Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 14: Chương 14: Ma Âm Cười




Trầm ngâm một lúc chàng thầm nghĩ :

- Vì sao cô gái áo trắng ta gặp tại miếu Hầu Mã lại lẽo đẽo theo ta và dẫn lão yêu quái này đến đây? Ác ý hay có thiện ý?

Chàng suy nghĩ một lúc, nhưng không sao phân biệt được, đứng ngây người ra như con gà gỗ.

Mọi người đang giao chiến đến hồi quyết liệt, nghe tiếng hét kinh hồn đó, ai nấy đều dừng tay, quay mặt nhìn vào hai người vừa xuất hiện.

Họ chỉ thấy hai ngươi, một bà già và một thiếu niên mặc đồ trắng.

Mới nhìn kỹ thấy bà lão ai nấy đều giật mình, ôi! Mặt mày chẳng khác nào yêu quái, đầu tóc bù xù xoa đến lưng, tuổi chừng bảy mươi.

Hài Nhi Thần Đồng nhìn thấy, tưởng yêu quái xuất hiện, thất kinh chạy đến ôm Đặng Thu Huệ.

Đặng Thu Huệ cảm thấy hơi sợ, nhưng cũng gắng giọng an ủi nó :

- Cháu bình tĩnh! Đó không phải ma quái đâu. Là người kia mà.

Hài Nhi Thần Đồng nghe nói thì an lòng, ngửa mặt ra nhìn mọi người trong trận.

Còn chàng thiếu niên mặc đồ trắng đứng bên bà lão dáng người chừng hai mươi tuổi, mặt đẹp như hoa, mới nhìn ai ai cũng phải say mê trước sắc đẹp đó.

Ôi! Đây là một cơ hội và cũng là vị cứu tinh cho Điểm Thương tam kiếm cùng hai vị đệ tử của phái Thiếu Lâm. Nếu hai người này trễ thì tánh mạng của mấy người này ắt khó mà bảo toàn được.

Nhân cơ hội này, Điểm Thương tam kiếm và hai đệ tử của phái Thiếu Lâm vội tung mình lui ra, thủ thế.

Bà lão và người thiếu niên trẻ đẹp, quắc mắt nhìn mọi người một lúc. Bà lão quay qua nhìn Vô Thường Quỷ, khinh bỉ nói :

- Vô Thường Quỷ! Võ công tuyệt học của ngươi đâu sao không đem ra dùng! Trời ơi! Với mấy đứa vô danh ấy mà đánh không được! Dạo này ngươi còn vỗ ngực xưng ta đây nữa không? Ôi nhục nhã làm sao!

Vô Thường Quỷ thấy bà lão này xuất hiện, biết bà ta cùng một phe với mình nên rất là yên tâm, không còn sợ chết nữa. Hắn thở ra một hơi dài như trút được một gánh nặng.

Nhưng trong lúc hắn đang vui mừng thì bỗng nhiên bị bà lão nhục mạ hắn trước mặt quần hùng, làm cho hắn tức giận vô cùng. Muốn vung chưởng đánh vào đầu lão bà cho hả giận.

Hắn phát lên một tràng cười quái đản như điên như dại, tiếng cười vang dội cả một góc trời, khiến người nghe như bị rách màng nhĩ.

Nếu đem tiếng cười này so với tiếng rú của bà lão lúc nãy thì tiếng cười này còn quái đản gấp mười lần tiếng rú kia.

Tiếng cười ban đầu còn dễ chịu, càng lúc càng quái đản làm cho các môn hạ của Phi Long bang, những người võ công còn yếu kém, cảm thấy nhức tai, chát óc, chịu không nổi, họ bịt tai lại chạy trốn hết. Còn các ngươi cầm đuốc không sao chịu được.

Dập tắt đuốc, cắm đầu ù té chạy, cố tìm nơi nào để ẩn thân.

Tuệ Không nhân lúc này vận đủ mười phần công lực, tống thẳng vào Phục Hổ Kim Cương một chưởng.

Trong lúc bất ngờ, Phục Hổ Kim Cương không sao tránh kịp, ré lên một tiếng té nhào xuống đất tắt thở.

Bà lão xấu xí thấy Vô Thường Quỷ trả lại một đòn quá nặng, tức giận muốn đem tiếng cười của mình để địch lại với tiếng cười đó. Nhưng bà liếc thấy những người cầm đuốc lớp bỏ chạy, lớp té nhào la hét om sòm, nên bà không nỡ, nên bấm trán suy nghĩ, cố tìm ra độc kế để trả lại mối nhục nhã ấy.

Sỡ dĩ Vô Thường Quỷ cười như vậy mà không dùng lời lẽ đối đáp là vì hắn ta quá khinh rẻ bà lão xấu xí, cho bà ta là những hạng người không đáng nói chuyện với hắn, nên hắn chỉ cười khinh bỉ để trả đũa mà thôi.

Đang bấm trán suy nghĩ, bỗng bà lão xấu xí hét lên một tiếng đôi vai nhún mình một cái, tức thì thân bà như một bóng mờ, xoay tít một vòng.

Thật kỳ lạ làm sao! Sau khi bà lão xấu xí xoay một vòng, rồi dừng lại tức thì tay bà có cầm một cây đuốc cũa tất cả những người cầm đuốc đều đứng xung quanh bà, lửa đuốc cháy sáng rực.

