Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 25: Chương 25




Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Khi Tây Thuần trở về phòng cũng là lúc Trình Nghi Bắc mới bước ra từ phòng tắm, trên mặt anh vẫn còn vương vài giọt nước, cầm khăn lau tóc. Cô thấy mắt anh lấp lánh ánh cười với cái nhìn sâu hun hút. Tây Thuần thấy là lạ nhưng vẫn nhìn anh.

Trình Nghi Bắc lấy máy sấy qua cắm vào ổ điện trên đầu giường. Nhìn qua thấy cô đang nằm bò trên giường, lấy tay cốc đầu cô, ý bảo cô nên vì ông xã bận bịu đến tận khuya mà phục vụ. Tây Thuần bĩu môi nhưng vẫn lấy máy sấy từ tay anh, trông anh khá uể oải.

Vài người chỉ nói không làm, vài người chỉ làm không nói.

Cô biết anh là loại người nào.

Anh nằm bò ra giường, cô ngồi bên anh sấy tóc cho anh.

Tóc anh rất dày cũng rất đen, trông rất khỏe khoắn. Ai cũng nói ăn nhiều rau cải thì tóc mới khỏe, nhưng tên nhãi này có ăn nhiều rau cải đâu.

Lúc cô tắt máy sấy, ánh mắt đang nhắm tịt bỗng dưng mở ra, rất hứng thú nhìn cô: “Em chưa có niềm tin với anh phải không?”

“Hả?”

Đến lúc hiểu ra, đành phải sầm mặt: “Em đâu có rảnh vậy”.

Làm gì cô có thể thanh thản mà để Trần Tư Dao ăn mặc hở hang chạy đến bên anh để xem xem anh có bị quyến rũ không chứ.

Anh cứ cười chọc cô mãi.

Cô cầm cái gối đè lên mặt anh, cho anh cười này! Cho anh cười này!

Trình Nghi Bắc duỗi tay lấy gối ra: “Này còn kiềm chế được dục vọng là quá mạnh rồi, giờ cả cười cũng không cho”. Nét mặt anh nhu hòa, ấm áp, tâm trạng rất tốt: “Biết anh đang cười gì không?”

Dù sao cũng đang cười cô.

Cô không thèm đếm xỉa tới anh, ôm gối, xếch mắt nhìn anh.

Mà tay anh đã xấu xa sờ loạn trong váy cô, cô quẳng tay anh ra kèm theo cái liếc mắt cảnh cáo.

“Anh chỉ đang nghĩ: vóc dáng chị em hơn em nhiều”.

Cô phồng má, cắn môi, đứng lên bổ nhào vào người anh: “Im ngay”.

Anh lấy tay đỡ người cô, vui vẻ giỡn với cô. Cho đến khi cô thấy mệt mới chuẩn bị ngủ.

Anh vuốt tóc cô, cực mảnh nhưng rất thẳng. Anh nâng cô vào lòng, ôm cô tiến vào giấc ngủ.

Có lẽ do ngủ quá muộn, nên đồng hồ sinh học cũng bị phá vỡ, mặt trời đã lên cao mà người luôn dậy sớm như Trình Nghi Bắc hãy còn say giấc nói chi đến Tây Thuần luôn ngủ đến trưa trời trưa trật mới dậy.

Sau khi bọn họ rời giường, đánh răng rửa mặt xong xuôi, mới biết Trần Tư Dao cũng đã làm xong bữa sáng, chỉ chờ ăn thôi.

Trần Tư Dao hoàn toàn không coi mình là khách, tự nhiên ngồi nghiêng trên sofa xem TV, tư thế đó muốn bao nhiêu tùy tiện có bấy nhiêu tùy tiện, quả là mặt dày.

Trần Tư Dao thấy bọn họ bước ra liền gọi họ ăn cơm. Ăn cơm xong cô phải về nhà, dù cô luôn nghĩ: sao mà Tiểu Bảo có thể bệnh nặng đến vậy chứ? Nhưng mà đã hứa sẽ về, cô đã hứa là sẽ giữ lời.

Ăn cơm xong, Trình Nghi Bắc không hề sĩ diện như bao công tử khác, tình nguyện đi rửa chén.

Trần Tư Dao nhìn bộ dáng người đàn ông tốt của Trình Nghi Bắc, cô khinh bỉ.

Tây Thuần coi như không thấy, khuyên Trần Tư Dao về đừng chọc giận mẹ, dù không hài lòng với chuyện mẹ nói cũng đừng nổi cáu, coi như không nghe thấy đi. Trần Tư Dao lười nghe Tây Thuần giảng đạo, tự mình đứng dậy. Tây Thuần cũng hết cách với Trần Tư Dao, đành về phòng tìm ít đồ để Trần Tư Dao mang về cho mẹ. Mẹ là người vô cùng tiết kiệm, không xài tiền cũng chẳng dám xài tiền, nhớ tới lòng cô lại thấy xót xa.

Tây Thuần nhớ rõ, khi còn rất nhỏ, mẹ hay cầm lưỡi hái đi cắt cỏ, phơi trên đá. Những cây cỏ này phơi dưới ánh nắng chói chang, dần trở nên rất khô, chẳng nặng bao nhiêu nữa. Mẹ vẫn luôn quải một cái sọt lớn trên lưng đi tới những sườn núi, rồi lại quải sọt về, phơi nắng rồi đem ra chợ bán. Nghe nói cỏ này có thể bào chế thành thuốc đông y, mẹ luôn tiết kiệm vậy đó. Có khi còn trèo lên các nhành cây tìm xác các động vật nhỏ mà bán, dường như chúng rất đắt, có thể bán được đến 40 đồng.

