- Hoa tỷ tỷ! Đêm nay chúng mình không ai ngủ được. Có lẽ lòng tỷ tỷ cũng đau khổ không kém gì tôi. Hiện giờ tôi không muốn đi đến Võ Đang nữa. Tỷ tỷ thế dùm tôi và bảo cho họ biết là Lý Thanh Hùng không thể đợi chờ...

Nguyệt Lý Hằng Nga ngắt lời :

- Hùng đệ! Ý của Hùng đệ tôi đã hiểu rồi! Hai ta không ai đến Võ Đang cả. Tôi sẽ theo Hùng đệ đến Lữ Lương sơn cũng được.

Lý Thanh Hùng lắc đầu :

- Không! Tỷ tỷ chớ nhọc lòng! Phi Long bang không phải là bọn ba đầu sáu tay gì mà sợ. Tôi không muốn phiền đến tỷ tỷ. Công việc này tôi trả thù riêng cho Huệ muội mà.

Nguyệt Lý Hằng Nga nghe câu nói ấy hơi giận :

- Hùng đệ! Đã thế cần gì phải bàn bạc với Hùng đệ làm chi?

Lý Thanh Hùng vội nói :

- Không! Tỷ tỷ đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi chỉ không muốn làm phiền tỷ tỷ thôi!

Nguyệt Lý Hằng Nga nói :

- Có lẽ Hùng đệ sợ tôi đi theo làm nhiều việc phiền lụy chăng?

Lý Thanh Hùng không biết giải bày ra làm sao, phải thuận cho Nguyệt Lý Hằng Nga cùng đi.

Trời lờ mờ sáng, hai người đã ra khỏi tửu điếm.

Bỗng nơi một khúc đường quanh thấp thoáng một bóng người.

Bóng người ấy xẹt qua như điện chớp rồi mất dạng. Tuy nhiên đôi mắt của Lý Thanh Hùng không phải tầm thường.

Vừa thoáng qua chàng đã nhận ngay bóng đó là gã thư sinh mà chàng đã trông thấy qua một lần khi mới đi vào tửu điếm.

Một ý nghĩ thoáng qua óc chàng. Chàng lẩm bẩm :

- Phải rồi! Nhất định là nàng! Hoa tỷ tỷ mau đuổi theo! Huệ muội muội đó!

Nguyệt Lý Hằng Nga thấy vẻ mặt của chàng biết có việc quan trọng, vội phi thân đuổi theo sau.

Qua khỏi một khoảng đường dài, quả nhiên Lý Thanh Hùng thấy trước mặt thấp thoáng bóng gã thư sinh, cỡi trên lưng con tuấn mã phi nước đại.

Lý Thanh Hùng gọi lớn :

- Huệ muội! Hãy dừng chân!

Tiếng chàng lãnh lót, nhưng bóng thư sinh kỵ mã vẫn lao nhanh về phía bụi mờ.

Không còn cách nào chạy theo kịp nữa, Lý Thanh Hùng đứng dậm chân tức tưởi :

- Thôi! Thế là hết! Huệ muội đã giận ta mà bỏ đi rồi!

Nguyệt Lý Hằng Nga vỗ vai chàng an ủi :

- Hùng đệ! Chớ đau lòng! Tôi đoán chắc không sớm thì muộn, hai người cũng tái ngộ.

Lý Thanh Hùng ngơ ngác :

- Nàng đã bỏ đi và để lại bức thư đoạn tuyệtn mà?

- Phải! Nhưng nàng không nỡ bỏ Hùng đệ đâu?

- Tại sao?

- Nếu nàng dứt tình thì đêm qua nàng đã bỏ đi ngay, tại sao lại đợi đến sáng?

Lý Thanh Hùng trầm tư nghĩ ngợi một lúc thấy lời nói Lục Ngọc Hoa cũng có lý, lòng chàng nổi lên một tia hy vọng.