Với lối khinh công tuyệt thế, với hành động vô cùng kỳ diệu làm cho mọi người đều ngơ ngác. Vô Thường Quỷ đang cười bỗng im bặt, đứng trơ ra đó.

Bà lão xấu xí lắc đầu một cái, tức thì thân hình bà ta đã về chỗ cũ, miệng nở một nụ cười khinh bỉ nhìn Vô Thường Quỷ nói :

- Vô Thường Quỷ! Nếu ta không vì tình vị Chưởng môn Phi Long bang thì ta đã đập ngươi nát óc ngay. Nhưng hôm nay có biết ta đến đây vì lý do gì không?

Vô Thường Quỷ lạnh lùng nói :

- Điều đó ta không cần biết đến làm gì! Ngươi đến, ở đi đâu có quan hệ gì đến ta.

Bà lão xấu xí tức giận hét :

- Ngươi dám khinh thường ta đến thế sao? Ta cho ngươi biết hôm nay ta đến đây là do lời thỉnh cầu của vị Bang chủ Phi Long bang mục đích trợ sức cướp báu vật “Quan Âm Cường Long” do tên đệ tử của phái Thiếu Lâm mang đến đây.

Vô Thường Quỷ cũng biết bà ta đến đây là do sự thỉnh cầu của Phi Long bang, bà ta cũng là một phe với hắn. Nếu có gây sự với nhau cũng vô ích, mất cả cơ hội thuận tiện. Nhưng trước những lời phách lối của bà lão xấu xí, hắn không còn nhịn được, trợn tròn mắt lên nhìn vào mặt bà lão hét :

- Ngươi chớ có phách lối, nếu hôm nay không vì việc đại sự, ta quyết tử chiến với ngươi một trận xem sao? Nhưng thôi, hôm nay không phải là lúc chúng ta giao đấu, vậy chùng ta mau thi hành theo kế hoạch của vị Bang chủ Phi Long bang là hay hơn.

Bà lão xấu xí nghe mấy lời hơn thiệt của Vô Thường Quỷ cảm thấy rất đúng.

Nhưng suốt đời bà không chịu phục tùng ai, hoặc nghe theo mệnh lệnh của ai nên bà lạnh lùng khinh bỉ nói :

- Lời nói của ngươi rất là có lý. Nhưng ngươi phải phục tùng theo kế hoạch của ta chỉ bảo. Nếu không bất cứ lúc nào ta cũng cố tình tử chiến với ngươi, không cần đến đại sự gì cả.

Vô Thường Quỷ tức muốn bể ngực, nhưng vẫn cố nén xuống nói :

- Hôm nay đừng tranh luận làm gì, nếu ai có ý kiến hay gì thì cứ đưa ra để bàn định, còn việc đánh nhau, tôi xin hẹn khi nào xong công việc hãy cùng nhau một trận sống chết.

Lặng thinh một lúc lâu Vô Thường Quỷ thấy không ai có ý kiến gì, hắn đưa tay chỉ vào Tuệ Không nói với bà lão xấu xí :

- “Quan Âm Cường Long” hiện giờ đang ở trong mình hắn, vậy chúng ta hãy ra tay cướp lấy.

Bà lão xấu xí quay lại nhì Tuệ Không một lúc rồi cười ha hả nói :

- Lão trọc đầu kia! Mau đem bảo vật trao lại cho ta, nếu không thì đừng có trách ta ác độc nhé!

Tuệ Không biết mình đã bước vào nơi đây, tất nhiên sự chết sống coi không còn ra gì. Nhưng ông vẫn quyết bảo vệ bảo vật.

Cuối cùng, ông thấy không thể nào bảo vệ được nữa, nên cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nó :

- Hiện giờ báu vật ấy đang ở trong mình tôi, nhưng nếu tiền bối muốn lấy nó không khó khăn gì cả, chỉ cần hứa với tôi một điều kiện.

Bà lão xấu xí cau mày hỏi :

- Điều kiện?

- Phải.

- Điều kiện gì?

Tuệ Không bình thản nói :

- Rất là đơn giản! Chỉ cần tiền bối hứa với tôi là không được sát hại những người của phái Điểm Thương tam kiếm và sư đệ của tôi, mở rộng vòng vây cho những người này được tự do ra đi. Sau khi bọn người ấy khuất dạng, tôi hứa sẽ giao báu vật lại cho tiền bối sử dụng.

Bà lão xấu xí cười ha hả nói :

- Ha! Ha! Ta tưởng là điều kiện gì, chứ việc ấy rất là dễ, vậy thì ngươi nhớ giữ lới hứa đó.

Bà lão xấu xí đưa tay lên, hướng mặt nhìn về phía bọn người Phi Long bang, dõng dạc nói :

- Tất cả hãy nghe đây :

Công việc hôm nay đã hoàn thành, tất cả anh em có mặt nơi đây hãy mở vòng vây cho người của các phái ra đi, nếu ai chậm trễ thì ta sẽ đập chết ngày tức khắc. Nghe rõ chưa!

