Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Càng ngày Tây Thuần càng thích ngủ, không biết có phải ngủ càng nhiều con
người càng vui vẻ không nhỉ. Trên thế giới này, nếu đứng thứ ba là hạnh
phúc, thứ hai là ăn ngon, thì điều tuyệt vời nhất là được ngủ. Cảm giác
mỗi khi thức dậy được ánh mặt trời chào đón thật khoan khoái, cô nằm
nghiêng trên giường, hoàn toàn quên rằng mình đã ngủ ngược đầu. Nhớ rõ
tối qua ngủ đầu kia mà, sao thức dậy lại thấy mình nằm đầu này, cô nhớ
mình ngủ rất ngoan mà. ⊙﹏⊙
Cô lấy di động, mở nguồn, định coi giờ.
Nhưng lại bị năm mươi mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình dọa cho khiếp sợ, mà người gọi đến tất cả đều là Trần Tư Dao.
Cô lập tức đứng lên, vội gọi lại cho Trần Tư Dao. Hiếm khi Trần Tư Dao
không nổi điên, chỉ quăng cho cô một địa chỉ nào đó, bảo cô đến nhanh
nhanh. Trần Tư Dao, cái chị này! Tính tình đúng là không tốt lên nổi,
nhất là không thể kiên nhẫn.
Không còn cách nào, Tây Thuần vội đến, cô không muốn lát nữa vì đến muộn mà bị mắng đâu.
Chẳng qua là nhìn tới cổng khách sạn năm sao, Tây Thuần có dự cảm không lành cho lắm.
Trang trí rực rỡ, ngay đến đèn chùm nhiều tầng cũng thuộc hàng cao cấp, tiếp
tân đang cười chào nhìn đến mình cũng ngượng không cười nổi, sàn nhà
trơn bóng đến nỗi có thể soi gương.
Chỗ này đúng là xa xỉ.
Cô bước vào một gian riêng được Trần Tư Dao đặt, chuyện đầu tiên cô làm là quan sát sắc mặt Trần Tư Dao, tốt lắm, thoạt nhìn không tệ. Nhưng lòng
Tây Thuần vẫn thấy bất an, cười cũng chẳng tươi.
Trần Tư Dao thấy cô đến, cầm menu thanh giọng gọi món, quả thực coi đây là nhà mình.
Xong còn hỏi Tây Thuần: “Em có ý kiến gì không?”
Tây Thuần lắc đầu, cho dù trả theo kiểu AA cô cũng đau lắm cơ.
Quy tắc AA: mỗi người trả một nửa tiền
Trần Tư Dao rất thản nhiên đưa lại menu cho phục vụ, nụ cười nhìn cỡ nào
cũng không thấy tốt lành. Nhưng lúc này sự chú ý của cô đã chuyển xuống
bụng Tây Thuần, nụ cười càng sâu hơn, chớp chớp mắt nhìn Tây Thuần: “Lúc nào mẹ cũng khen em rất hiền, rất ngoan, rất giỏi, bảo chị học theo em. Nếu mẹ biết em qua mặt bà mà có thai, em nói xem mẹ có tức chết không?”
Tây Thuần đen mặt, rõ đến thế à?
Nhớ lần trước Trần Tư Dao đâu hề phát hiện, cô sờ bụng mình trong ảo não.
Trần Tư Dao bĩu môi, thì ra mang thai thật, cô vui sướng thấy người gặp họa: “Được lắm, để xem sau này bà ấy có còn không biết ngượng mà lấy em ra
giáo huấn chị nữa không! Được lắm, đáng để ăn mừng.”
Tây Thuần không muốn để ý đến Trần Tư Dao nữa: “Tiểu Bảo thế nào rồi?”
Trần Tư Dao như cười như không, Tây Thuần không nhắc tới biết đâu cô cũng
chả bực mình nữa: “Ăn được ngủ được, trắng trẻo mập mạp, có gì đâu mà lo lắng.”
Tây Thuần sửng sốt: “Hết bệnh rồi ư? Mà bệnh gì thế? Có đến bệnh viện kiểm
tra không? Bệnh của trẻ nhỏ nên trị cho dứt điểm, đừng để lại mầm bệnh.”
Trần Tư Dao khinh bỉ liếc cô.
Tây Thuần hơi tức giận: “Em nói thật mà, chị đừng có bày ra cái mặt này.
Nếu chị đã sinh nó ra thì phải chăm sóc nó thật tốt. Trẻ nhỏ vốn yếu ớt, chị đừng lúc nào cũng tùy tiện không để tâm, phải chuyên tâm chăm sóc
chứ.”