Lục Ngọc Hoa hỏi :

- Hùng đệ! Đệ có tin chắc chàng thư sinh kỵ mã kia là Đặng Mỹ Huệ không?

- Tôi cũng đoán như thế thôi.

- Ồ! Chúng ta cần phải dọ hỏi cho rõ ràng mới khỏi lầm lạc. Vậy chúng ta nên trở lại tửu điếm đi.

Lý Thanh Hùng theo lời, cùng Lục Ngọc Hoa trở về quán trọ.

Vào đến bàn, Lý Thanh Hùng gọi tiểu nhị hỏi :

- Này ngươi nói thật cho ta việc này, chàng thiếu niên kỵ mã đêm qua trọ ở phòng nào.

Tiểu nhị nói :

- Người đó ở sát bên phòng của quý khách mà!

Lý Thanh Hùng thở dài :

- Ồ! thế mà lại không để ý.

Chàng quay qua nói với Lục Ngọc Hoa :

- Việc này tỷ tỷ chắc không còn nghi ngờ gì nữa chứ.

Lục Ngọc Hoa gật đầu :

- Đúng là nàng.

Hai người từ từ dắt tay nhau rời tửu điếm đi lang thang không định hướng.

* * * Một hôm, trời về chiều, hai người cỡi trên hai con tuấn mã phi nhanh về hướng biên giới tỉnh Sơn Tây.

Hai con tuấn mã từ đường xa mới đến, mình toát mồ hôi, miệng chảy đầy nước bọt, ai trông thấy cũng biết ngay là đôi nam nữ thiếu niên này đã vượt hơn ngàn dặm đường.

Lý Thanh Hùng gò cương, nghiêng đầu nói với Lục Ngọc Hoa :

- Hoa tỷ tỷ! Gần đến nơi rồi! Tỷ tỷ đủ sức với cuộc hành trình này chăng?

Lục Ngọc Hoa trên mặt dính đầy bụi đường nhưng đôi môi vẫn đỏ mọng. Nàng nhoẻ miệng cười nói với Lý Thanh Hùng :

- Nếu cần phải vượt bao nhiêu đường xa như vậy nữa tôi cũng vẫn chịu nổi mà!

Chúng ta chỉ cần hai ngày đường nữa đã đến sào huyệt của Phi Long bang rồi.

Thực ra, đến hôm nay, Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa đã trải qua sáu người đường rồi. Từ khi rời khỏi tửu điếm, hai người bỏ tiền mua hai con tuấn mã, ngày đêm dung ruổi cố đuổi theo Đặng Mỹ Huệ, nhưng bóng Đặng Mỹ Huệ đã biến mất trong khung trời mênh mông vô tận, không còn tìm gặp được nữa. Cả hai lần về biên giới Sơn Tây, đến Lữ Lương sơn để diệt Phi Long bang rửa hận.

Trong lúc say sưa với bụi đường, họ không để ý đến kẻ thù.

Chính lúc hai người vừa đặt chân đến nơi đây là bọn bộ hạ Phi Long bang đã để ý theo dõi họ rồi, vì nơi đây là địa phận của Phi Long bang.

Hai người tìm vào một khách sạnh nghỉ ngơi, để hôm sau đi về miền Lữ Lương sơn.

Mã Môn Quan này tuy phố xá không đông lắm, nhưng khách sạn khá nhiều. Lý Thanh Hùng dắt Nguyệt Lý Hằng Nga vào một khách sạn gần đấy.

Tên tiểu nhị bước ra dắt ngựa, đôi mắt trắng xóa nhìn khách có vẻ khả nghi.

Nguyệt Lý Hằng Nga bấm Lý Thanh Hùng nói nhỏ :

- Hùng đệ, đêm nay chúng ta phải đề phòng đấy.