Người cầm đầu Điềm Thương Tam Kiếm là Châu Tiểu Kiếm biết Tuệ Không muốn hy sinh mạng sống của mình để cứu thoát mấy mạng của các môn phái, lòng khâm phục vô cùng, thầm nghĩ :

- Người ta hy sinh, thì ta nỡ lòng nào để cho họ phải thác oan như vậy, ta quyết bảo vệ cho họ đến giọt máu cuối cùng của ta.

Nghĩ thế, Châu Tiểu Kiếm cương quyết nói :

- Lão tiền bối! Chúng tôi không phải là hạng người tham sống sợ chết, quyết bảo vệ báu vật này đến giọt máu cuối cùng. Khi nào chúng tôi chết đi, thì lúc đó ai muốn làm gì thì làm. Chứ nếu chúng tôi còn sống trên thế gian này quyết không để nó lọt vào tay người khác, vậy ai muốn lấy hãy ra chiêu đi.

Châu Tiểu Kiếm vừa dứt lời, trong đấu trường bỗng ồ lên như ong vỡ tổ.

Hài Nhi Thần Đồng thích thú, tung mình đến trước mặt lão bà cười hì hì nói :

- Bà Quỷ! Tôi coi thân hình bà không còn sống được bao lâu nữa, sắp xuống lỗ nay mai thì đòi báu vật ấy làm gì nữa mà để cho người ta nhục mạ thậm tệ đến thế?

Nếu bà muốn tôi tặng cho bà một tấm đá đến khi chết khắc bia thì hay hơn. Còn không hãy mau đi tìm chua tu đi, đừng ở đây mà mất mạng đó.

Bà lão xấu xí tức giận, không chịu nổi, nghiến răng trợn mắt hét lên một tiếng chát chúa, nhưng rồi bà đứng im không ra tay hạ sát nó, vì bà thấy nó là một đứa trẻ còn hôi sữa mẹ, không nỡ xuống tay. Hơn nữa, luật giang hồ không cho bà ra tay hèn hạ như vậy.

Chàng thiếu niên đứng bên, thấy bà lão bị Hài Nhi Thần Đồng làm tức giận hét :

- Oắt con! Ngươi không sợ chết hay sao mà to gan đến thế, vậy thì hãy xem đây.

Chàng thiếu niên liền tung đôi chưởng, nhắm thẳng vào ngực Hài Nhi Thần Đồng tống đến.

Tuệ Không thấy chàng thiếu niên đã thành danh, lại xuống tay hạ thủ với một đứa bé còn chưa ráo máu đầu, ông liền nổi giận vung đôi chưởng ra cản lại.

Hai luồng chưởng chạm nhau phát ra một tiếng “đùng” làm cho chàng thiếu niên kia phải lùi lại ba bước mới đứng vững được.

Hài Nhi Thần Đồng tức giận, nhảy đến trước mặt chàng thiếu niên nói :

- Độc ác thật! Ngươi cho ta nói không đúng hay sao mà ngươi lại xuống tay hạ sát ta? Nếu không có lão tiến bối ra tay cứu mạng thì tánh mạng của ta đã thành xác không hồn rồi. Ôi nhục nhã làm sao? Nếu có tài hãy mau lại đấu với lão tiền bối kia đi!

Ha! Ha! Ha!

Hài Nhi Thần Đồng nói một lúc, cười lên ha hả nhảy múa trêu tức chàng thiếu niên.

Mọi người trong đấu trường lại ồn lên một trận cười nữa.

Những lời trêu tức của Hài Nhi Thần Đồng, ai nấy đều khâm phục, riêng bà lão xấu xí tức giận, không còn đủ can đảm để suy nghĩ nữa, đôi mắt trợn tròn, lông mày dựng ngược và đưa mười đầu ngón tay nhọn như mười con dao dài, từ từ bước đến bên Hài Nhi Thần Đồng.

Thất kinh, Hài Nhi Thần Đồng không dám khinh thường nữa, vội co chân chạy thẳng đến ôm Đặng Thu Huệ run run nói :

- Cô ơi! Mau cứu dùm cháu. Diêm vương sai con quỷ cái này lên bắt cháu đó.

Đặng Thu Huệ thấy lời nói của Hài Nhi Thần Đồng lúc nào cũng biếm bãi, chọc tức bà lão, nên giận dữ nói :

- Chết đến nơi mà vẫn không bỏ tánh ương ngạnh đó sao?

Đặng Thu Huệ vừa ngước mặt lên nhìn, thì thấy bà lão đã đến gần mình, bất thần bốn mặt gặp nhau, khiến Đặng Thu Huệ mồ hôi toát ra, thanh Sương tuyết kiếm đang cầm trên tay, rơi xuống lúc nào cũng không hay biết, nàng đứng đờ người ra như pho tượng gỗ.

Ôi! Công lực của bà lão này quả đến mức xuất thần nhập hoá, bà đã dùng đôi mắt ám trung Đặng Thu Huệ, làm cho nàng mê mẩn cả tâm thần.

Lúc bà lão tiến gần đến, sắp ra tay hạ sát, bỗng nghe một tiếng hét vang lên :

- Dừng tay lại lập tức!...