Trần Tư Dao than: “Này, Tiểu Bảo có bệnh không chị đây không chắc lắm, nhưng chị biết người mẹ thân thương của em bắt chị đi gặp một ông chú bụng bự như quả dưa hấu đấy.”
Tây Thuần ngạc nhiên.
Hóa ra mẹ muốn lừa Trần Tư Dao về xem mắt, mấy năm nay Lý Tuệ Hiền vẫn luôn giúp Trần Tư Dao chăm sóc Tiểu Bảo chính là mong chị ấy có thể tìm được người chồng tốt. Nhưng mãi cũng chẳng thấy tin tức gì của Trần Tư Dao,
Lý Tuệ Hiền bắt đầu lo lắng, nhờ bạn bè để ý tìm xem có ai hợp với Trần
Tư Dao không. Trần Tư Dao có con, nên không thể yêu cầu quá cao, người
làm mẹ cũng chỉ suy tính có bấy nhiêu thôi. Trần Tư Dao về biết dự tính
của Lý Tuệ Hiền, xem mắt thì xem mắt, chê người ta không chừa chỗ nào.
Về nhà tranh cãi một trận ầm ĩ với Lý Tuệ Hiền, dường như hai người
không cùng tư tưởng, nhìn không vừa mắt nhau.
Tây Thuần nuốt nước bọt: “Ai bảo chị cứ một mình mãi, mẹ chỉ lo lắng cho chị thôi.”
“Cám ơn sự lo lắng của hai người, chân thành cảm ơn.” Trần Tư Dao cười rất thoải mái, đến tiếng cũng quái gỡ.
Cuối cùng đồ ăn cũng đến, Trần Tư Dao không hề khách sáo cầm đũa lên ăn.
Tây Thuần đành mặc cô: “Tiểu Bảo sao rồi?”
“Vẫn vậy đó.”
Tây Thuần nhíu mi: “Tiểu Bảo cần một người cha, không phải sao?”
Trần Tư Dao vẫn mãi lo chuyện ăn của mình, không để ý tới cô, Tây Thuần vẫn
không ngừng nói: “Nó còn nhỏ, chị lại luôn vắng nhà, mỗi lần họp phụ
huynh đều do bà ngoại đi, mỗi lần xảy ra chuyện cũng là bà ngoại đến. Nó còn quá nhỏ, nhìn bạn bè có cha mẹ đưa đưa đón đón nhất định trong lòng rất ngưỡng mộ. Nhất định nó rất khát khao một người cha, một người yêu
thương nó. Chị không thể cứ ích kỉ vậy được, chị không có quyền vì ích
kỉ của chị mà đoạt đi mái ấm gia đình của Tiểu Bảo, nó cần tình thương
của cha.”
“Em nỏi nhảm gì mà nói hoài thế?” Trần Tư Dao thấy lạ: “Em giảng đạo mà không thấy có lỗi với mình à, em cũng nông nổi mà.”
Tây Thuần á khẩu.
Trần Tư Dao ăn tự giờ phảng phất đã tăng sức: “Đứa ngoan như em không phải
cũng bắt chước người ta đi quyến rũ bạn trai của bạn, mang thai với bạn
trai của bạn, bản thân có ngoan đâu, dựa vào cái gì mà giảng đạo với
chị?”
“Hai chuyện đâu giống nhau?”
“Làm gì không giống?” Cô vốn không thấy gì khác: “Chị đây rất thích thấy em
phạm phải sai lầm.” Nói xong ánh mắt còn nhìn bụng Tây Thuần thật lâu.
Tây Thuần vuốt bụng mình: “Con của em có mẹ thương cũng có cha thương.”
Trần Tư Dao bĩu môi: “Đừng mơ nữa, em tưởng Trình gia dễ vào lắm sao? Ngây thơ.”
“Tùy chị nghĩ! Dù sao con em sẽ được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, em sẽ cho nó tất cả những điều tốt đẹp nhất.”
“Tỉnh dùm chị đi, đừng mơ nữa.” Quả thật Trần Tư Dao không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô nữa: “Em làm gì chẳng phải tự em rõ nhất à? Không biết nói em sao nữa. Bữa cơm này em trả nhe, ai bảo em bắt chị về nhà chịu tội,
chích máu trả là thảa đáng nhất.”
“Liên quan gì?” Tây Thuần hét lên. Đắt lắm đó.
“Chút tiền lẻ này em cũng giậm chân à, Trình Nghi Bắc không nuôi nổi em à?