Lý Thanh Hùng không để ý lời nói của nàng. Đầu óc chàng đang quay cuồng hình bóng Đặng Mỹ Huệ, và mối căm thù đối với Phi Long bang. Chàng bước theo chân tên tiểu nhị vào một căn phòng sau lữ điếm.

Sau khi xếp đặt hành trang, Nguyệt Lý Hằng Nga nói với Lý Thanh Hùng :

- Nơi đây gần sào huyệt của Phi Long bang, tôi e tai mắt của quân cướp không rời chúng ta...

Lý Thanh Hùng ngơ ngác hỏi :

- Tại sao tỷ tỷ biết?

- Rất đơn giản! Cứ nhìn vào mặt tên tiểu nhị lúc nãy thì rõ.

- Chúng ta đã đến đây để tận diệt bọn chúng còn sợ gì chúng mưu hại.

Tuy nói thế, nhưng nét mặt của Lý Thanh Hùng vẫn buồn buồn.

Nguyệt Lý Hằng Nga trèo lên giường nằm có vẻ tự lự, trong lúc đó thì Lý Thanh Hùng ngồi xếp tròn trên bộ ván điều dưỡng chân lực.

Trong phòng lặng lẽ nặng nề. Mỗi người đang lo một việc khác nhau.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, và có giọng tên tiểu nhị nói vào :

- Cơm đã xong, tôi xin xem vào.

Nguyệt Lý Hằng Nga bước đến mở cửa, thấy tiểu nhị bưng một mâm cơm đầy với mấy món đồ ăn trông có vẻ thịnh soạn, Nguyệt Lý Hằng Nga điểm trên môi một nụ cười lạnh lùng hỏi :

- Sao đem cơm đến sớm vậy.

Tiểu nhị ú ớ :

- Cô nương nói rất đúng, lữ điếm này thường cho khách ăn cơm sớm để nghỉ ngơi.

Lời nói của tiểu nhị không được tự nhiên, làm cho Nguyệt Lý Hằng Nga thấy được điều ám muội bên trong, nàng cười hì hì, nói :

- Được! Ta sẽ theo cái lệ của quán trọ này, nhưng ngược lại ngươi cũng phải tuân theo cái lệ của ta.

- Thưa cô nương lệ gì?

- Ta có thói quen, mỗi khi đến quán trọ nào, tiểu nhị đem cơm đến cũng phải nhấm thử trước mặt ta mỗi món đồ ăn một ít...

Nguyệt Lý Hằng Nga nói chưa dứt lời, vẻ mặt tên tiểu nhị đã tái mét.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định trong đồ ăn có chất độc rồi! Tên tiểu nhị từ từ lui về phía cửa toan thoát chạy, nhưng Nguyệt Lý Hằng Nga đã lanh tay chộp vào vai nó bảo :

- Không dễ gì đem thuốc độc đến đây rồi bỏ chạy, hãy nếm thử ta xem!

Tên tiểu nhị ú ớ nói không ra lời, Nguyệt Lý Hằng Nga dí tay vào Mệnh Môn huyệt :

- Nếu ngươi không tuân lời, ta giết chết!

- Thưa cô nương nếu tuân lời cô nương thì tôi chết mất!

- Tại sao?

- Trong đồ ăn có chất độc.

- Ai đã bỏ chất độc ấy vào đồ ăn?

- Đó là do lệnh của Điếm chủ.

- Tại sao Điếm Chủ lại có hành động ấy?

- Vì ông ta là đồ đảng của Phi Long bang.

Nguyệt Lý Hằng Nga cười một tràng dài :

- Thế thì chúng bây cũng là đồ đảng của Phi Long bang tất cả! Chết là đáng lắm!

Hãy ăn mau!

Vừa nói Nguyệt Lý Hằng Nga vừa dí mạnh ngón tay vào Mệnh Môn huyệt của tiểu nhị, làm cho hắn đau nhói lên không chịu được. Hắn vội vã bới cơm và đồ ăn nhai ngấu nghiến.