Chưa dứt lời, Tuệ Không đã tung mình vào giữa hai người, chỉ vào mặt bà lão hét :

- Một nhân vật đã thành danh trên giang hồ, cố tình ra tay hạ sát một đứa trẻ chưa sạch máu đầu thì còn danh dự gì nữa. Nếu chuyện này mà đồn đại ra ngoài giang hồ thì tiền bối còn mặt mũi nào nhìn cao thủ võ lâm nữa.

Bà lão lúc này như điên dại, nghe Tuệ Không nói thế, lạnh lùng đáp :

- Danh vọng! Ha! Ha! Ha! Đời ta không cần đến danh dự, hễ ai chạm đến ta, thì ta giết ngay quyết không tha, dầu thiên lôi trên trời giang xuống để cản trở, ta cũng phải giết nó kỳ được mới thôi! Ha! Ha! Ha! Nếu ngươi xen vào thì đừng có trách ta độc ác.

Tuệ Không nghe bà lão nói thế, cười ha hả, nói :

- Nếu tiền bối không vì danh dự, tại sao lại giết chết thằng nhỏ này? Nếu tiền bối không bỏ ý định đó, tôi quyết chết sống với tiền bối một trận cho vui.

Mặc cho Tuệ Không nói, bà lão xấu xí không thèm nghe cứ hầm hầm tiến đến.

Không dám chậm trễ, Tuệ Không vội vận nội lực chuẩn bị xuất chiêu.

Bỗng từ sau lưng bà lão một bóng trắng vụt đến, đứng đối diện với Tuệ Không nói oang oang :

- Đại sư! Chớ có hành hung như thế, ta thấy người không xứng đáng chạm tay với sư phụ ta. Vậy nếu muốn, ta cùng ngươi đánh một trận xem sao.

Bóng trắng đó không ai xa lạ, chính là chàng thiếu niên mặc đồ trắng, luôn luôn bám sát bà lão không rời một bước.

Nhưng chàng thiếu niên này lại là người mà Truy Vân Thần Khất và Lý Thanh Hùng thường gặp, mà trong giang hồ thường gọi là Bạch Tường La Sát Bệ Dung. Ngoài võ công sư phụ chàng truyền, chàng còn bái lạy bà lão này làm sư phụ nữa nên võ công của chàng vô cùng thâm hậu.

Còn bà lão xấu xí này người giang hồ thường gọi là Yêu Tóc Trắng Nghiêm Tuyết Chi.

Ba mươi năm trước bà ta từ Mông Cương xuống trung nguyên đã bị Truy Vân Thần Khất và Bách Cầm Thần Quân đánh bại, nếu bà không phải là tay võ công có hạng thì tánh mạng khó bảo toàn.

Tức giận, bà lão xấu xí trở lại Mông Cương cố tâm rèn luyện môn võ công Độc Chí Công cho đến mức tinh vi để đi báo thù.

Nhưng may thay, lúc vừa trở về đến nơi, bà lại được bí cấp mà đạo gọi là “Ma Âm Cười”.

Nhân được dịp tốt, bà ta cố đóng cửa tu luyện hai môn võ công này.

Vừa đúng lúc bà luyện xong hai môn võ thì Thiên Diện Ma Vương đến cầu thỉnh đến giúp sức giựt báu vật cùa phái Thiếu Lâm, cho nên bà lập tức xuống núi và nhân tiện đi báo thù luôn.

Bà lão xấu xí lúc giao đấu không bao giờ dùng binh khí, bà chỉ dùng mười móng tay dài nửa thước tẩm chất độc mà thôi.

Mười đầu ngón tay tẩm độc đó vô cùng nguy hiểm, nếu ai rủi bị bà đánh trúng không cần bị nội thương, chỉ trầy da cũng đủ chết tức khắc.

“Ma Âm Cười” là một bí cấp, do bàn tay nữ ma đầu tên “Ma Đạo” sáng chế ra. Nó vô cùng lợi hại. Nhưng nó cũng rất là nguy hiểm, người nào muốn luyện được môn võ trong bí cấp. Ít nhất phải luyện được ba mươi năm công lực mới có thể luyện được. Vì nó không phải dùng đến chân tay, chỉ cần dùng đến hơi sức để cười, biến tiếng cười đó qua nhiều trạng thái, làm cho đối phương không thể nào tự chủ được, ngây ngất rồi chết.

Bấy giờ bà lão thấy đồ đệ của mình lộng hành như thế liền nổi giận hét :

- Dung nhi! Hãy mau lùi ra sau dùng độc thủ hại mạng thằng oắt con kia. Còn thằng trọc này để ta trị nó.

Bạch Tường La Sát Bệ Dung khong dám trái ý, cúi đầu dạ một tiếng, lắc mình một cái, thân hình đã đến bên Hài Nhi Thần Đồng tuốt gươm ra định hạ thủ.

Bỗng một tiếng hú dài chát chúa vang lên, tức thì một bóng trắng từ trên không sa xuống.

Bạch Tường La Sát Bệ Dung vung gươm định hạ thủ Hài Nhi Thần Đồng. Bỗng nghe tiếng hú, chàng giật mình quay lại thì bóng kia đã đứng trước mặt chàng từ lúc nào. Bất giác chàng thốt ra một tiếng “á”.

Đặng thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng, liếc thấy bóng trắng đó, vội vã chạy đến hỏi thăm rối rít.