Chưa nói chuyện chị kiếm tiền cho em học đại học, chưa gì đã trở mặt
rồi.”
“Lúc ấy chị nói với em chị kiếm được rất nhiều tiền, cùng bạn mở cửa hàng gì đó kiếm cũng kha khá, nếu không sao em xài tiền của chị chứ.”
“Xài cũng xài rồi, bày đặt lấy cớ, đáng khinh.”
Tây Thuần cắn môi: “AA, đừng hòng quỵt nợ.”
“Sao cũng được, chị đâu có mang tiền.” Trần Tư Dao tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tây Thuần nhìn chị mình nửa ngày: “Vậy để chị lại làm con tin.” Nói xong
còn cười rộ lên: “Em tin, Diệp tổng rất sẵn lòng đến chuộc chị về.”
Trần Tư Dao im lặng: “Chị đây thật sự không có mang tiền.”
“Thế còn thẻ?”
Tây Thuần lấy di động ra, không mang thì gọi cho ai đó đến chuộc.
Trần Tư Dao nghiến răng nghiến lợi: “Có.”
Bởi Trần Tư Dao quét thẻ nên trả hết ba ngàn rưỡi, vừa ra khỏi cửa đã giơ tay đòi tiền Tây Thuần: “Trả ba ngàn rưỡi đây.”
Tây Thuần đánh vào tay Trần Tư Dao: “Đừng hòng. Ba ngàn rưỡi có thể mua
được năm mươi cây kem, ăn thêm chén chè lạnh, mua thạch trái cây, biết
đâu mua được cả quả bóng thật bự…”
Trần Tư Dao chạy lên nắm chặt tay Tây Thuần: “Nói mau, muốn tiền hay muốn mạng.”
“Em muốn chị, chị dâng chị cho em đi!”
Trần Tư Dao buông cô ra: “Hay nhỉ? Không biết bổn tiểu thư là ai chắc.”
Ồn ào thêm chút nữa hai người lên hai xe khác nhau, chỉ là ánh mắt sau cùng Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần rất có thâm ý.
Tây Thuần đi một chút đã xuống xe, một mình đi dạo ngắm phố, ngắm người.
Thật ra ít khi Tây Thuần có tâm tình thế này, không nghĩ gì cả, bình yên nhìn vào cuộc sống.
Bởi tâm tình không tệ nên nhìn gì cũng thấy đẹp, trên mặt tràn trề vui vẻ.
Cô thấy một ca sĩ đường phố, cho mười tệ, bởi ca từ của bài ca người đó
hát làm cô vui hơn nữa, ca từ thế này: anh cười để cô gái của anh vui,
anh kiếm tiền để mua hoa cho cô gái của anh.
Nhưng mà lòng tốt của cô cũng là thật, khi về nhà lại vì chuyện hoa mà xảy ra chuyện, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô và Trình Nghi Bắc cãi nhau.
Nguyên nhân hai người chưa ai thấu hiểu, đúng hơn người chưa hiểu là Trình Nghi Bắc, còn người gây tranh cãi là Tây Thuần.
Khi Trình Nghi Bắc đi ngang cửa hàng hoa tình cờ thấy một chậu cây phong
giả, cây thấp nhưng lá phong thì sum suê, trông y như cây thật, hơn nữa
màu rất đẹp. Chỉ liếc thấy thôi Trình Nghi Bắc đã xuống xe ngay để mua
chậu phong đó, muốn dùng chậu phong để trưng trong phòng, chắc hẳn Tây
Thuần sẽ rất vui.
Nhưng anh không ngờ, mặt Tây Thuần sa sầm ngay khi thấy chậu phong: “Anh mua à?”
“Thế nào?”
Tây Thuần không nói không rằng chạy đến giựt chậu cây ném mạnh xuống, đúng
hơn là hết chà lại đạp, bùn đất vung vẩy bẩn hết sàn nhà.
Anh ôm lấy cô: “Em sao thế?”
“Em ghét nó.” Ánh mắt cô sắc nhọn: “Anh mua nó về làm gì hả? Muốn chọc tức em à?”
Trình Nghi Bắc buông cô ra: “Em nói bậy bạ gì đó?”
Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, vốn người ta sợ cô giận ảnh hưởng thân thể nên
mới thỏa hiệp không nói gì cả, chỉ quăng lại cho cô một câu: “Tự mình
dọn đi.”
Anh đi, đi vào thư phòng xử lí tài liệu, cô thì đứng đó, cứ đứng.