Thấy ắn đã ăn xong, Nguyệt Lý Hằng Nga buông tay ra thì hắn vội vụt chạy ra khỏi cửa phòng.

Nhưng chưa được bao xa thì nghe một tiếng “bịch”. Nguyệt Lý Hằng Nga vội chạy ra xem thì thấy tên tiểu nhị ấy đã té nằm sóng sượt, miệng mũi chảy ra toàn là máu đen.

Hắn tắt thở.

Chất độc quá mạnh đến nỗi Nguyệt Lý Hằng Nga cũng rợn người lẩm bẩm :

- Ồ! Quân độc ác.

Nàng qquay vào thì Lý Thanh Hùng vẫn ngồi yên trên ván, đôi mắt nhắm nghiền, hình như chàng không hay biết gì mọi việc đã xảy ra.

Đợi cho Lý Thanh Hùng vận công điều dưỡng xong, Nguyệt Lý Hằng Nga mới kể lại.

Chàng nói :

- Dĩ nhiên bọn này là quân hắc điếm, chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.

Chẳng bao lâu ngoài cửa có tiếng người huyên náo và có tiếng chân bước thình thịch đến gõ cửa phòng.

Nguyệt Lý Hằng Nga mặt mày hậm hực, toan dùng vũ lực đối phó nhưng Lý Thanh Hùng cản lại :

- Chớ vội! Chúng ta chờ xem thái độ của đối phương đã.

Ngoài cửa có tiếng gọi rất gấp :

- Ê! Mở cửa ra! Giết người phải đền mạng, sao còn không chịu mở cửa.

Lý Thanh Hùng chậm rãi đứng lên. Cánh cửa vừa hé mở bên ngoài có vô số tráng hán, mặt mày hung dữ, tay cầm gậy chen nhau xông vào.

Lý Thanh Hùng giả vờ hỏi :

- Việc gì vậy?

Một người trong bọn nói oang oang :

- Ngươi vừa giết tên tiểu nhị mà còn chối sao?

Lý Thanh Hùng cười nhạt :

- Ồ! Tôi đâu phải là kẻ giết người. Chính các người mới là kẻ giết người chớ.

Bọn tráng hán nhao nhao nói :

- Ồ! Có lão gia đến kia rồi, anh em tránh ra!

Quả nhiên, từ đàng xa, một lão già miệng ngậm điếu thuốc lá, đôi mắt hi hí, mũi quặp, ngang nhiên đến trước mặt Lý Thanh Hùng hỏi :

- Ngươi có phải là Tuyệt Kỹ thư sinh chăng?

- Nếu phải thì sao?

- Thì mày hết sống được rồi.

Lý Thanh Hùng ngạo nghễ hỏi :

- Muốn dùng võ lực?

- Phải!

- Thế thì xin ra tay.

- Nơi đây không phải là đấu trường.

- Có lễ ngươi muốn tìm một nơi khác?

- Phải! Hãy theo ta.

Dứt lời, lão già quay gót, dẫn Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga ra sau vườn.

Lão già nầy một tay lục lâm khét tiếng. Trước đây hai mươi năm, giang hồ thường gọi lão là Cửu Văn Thanh Long Bạch, lão cũng là một thủ hạ đắc lực của Thiên Diện Ma.

Tuy võ công không giỏi lắm, nhưng Thiên Diện Ma đã cho lão giữ chức liên lạc ở Mã Môn Quan để thông tin tức cùng các cao thủ Hắc đạo.

Ba người vừa đến sau vườn thì bọn tráng hán thủ hạ kia cũng kéo đến vây quanh.

Lý Thanh Hùng không chút sợ sệt. Chàng thò vào túi lấy ra một chiếc trâm cài tóc cầm nơi tay. Chiếc trâm này chính là của Đặng Mỹ Huệ để lại.