Bạch Tường La Sát Bệ Dung vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ :

- Tại sao ta đã đâm hắn một dao mà hắn lại không chết, bây giờ lại còn đến đây hành hung? Thật là kỳ quái.

Mọi người đang ở trong đấu trường đều ngạc nhiên, không biết ngưòi vừa đến là thù hay bạn? Từ đâu đến? Danh tánh là gì? Tại sao chàng thiếu niên đứng bên bà lão lại tỏ ra sợ hãi đến sửng sốt như vậy.

Tuệ Không hòa thượng lúc đầu tưởng là địch thủ đến tiếp cứu, như khi thấy Hài Nhi Thần Đồng và đặng Thu Huệ chạy đến nói chuyện rối rít, lão biết không phải là cừu địch, nên rất yên tâm.

Châu Tiểu Kiếm liếc nhìn chàng trai vừa xuất hiện, thầm nghĩ :

“Thiếu niên này rất là quen thuộc hình như là ta đã gặp đôi lần rồi thì phải? Với dáng bộ như một bệnh nhân sắp chết, nước da tái mét đó nhất định ta không lầm hắn đâu”!

Châu Tiểu Kiếm mạnh dạn hỏi :

- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp có phải là người giang hồ thường gán cho cái tên Ngũ Độc Thư Sinh Lý Thanh Hùng không?

Lý Thanh hùng lúc nãy ngồi trên cành cây, thấy trận thế đã đến lúc căng thẳng, không còn chịu được, vội tung mình bay xuống, xông vảo giải cứu.

Chàng nghiêm nghị quay sang nhìn Tuệ Không, cung kính nói :

- Đại sư! Tôi từ khi bước chân trên giang hồ, không bao giờ làm việc ác hoặc tham lam của ai một cách vô lý, vậy đại sư hãy trao báu vật ấy cho vãn bối xem một chút rồi trả lại ngay.

Tuệ Không ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi nói sao?

Lý Thanh Hùng điềm nhiên nói :

- Đại sư đã lầm rồi! Tôi không phải là tên gian xảo đâu, xin đại sư chớ có hiểu lầm tôi như thế!

Tuệ Không nổi giận, cho Lý Thanh Hùng là đứa ba hoa, định ra tay hạ thủ thì Châu Tiểu Kiếm bước đến vỗ vai ông nói :

- Đừng vội thế, để tôi hỏi lại xem sao?

Châu Tiểu Kiếm quay lại hỏi lý Thanh Hùng.

- Tôi xin hỏi thiếu hiệp có phải là Ngũ Độc Thư Sinh Lý Thanh Hùng hay không?

Hài Nhi Thần Đồng vỗ tay cười ngặt nghẽo nói :

- Ô hay! Sao ông lại hỏi thế? Đây chính là chú Hùng của tôi kia mà.

Mọi người thất sắc, nhìn vào mặt Lý Thanh hùng, thầm nói :

- Ồ! Lý Thanh Hùng...!... Xem như một bệnh nhân, sao võ công lại có thể kinh người như vậy?

- Nếu vậy nó là thằng lục lâm hay là nhân vật trọng danh dự?...

Vô Thường Quỷ nghe nói đến ba chữ “Lý Thanh Hùng” bỗng nhớ đến người em yêu quý của lão bị Lý Thanh Hùng giết nổi giận, nhún hai vai định vung chưởng hạ thủ.

Đặng Thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng thấy Vô thường Quỷ định ta tay hạ sát Lý Thanh Hùng không dám làm loạn, vội tránh sang một bên, trố mắt nhìn vào mặt hai người.

Vô Thường Quỷ bước đến hai bước, mặt hầm hầm sát khí, giơ tay lên vận lực giáng xuống đầu Lý Thanh Hùng một chưởng.

Lý Thanh Hùng thấy luồng chưởng công đến quá mạnh, không dám khinh thường, vội vận đủ mười thành công lực, dùng “Nguyên Cang Công” hộ thân, nhưng chàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không tránh né. Chàng tỏ ra như một thằng không biết chút ít võ công.

Mọi người trong trường đấu hồi hợp, lo cho sanh mạng của Lý Thanh Hùng.

“Đùng!” một tiếng nổ long trời lở đất, mọi người đứng xung quanh “á” lên một tiếng! Họ tưởng thân xác của Lý Thanh Hùng tan ra trăm mảnh rồi!

Vô Thường Quỷ đánh xong, trố mắt nhìn, thì lạ thay không thấy bóng người Lý Thanh Hùng đâu cả, chỉ có cát bụi bay ngất trời.

Thì ra, lúc chưởng đến gần chạm vào người, Lý Thanh Hùng đã vụt đi mất.

Vô Thường Quỷ tức giận hét :

- Lạ thật! “Đa Tuyết Chuyển Phong Chưởng” mổi khi đánh ra không một ai tránh khỏi, sao thằng này lại có tài năng như thế?

Mọi người nghe Vô Thường Quỷ hét, ngạc nhiên trố mắt nhìn vào trận thì thật Lý Thanh Hùng đã đi mất tự lúc nào.

Đến như bà lão xấu xí có đôi mắt rất tinh vi, cũng vẫn không thấy hành động của Lý Thanh Hùng như thế nào cả.