Nhớ đến đây cô lại thấy mình thật có lỗi với mẹ.

Mẹ ăn mặc cần kiệm dành tiền nuôi bọn cô. Nhưng đến khi trưởng thành, người được yêu thương nhất, quan trọng nhất lại không phải mẹ.

Cách nghĩ của Trần Tư Dao lại ngược với Tây Thuần, mỗi lần nhìn Lý Tuệ Hiền lớn tuổi vậy mà còn đi trồng rau, còn phải bón phân tưới nước cho rau, cô đều hổn hển khuyên Lý Tuệ Hiền lâu ơi là lâu: đâu phải không cho mẹ tiền, sao không chịu ngồi hưởng phúc chứ, sao cứ phải trồng ngô trồng gạo, người tuổi này nên bắt chước người ta hưởng thụ.. sau đó hai người bắt đầu tranh cãi. Từ lâu Trần Tư Dao đã quen với sự tranh cãi này, chẳng để ý nữa. Mỗi lần cô về nhà, ba ngày đầu hai mẹ con ở chung vô cùng tốt, nhưng đến ngày thứ tư liền bắt đầu tranh cãi, Lý Tuệ Hiền trách cô vài câu, cô cũng đáp lại vài câu, giống như đại chiến ấy. Bởi vậy Trần Tư Dao ít khi về nhà.

Trần Tư Dao bước đến cửa nhà bếp, Trình Nghi Bắc còn đang rửa chén. Cách anh làm không hề giống chỉ làm cho có lệ, cũng chẳng thấy ánh mắt chán ghét bực bội thường hay có của đa số đàn ông, mà là đang nghiêm túc làm một chuyện, như thể rửa chén và xem tài liệu là như nhau.

Cảm giác chân thật thế này, thật ra bóng lưng anh hơi gầy, nhưng lại làm người khác cảm thấy bình yên.

Từng có một người cũng có bóng lưng thế này.

Cô nhìn Trình Nghi Bắc làm việc, quen thuộc thế kia, ánh mặt trời rơi xuống trên mặt anh, mang theo hơi thở ấm áp.

Cảnh còn người mất là vầy phải không?

Lòng cô thấy khó chịu, chẳng hiểu tại sao. Đến cả khóe mắt cũng ươn ướt.

Cô bỏ đi chỗ khác, không muốn ai khác biết cảm xúc của mình.

Cô trầm mặc.

Tây Thuần thu thập đồ đạc xong, nhờ Trình Nghi Bắc lái xe đưa bọn cô ra sân bay.

Trình Nghi Bắc ra gara lấy xe còn bọn cô thì chờ bên ngoài, Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần: “Rốt cuộc quan hệ hai người là gì?”

“Sao?”

“Người yêu?”

Tây Thuần lắc đầu.

“Sống chung?”

“Có thể coi là vậy”.

Ánh mắt Trần Tư Dao vẫn dừng trên mặt Tây Thuần: “Em không nên có ham muốn xa xỉ như thế, cũng không nên chấp nhận cậu ta”.

Tây Thuần sửng sốt.

“Không ai có quyền làm tổn thương người vô tội hết”.

Tây Thuần còn muốn nói thêm gì đó, nhưng xe Trình Nghi Bắc đã chạy gần đến trước mặt hai người.

Ngồi lên xe, Tây Thuần luôn nhớ lại lời của Trần Tư Dao, đại diện cho cái gì chứ.

Tây Thuần với Trần Tư Dao ngồi ghế sau, dọc đường luôn im lặng. Tới khi xuống xe, Trần Tư Dao ghé sát tai Tây Thuần: “Chuyện em làm, người bị thương không là em thì là Trình Nghi Bắc. Không biết nên nói em thâm tình hay máu lạnh đây, nhưng thật sự em đã quên người kia rồi ư?”

Tây Thuần ngây người nhìn Trần Tư Dao, tay run lên.

Trần Tư Dao lấy hành lý rời đi, không ngoái nhìn Tây Thuần thêm lần nào nữa.

Trình Nghi Bắc cũng nhận ra Tây Thuần kì lạ, lo lắng hỏi: “Không khỏe à?”

Cô lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh, liệu có ngày nào đó, anh sẽ không dùng vẻ mặt lo lắng như vậy nhìn cô nữa: mắt anh chỉ còn chán ghét và ghê tởm, anh không bao giờ muốn gặp cô nữa.

Liệu có ngày đó không?

Vì sao vừa nghĩ đến đó cô đã thấy khó chịu rồi.

“Hay nhớ nhà?” Anh đoán.

Cô vẫn lắc đầu: “Em không sao đâu”. Còn sợ anh không tin: “Thật không có chuyện gì đâu”.

Trình Nghi Bắc cũng chẳng đảo quanh vấn đề này, trước tiên nên đưa cô về nhà, nhưng lại nhớ ra điều gì đó: “Hay chúng ta dành thời gian về nhà em một chuyến? Chúng ta cứ thế này, có lẽ mẹ em giận lắm!”

Thực tế, người giận hơn là cha mẹ anh.

Cô xiết chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh: “Sau này hãy tính!”.

Cô không muốn đề cập đến chuyện này, không muốn chút nào.

Trình Nghi Bắc thấy cô bỏ qua vấn đề, anh cũng không nói gì thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.