Cửu Vân Thanh Long Bạch gằn giọng nói :

- Thằng nhỏ họ Lý! Tội lỗi mi đối với bổn bang đã chất chứa rất nhiều, hôm nay mi phải chết.

Lý Thanh Hùng nhướng đôi mày cười ngạo nghễ nói :

- Tiểu lão đầu đừng nói dóc, nếu có tài gì cứ thi thố ra xem. Ta không có nhiều thì giờ nói chuyện với ngươi.

Lời nói của chàng chưa dứt thì đám thủ hạ tráng hán kẻ dao người gậy vung lên vun vút.

Nguyệt Lý Hằng Nga tức giận, vội vung Cuồng Phong Đại xuất những chiêu thế tột độ đánh tới, làm cho bọn tráng hán côn đồ không dám áp tới.

Chỉ chốc lát tiếng rú nối nhau vang lên, từng thây người ngã gục xuống.

Nguyệt Lý Hằng Nga vốn là một cô gái có lương tâm, không muốn sát hại những tên thủ hạ này. Tuy nhiên, nàng không giết cũng không được, vì chúng cú lăn xả vào tìm cái chết.

Đang chiến đấu, Nguyệt Lý Hằng Nga bỗng nghe một tiếng hét kinh hồn, nàng vừa quay lại thì đã thấy Lý Thanh Hùng dùng cây trâm cài tóc chút xíu của Đặng Mỹ Huệ đâm chết tên chủ nhân hắc điếm rồi.

Bọn bộ hạ thấy vậy đều bỏ chạy hết.

Nguyệt Lý Hằng Nga thở dài, nhìn những thây người nằm dưới đất nói :

- Hùng đệ! Chúng ta đã tàn sát bọn này một cách tội nghiệp! Chúng chỉ là những tên thủ hạ theo đấu ăn tàn, võ nghệ có gì đâu?

Lý Thanh Hùng gật đầu :

- Tỷ tỷ nói rất phải! Nhưng tên chủ nhân hắc điếm này phải chết.

Hai người ra khỏi lữ quán, lên ngựa rời khỏi Mã Môn Quan.

Lúc này trời đã sáng tỏ. Hai người đi một đoạn đường chẳng hề trao đổi nhau một tiếng nói nào. Có lẽ lòng mỗi người đang đeo đuổi một mối buồn riêng, tuy có liên quan với nhau. Họ đi mãi.

Cho đến lúc mặt trời xế bóng thì đôi thiếu niên nam nữ ấy đã đến chân núi Lữ Lương sơn.

Lữ Lương sơn là sào huyệt của Phi Long bang, cách cửa phía Bắc Ngô Thành năm mươi dặm.

Vì vậy, những nơi mà Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga vừa đi qua đều là thành phần đất của Phi Long bang kiểm soát.

Nguyệt Lý Hằng Nga vốn là một thiếu nữ chín chắn, tuy không nói ra, nhưng nàng vẫn để ý xem chừng địch quân dọ thám, cứ chốc chốc nàng quay đầu nhìn lại, hoặc để mắt chăm chú khắp nơi.

Lý Thanh Hùng hiểu ý, nói với nàng :

- Tỷ tỷ! Có lẽ tỷ tỷ lo cho sanh mạng của tôi lắm thì phải! Nhưng chúng ta đã đem thân đến đây, dù Lữ Lương sơn là một nơi hang hùm nọc rắn tôi cũng quyết chẳng lùi bước.

Nguyệt Lý Hằng Nga thấy Lý Thanh Hùng có vẻ liều lĩnh và khinh địch, lòng không an.

Hai người đi một lúc nữa thì đến một khu rừng trúc, bên trong thấp thoáng có bóng mái nhà.

Nguyệt Lý Hằng Nga nói :

- Hùng đệ! Chúng ta đi đường xa mệt nhọc, ngôi nhà trong khu rừng trúc có người ở, chúng ta tạm vào đó nghỉ một chốc cho khoẻ rồi sẽ tiếp tục được chăng?