Đặng Thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng đưa mắt không thấy bóng của Lý Thanh Hùng thì thất kinh, thần sắc biến loạn.

Hài Nhi Thần Đồng nổi giận, nhảy đến bên Vô Thường Quỷ hét :

- Ác Quỷ! Hảy mau trả lại mạng của Hùng thúc thúc ta.

Dứt lời! Hài Nhi Thần Đồng vung đôi chưởng tống thẳng vào ngực của Vô Thường Quỷ.

Vô Thường Quỷ đang mơ hồ trước hành động của Lý Thanh Hùng bỗng nghe thấy tiếng hét của Hài Nhi Thần Đồng, thì giật mình tỉnh lại, nhưng đã trễ, hai luồng chưởng của Hài Nhi Thần Đồng đã tống vào ngực đau nhói, lão lùi lại mấy bước suýt té.

Đang lúc tức giận, lại bị Hài Nhi Thần Đồng tống hai quả đấm muốn bể ngực, lão hổ thẹn vô cùng, hét lên một tiếng chát chúa.

Hài Nhi Thần Đồng thấy thế khoái chí, tiến đến công đánh, đâu có nghĩ đến cái chết đến nơi.

Vô Thường Quỷ tức giận nhưng lão biết nếu có ra tay giết nó cũng chẵng ít lợi gì, mà lại mang cái nhục lớn hiếp yếu, nên không dám xuống tay.

Trong lúc lão đang suy nghĩ, bỗng thấy Hài Nhi Thần Đồng chập chờn trước mặt.

Lão vội lách mình sang một bên tránh khỏi, đồng thời vung tay định gạt hắn ra thì bỗng nghe bên tay có tiếng nói văng vẳng :

- Đừng có khinh thường! Hãy mau vận công chữa thương đi, kẻo mà công lực của thằng bé xâm nhập vào ngũ tạng thì nguy to đó.

Vô thường Quỷ giật mình sợ hãi vội nhắm mắt vận công chữa thương tức khắc.

Hài Nhi Thần Đồng nhân cơ hội, vung song chưởng đánh thẳng đến.

“Bịch” một tiếng, Vô Thường Quỷ bị đánh hai chưởng vào ngực ngã ngữa mấy vòng mới lấy lại được thăng bằng.

Thắng thế, Hài Nhi Thần Đồng tiến đến định vung chưởng đánh nữa, thì bỗng từ trên không vọng xuống một giọng nói êm dịu :

- Hài nhi! Hãy mau lùi lại kẻo nguy hiểm!

Hai Nhi Thần Đồng vội thu tay về, quay mặt tìm bốn phía xem ai đang nói.

Vô Thường Quỷ liên tiếp bị Hài Nhi Thần Đồng đánh trúng ba lần, nên không còn chịu được nữa, đứng dậy vung tay một vòng chỉ vào mặt Hài Nhi Thần Đồng hét lớn :

- Oắt con! Nếu ngươi có gan thì ra đây đối với ông nội một chiêu nữa xem sao?

Vô Thương Quỷ nói dứt câu, bỗng một bóng trắng vụt đến như điện chớp, đáp xuống trước mặt. Vô Thường Quỷ bất giác thốt ra lời :

- Ồ! Ngũ Độc Thư Sinh Lý Thanh Hùng!

Hai Nhi Thần Đồng vui mừng chạy đến ôm lấy Lý Thanh Hùng nói :

- Hùng thúc thúc quả là tài tình! Cháu tưởng thúc thúc đã bỏ mạng dưới làn chưởng đó rồi chứ?

Lý Thanh Hùng không nói gì cả, đưa mắt nhìn chòng chọc vào thiếu niên áo trắng tên Bệ Dung và tỏ vẻ khinh bỉ vô cùng.

Bệ Dung cũng nhìn Lý Thanh Hùng bốn mắt chạm nhau, làm cho chàng hổ thẹn cúi đầu xuống đất, không dám nhìn nữa.

Nãy giờ bà lão xấu xí thấy mọi cử chỉ của Lý Thanh Hùng đều tinh diệu cả. Bà biết báu vật ở trong mình của Tuệ Không chắc là về tay của Lý Thanh Hùng, nên bà thở ra một hơi dài tỏ ra thất vọng, từ từ tiến về phía Lý Thanh hùng.

Lý Thanh Hùng thừa hiểu nội lực của bà lão ấy, nên không dám sơ hở, vội vận công lực vào hai tay, chờ bà lão có hành động nào la chàng ra tay tức thì.

Bà lão xấu xí tiến đến còn cách Lý Thanh Hùng chừng một trượng, nghiêm nghị nói :

- Ta hết sức khâm phục tài nghệ của thiếu hiệp. Già lâu nay chỉ nghe danh, hôm nay mới được thấy mặt. Vậy thiếu hiệp có thể chỉ giáo cho ta vài chiêu được không?

Lý Thanh Hùng từ lúc nhỏ đã nghe sư phụ chàng kể lại là bà này có một môn võ công đặc dị. Đó là “Ma Âm Cười”. Hôm nay được cơ hội, chàng muốn thử xem môn võ công ấy lợi hại thế nào, nên đáp vội :

- Vãn bối lâu nay nghe tin đồn lão tiền bối có một môn võ ác độc là “Ma Âm Cười” phải không? Nếu quả thế, mong tiền bối chớ chê kẻ hèn này mà từ chối.

Bà lão nghe nói, sung sướng vô cùng nở một nụ cười tự đắc nói :

- Được! Ta sẽ cho ngươi mãn nguyện, nhưng có mệnh hệ nào thì đừng có trách là ta độc ác.

Lý Thanh Hùng nói chưa dứt lời, bỗng đấu trường ồn lên như ong vỡ tổ, lớp bỏ chạy, lớp ngơ ngác la cầu cứu, vì họ sợ tiếng cười của bà lão.

Tuệ Không nãy giờ theo dõi từng cử chỉ của Lý Thanh Hùng, nên khâm phục vô cùng, lão cảm thấy thẹn thùng trước những cử chỉ sai lầm của lão lúc nãy. Lão biết Lý Thanh Hùng cố hết sức mình tranh đấu với các cao thủ Phi Long bang, cũng vì muốn cứu sinh mạng của các phái võ lâm. Vì vậy lão bước đến cung kính nói :

- Lý Thiếu hiệp! Khi nãy bần tăng có nhiều cử chỉ không đúng mong thiếu hiệp tha thứ cho lão và đây là báu vật “Quan Âm Cương Long Châu”, tôi xin giao cho thiếu hiệp cất đi mà sử dụng, chúng tôi bất tài không đủ sức bảo vệ nó. Mong thí chủ chớ từ chối, báu vật này nó có uy lực ghê gớm, dùng để hóa nước lạnh thành nóng và rẽ dòng nước chảy được. Xin thiếu hiệp hãy giữ lấy nó.

Dứt lời, Tuệ Không đưa tay móc trong bọc ra mộc cục đá to bằng trứng gà.

Báu vật vừa ra khỏi bọc, phát ra một ánh sáng kinh hồn, khiến mọi ngươi ai nấy đều che mặt lại không chịu nổi.

Lý Thanh Hùng liếc nhìn báu vật một lúc rồi khiêm tốn nói :

- Đại sư! Không phải vãn bối hôm nay đến đây để tranh giành báu vật này. Tình cờ vãn bối đi ngang qua gặp chuyện quá trái ngang nên mới ra tay cứu giúp. Đồng thời vãn bối xem báu vật ấy ra thế nào cho biết thôi. Vãn bối xin tiền bối nên cất nó mà dùng.

Dứt lời chàng quay nhìn toàn trận một lượt nghiêm nghị nói :

- Qúy vị có mặt hôm nay ở đây đều là những nhân vật thành danh cả, nếu muốn tôi giao đấu với bà lão này một trận, thì ai là người cầm đầu hãy lấy danh dự chịu với tôi một điều kiện.

Vô Thường Quỷ từ từ bước tới nói :

- Điều kiện gì nói xem nào?

Lý Thanh Hùng nghiêm nghị nói :

- Trận đấu hôm nay không phãi là tầm thường. Tôi xin lấy danh dựa thề nếu tôi bại, thì báu vật này xin giao cho quý bang, và cả luôn thủ cấp này. Còn nếu như bà lão xấu xí này bị bại thì quý môn phái phải chịu với tôi một điều kiện thích đáng.

Vô Thường Quỷ cười ha hả nói :

- Được! Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi thắng được bà ta thì tất cả người của phe người được tự do ra về, và cất báu vật đó mà dùng. Ta không hề có một hành động hèn mạt nào cả. Nếu trái lại ngươi cứ xem ta không phải là người.

Lý Thanh Hùng lúc này yên tâm, quay qua nhìn đồng bọn như dặn dò, đoạn quay sang nhìn bà lão nói :

- Công việc như thế là xong, mời tiền bối ra tay kẻo trễ.

Bà yêu tóc trắng nãy giờ nghe Lý Thanh Hùng đối đáp lòng hơi rúng động, nhưng tự ái lại nổi lên, bà không thể chịu phục một chàng trai mới hai mươi tuổi đầu, và tin tưởng vào môn võ công đặc dị nhất là “Ma Âm Cười” của mình.

Bỗng bà liên tưởng đến hình ảnh và cử chỉ của Lý Thanh Hùng lúc nãy giao đấu với Vô Thường Quỷ, nên bà không dám đáp cứ do dự mãi.

Lý Thanh hùng thấy bà lão ngây người ra không đáp lời mình, tức giận vô cùng, bước đến nói :

- Sao? Có muốn thử thách tài nghệ tôi không? Hay là đầu hàng thì nói cho chúng tôi biết kẻo trễ công việc.

Bà lão nghe mấy lời chọc tức của Lý Thanh Hùng không còn do dự gì nữa, bước đến nghiêm nghị nói :

- Được! Ngươi đã đến số rồi! Đừng có ân hận nhé.

- Chưa biết ai tới số! Cứ ra tay sẽ rõ.

- Tốt lắm! Ta phục can đảm của người đó.

Đoạn bà lão nhìn mọi người nói :

- Tất cả hảy lui ra mười trượng, tham thiền nhập định, vận công bế các huyệt đạo, không được xem thường mà bỏ mạng đó.