Lý Thanh Hùng gật đầu :

- Được!

Đôi ngựa rẽ cương, vòng qua mé rừng trúc.

Lý Thanh Hùng nói :

- Tỷ tỷ! Đây đã gần đến sào huyệt chủa Phi Long bang rồi! Ngôi nhà này không chừng cũng là thủ hạ của Phi Long bang nốt. Chúng ta đừng để họ biết mình là ai thì hơn.

Nguyệt Lý Hằng Nga mỉm cười không đáp. Vì lòng nàng còn thận trọng hơn Lý Thanh Hùng nữa.

Hai người qua khỏi khu rừng xanh thì chợt nghe có tiếng nói :

- Đánh!

Cả hai giật mình, gò cương đứng lại, nhưng không thấy một bóng người hay một ám khí nào cả. Bất giác cả hai đều sững sờ, không dám tiến bước.

Qua một lúc im lặng, bỗng có một tiếng cười khúc khích, rồi một bóng người loáng qua, nép sau khóm trúc.

Lý Thanh Hùng nhảy xuống ngựa thủ thế, nhưng bóng người kia đã ló đầu ra, cười hì hì, nói :

- Hùng thúc thúc! Cháu biết thế nào hai người cũng qua đây mà!

Thật là bất ngờ, người kia xuất hiện chính là Hài Nhi Thần Đồng Văn Tiểu Bào.

Lý Thanh Hùng rú lên :

- Tiểu Bào! Sao mi lại... ở nơi đây?

Tiểu Bào nở trên môi nụ cười bí hiểm nói :

- Không thể nói lộ câu chuyện này được. Xin mời Lý thúc thúc và Lục cô nương vào nhà trước đã.

Nguyệt Lý Hằng Nga thấy Hài Nhi Thần Đồng xuất hiện nơi đây, lại là chủ ngôi nhà này, nàng tưởng chừng như đang ở trong một giấc mơ.

Vừa bước chân theo Vạn Tiểu Bào, nàng vừa nghĩ :

“Nó đang ở Huê Sơn Kỳ Vân cốc, luyện võ với Kim Kiếm Sanh, tại sao lại đến đây làm chủ ngôi nhà này?”

Hai con tuấn mã được cột vào mái hiên. Và Hài Nhi Thần Đồng nắm tay hai người dắt vào nhà trong.

Giữa nhà có một chiếc bàn. Trên bàn trà nước như đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lý Thanh Hùng trố mắt nhìn Hài Nhi Thần Đồng, hỏi :

- Ngươi ở đây một mình sao?

Hài Nhi Thần Đồng cắn môi mỉm một nụ cười bí hiểm :

- Gấp gì! Nếu là một mình thì cháu không thể nào đến đây được.

- Thế thì ngươi đã đến đây với ai?

- Gia sư!

- Ồ! Kim lão tiền bối ở đâu để ta yết kiến?

- Gia sư đi đón Hùng thúc thúc chưa trở về.

- Đi đón ta?

- Phải!

- Tại sao biết ta đến đây mà đón.

Hài Nhi Thần Đồng không đáp chỉ nói :

- Xin mời Hùng thúc thúc uống miếng trà rồi nghỉ ngơi đã, câu chuyện bí mật đó cháu không có quyền nói ra.

Lý Thanh Hùng quá nóng lòng không chịu nổi, hét :

- Tiểu Bào! Việc gì bí mật mà ngươi lại không nói cho ta biết. Thế thì ta với ngươi không còn tình nghĩa gì nữa. Ta đi đây!

Vừa nói, chàng dắt tay Lục Ngọc Hoa toan bước ra ngoài.

Thì giữa lúc đó, bên ngoài có giọng nói khàn khàn vọng vào :

- Ờ! Lão già bất tử đó không lừa phỉnh ta! Hùng đệ quả thật có đến đây... ha... ha..!