Lý Thanh Hùng đưa mắt nhìn mọi người như ra lệnh. Đoạn ngồi xuống nhắm mắt vận công, chờ bà lão phát âm.

Tuệ Không hiểu ý vội ra lệnh cho mọi người lui ra, người người đều nhập định vận công.

Bà lão xấu xí từ từ bước đến trước mặt Lý Thanh Hùng, cười lên một tràng cười trong trẻo như người con gái mười bày mười tám tuổi. Giọng cười êm dịu quyến rũ, khiến người nghe phải bồi hồi khó chịu.

Đang cười, bỗng bà lão dừng lại, tức thì tiếng cười êm dịu không còn nữa, chỉ còn tiếng cười chát chúa long đầu điếc tai.

Cứ thế, bà biến đổi nhiều giọng, làm người nghe phải loạn trí hôn mê.

Lý Thanh Hùng biết tiếng cười ấy không phải vừa, hơn nữa chàng biết tánh mạng của chàng lúc này vô cùng quan trọng nên không dám sơ hở một chút nào cả.

Bà lão nãy giờ cười như thế chỉ là để thử sức địch. Nhưng bà thấy Lý Thanh Hùng vẫn ngồi im, không hề có cử chi sợ sệt, hoặc lung túng, nên bà đoán biết chàng không phải là tay vừa, liền vận chánh khí đan điền, đổi tiếng cười sang giọng khác.

Tiếng cười này vừa phát ra, cả cao thủ Phi Long bang cảm thấy như trăm ngàn dao nhọn đâm vào tai, khó chịu vô cùng.

Lý Thanh Hùng vẫn như thường, vận hết chân khí khóa các huyệt đạo, đẩy lui tiếng cười ra không cho xâm nhập vào.

Bà lão xấu xí thấy người của Phi Long bang mỗi lúc một đau khổ hiện rõ trên nét mặt, còn Lý Thanh Hùng vẫn như thường, coi như không có chuyện gì xảy ra. Bà đã bỏ ba mươi năm luyện môn này, lần đầu tiên đem ra sử dụng, không hạ được một đứa hậu bối, nên bà căm hận vô cùng dừng lại không cười nữa.

Lý Thanh hùng thấy bà đang cười bỗng dừng lại, chàng đoán biết bà ta sắp dùng đến tuyệt kỹ, nên vội vận công thêm không dám sơ hở.

Qùa nhiên không sai, chàng vừa nghĩ thế thì bỗng bà lão “Ự! Ự!” hai tiếng, rồi đổi sang tiếng cười khác.

Tiếng cười lúc này quả có một uy lực phi thường làm cho Lý Thanh Hùng đảo lộn tâm thần, mặt mày ngơ ngác, đôi mắt lim dim.

Nhưng chàng đã kịp thời vận công lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra xem thì bà lão lúc này nữa thân mình để trần ra, để lộ bộ ngực đẹp tuyệt.

Ôi đẹp làm sao! Nếu mặt bà không xấu xí, mới xem qua thân hình này, tưởng bà ta chừng hai mươi tuổi. Nước da trắng hồng, ngực, thân hình bà uyển chuyển theo tiếng cười làm cho Lý Thanh Hùng không dám nhìn nữa, vội nhắm mắt hành công như cũ.

Tiếng cười mỗi lúc một réo rắt, tất cả người của Phi Long bang đều đứng lên, ào vào múa theo thân mình uyển chuyển cùa bà lão.

Có người nhảy một lúc, ngã lăn ra chết, vì không chịu được tiếng cười quái ác đó.

Hài Nhi Thần Đồng và Đặng Thu Huệ công lực cũng khá cao, nhưng rốt cuộc chịu không nỗi, cũng nhảy ra sân, trật áo để lộ thân hình như bà lão.

Một lúc lâu, hai sư đệ của Châu tiểu kiếm và sư đệ của Tuệ Không cũng không chịu được, cũng vào trong nhảy.

Lúc này chỉ còn có Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm nắm tay nhau vận công chống cự với tiếng cười. Nhưng rốt cuộc chịu không được tâm thần rối loạn, đứng dậy nhảy theo tiếng cười.

Còn về phía Phi Long bang, tất cả đều đứng lên chạy nhảy, có lớp bị chết, có lớp còn thoi thóp, chỉ còn có Vô Thường Quỷ vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Ôi tiếng cười độc ác làm sao.

Bệ Dung chẳng biết vì chống cự không nổi với tiếng cười đó, hay giúp sức cho sư phụ, mà cũng loa thể như sư phụ, nhảy tung tăng miệng cười ngây ngất.

Lúc này mọi người mới biết Bệ Dung chính là gái giả trai. Ngực nàng tròn vo, thân hình nàng uyển chuyển chẳng khác sư phụ của nàng. Thật là một chuyện hy hữu.

Lý Thanh Hùng vận hết toàn lực, đẩy tiếng cười ra, không cho xâm nhập vào tai, nên vẫn ngồi yên như thường.

Bỗng chàng mở mắt ra xem thấy cảnh tượng như vậy, mồ hôi lạnh toát ra, không còn tự chủ được nữa, đứng dậy vận chánh khí đan điền, hú lên một tiếng chát chúa.

Tiếng hú dài như chuông ngân, sang sảng chát tai, điếc óc, không thể tưởng tượng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.