Giọng nói lè nhè ấy đúng là Truy Vân Thần Khất.

Hài Nhi Thần Đồng phóng mình nhảy ra ngoài :

- Ồ! Lão tiền bối! Gió nào đưa lão tiền bối đến đây đúng lúc như vậy?

Truy Vân Thần Khất cười ha hả :

- Sư phụ già của mày chỉ cho ta đến đây để gặp Hùng đệ. Ta tưởng lão đó dối gạt, ngờ đâu lại là sự thật.

Lúc này, Lý Thanh Hùng cũng đã xông ra ngoài, đến vỗ vai lão già ăn xin hỏi rối rít :

- Lão ca! Anh không phải cùng với Vạn lão tiền bối đến Vân Sơn sao?

Lão ăn mày cười như điên dại, đáp :

- Phải! Lão muốn đến Vân Nam, nhưng bị con bé ấy lôi lại, bảo phải đi đường này.

Ồ! Lão sanh ra không nhằm thời, sống chỉ để cho người ta sai khiến và lo làm việc cho kẻ khác.

Lý Thanh Hùng không hiểu Truy Vân Thần Khất nói con bé nào, chàng ngơ ngác hỏi :

- Sao? Thế thì lão ca đã đến đây từ trước?

- Không! Lão vừa đến đây! Báo hại lão phải đi mất nửa ngày...

Lão chưa kịp nói dứt lời thì Hài Nhi Thần Đồng đã xen vào hỏi :

- Lão tiền bối! Tại sao ông nội tôi không đến?

- Hì... hì! Ông nội mày sợ chết đâu dám đi với tao.

Hài Nhi Thần Đồng rối rít :

- Lão tiền bối nói sai rồi! Ông nội tôi đâu có tánh đó.

Truy Vân Thần Khất trợn mắt :

- Sao lại không! Thằng con nít mày biết gì... Nhưng này, tại sao mày lại đến nơi đây?

Tiểu Bào cười ha hả :

- Ồ! Bí mật! Bí mật không nói được!

Truy Vân Thần Khất toan chạy vào Hài Nhi Thần Đồng, nhưng hắn đã lẹ làng nhảy lùi ra mấy bước, nói :

- Hãy khoan! Lão tiền bối nói cho cháu biết vì sao ông nội cháu không đến đây đã?

Truy Vân Thần Khất nhăn mặt :

- Mày nói trước câu chuyện cười của mày đi đã, rồi tao sẽ nói sau.

Hài Nhi Thần Đồng cười hô hố :

- Được! Cháu xin nói trước!

Rồi hắn bắt đầu cất giọng nghiêm trang :

- Ngày thứ hai, sau khi Hùng thúc thúc đi rồi, cháu yêu cầu gia sư của cháu hạ sơn, đuổi theo Hùng thúc thúc.

- Tại sao?

- Vì Hùng thúc thúc đang bị thương mà đường đi Thiên Sơn quá xa xăm, sợ không tránh khỏi nanh vuốt của Phi Long bang nên gia sư của cháu lo ngại, cháu nhân đó đề nghị hạ san.

- Nhưng rồi sao lại đến đây?

- Đuổi theo mãi mà không gặp Hùng thúc thúc đâu, thầy trò cháu cứ theo đại lộ thẳng tiến về phía Thiên Sơn. Bỗng một hôm chúng tôi gặp một người, tin cho biết là Hùng thúc thúc đã lành bệnh rồi, và hiện nay đến Lữ Lương sơn để thanh toán Phi Long bang.

Lý Thanh Hùng hỏi xen vào :

- Người đó là ai?

Hài Nhi Thần Đồng mỉm một nụ cười bí mật :

- Xin tha lỗi cho cháu, tạm thời cháu phải giấu tên!

Truy Vân Thần Khất nóng lòng hỏi :

- Rồi sao nữa, nói mau?

- Được biết Hùng thúc thúc một mình xông vào Phi Long bang, hai thầy trò cháu lại phải đuổi theo nữa. Hôm qua chúng tôi gặp lại con người thần bí đó và được biết Hùng thúc thúc đang cùng với Lục cô nương đến đây. Do đó gia sư tôi mới đến chân núi để đón.

Truy Vân Thần Khất nghe đến đấy, gật gù nói :

- Đúng rồi! Thằng quỷ nhỏ không nói láo! Chính tao cũng có gặp con người thần bí đó mới biết mà đến đây! Nhưng vừa đến chân núi, tao lại gặp thêm lão sư phụ già của mày.

Lý Thanh Hùng hỏi :

- Con người thần bí mà lão ca và Tiểu Bào vừa nói đến là ai?

Truy Vân Thần Khất nhướng đôi mày, làm ra vẻ bí mật :

- Khó nói lắm! Lão phu cũng không biết người đó là ai nữa.

Dứt lời, lão lại quay sang Tiểu Bào, nói :

- Thằng quỷ nhỏ, mày có chuẩn bị thức ăn cho tao chứ?

- Rượu thịt được chăng?

Truy Vân Thần Khất cười híp mắt :

- Thế thì còn gì hơn! Đó là cỗ của tao rồi, mau đem đây.

Tiểu Bào cười lớn :

- Làm gì có món ấy! Ngày hôm qua cháu và gia sư phải đánh cả ngày với bọn thủ hạ Phi Long bang để đoạt ngôi nhà này mà rước khách.

Bị lừa gạt, Truy Vân Thần Khất nổi giận đưa tay chộp vào đầu Hài Nhi Thần Đồng, nhưng hắn đa lanh chân chạy tọt vào nhà.

Truy Vân Thần Khất đuổi theo. Một già một trẻ chạy vòng quanh như trò đuổi bắt của trẻ con.

Chạy một lúc, Vạn Tiểu Bào quay lại :

- À! Phải! Có rượu thịt, nhưng tiền bối phải nói rõ tại sao ông nội cháu không đến đây, rồi cháu mới dọn lên chứ.

Truy Vân Thần Khất nghe đến rượu thịt thèm nhỏ giải, tỏ lời mơn trớn :

- Phải! Phải! Thằng quỷ nhỏ nói nghe được! Ta và Vạn Niệm Tổ sắp đi Vân Sơn nhưng nửa đường gặp người bí mật đó đường cho biết là Lý Thanh Hùng đang đến tìm Phi Long bang trả thù. Ta sợ Lý Thanh Hùng đến đấy một mình nên rủ Vạn Niệm Tổ cùng đi. Nhưng lão này càng già càng sợ chết, lui về an cư một nơi nào đó.

Hài Nhi Thần Đồng nói :

- Ồ! Tiền bối nói sai rồi! Ông nội cháu chắc là đi vận động các cao thủ để đến đây hiệp lực phá Phi Long bang, chứ không phải sợ chết như tiền bối đã nói đâu.

Truy Vân Thần Khất nói :

- Thôi được! Mày muốn nghĩ thế nào mặc mày. Bây giờ tao đã nói xong, hãy đem rượu thịt ra đây.

Hài Nhi Thần Đồng lại cười lanh lãnh, rồi nhanh chân chạy nữa.

Truy Vân Thần Khất tức giận đuổi theo. Cứ thế hai người rượt chạy tiếng cười vang dội.

Giữa lúc đó, bỗng ngoài cửa có tiếng nói lớn vọng vào :

- Lão ăn xin dám vào nhà người ta áp bức bắt trẻ con ư? Tiểu Bào! Hãy ra tay đi!

Truy Vân Thần Khất quay đầu nhìn ra cửa cười lớn :

- A! Cho là lão sư phụ già của mày có về đây, tao cũng lột xác mày ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.