Trình Nghi Bắc chẳng hiểu tại sao cô lại cứng đờ ra như thế, nhưng đã điện
thoại cho Hạ Lập Khoa từ sớm, nếu lần này không về, e là đến cả cửa của
mẹ cũng chả qua nổi chớ đừng nói tới cha. Anh khẽ vỗ lưng cô, để cô bớt
hoảng loạn. Nhưng cô vẫn cứ cứng ngắc, anh đành dỗ dành cô, nghĩ lát nữa gặp mặt, ăn cơm xong sẽ đưa cô về Vân Nguyệt ngay.
Hai người vừa bước vào, ánh mắt Hạ Lập Khoa thẳng tắp rơi xuống bụng Tây Thuần.
Trình Chí Diên lại chẳng thèm nhìn đến họ.
Trình Nghi Bắc đỡ Tây Thuần qua sofa ngồi, lấy nghiên mực trao tận tay Trình
Chí Diên, cười bảo Tây Thuần lựa đó. Anh không hề nói Tây Thuần mua, mắc công Tây Thuần khó xử.
Lúc này Trình Chí Diên mới dời ánh mắt sang phía Tây Thuần.
Cái nhìn này với Tây Thuần không khác nào lăng trì, còn vẻ mặt Trình Chí Diên ngoài ngạc nhiên cũng chỉ là ngạc nhiên.
Không khí rất lạ.
Điều này với những gì Trình Nghi Bắc tưởng tượng hoàn toàn trái ngược nhau,
anh vẫn tưởng Trình Chí Diên sẽ nói nhiều câu làm khó Tây Thuần, Hạ Lập
Khoa sẽ qua giải vây. Tình hình bây giờ là Trình Chí Diên ngồi ở kia,
chẳng biết đang nghĩ gì. Còn Tây Thuần lại ngây ngốc, đôi mắt luôn hiểu
biết của cô giờ vẩn đục, quan trọng là hai tay cô vẫn còn run lẩy bẩy.
Anh nắm lấy tay cô, hi vọng có thể làm cô an tâm đôi chút.
Trình Chí Diên luôn im lặng, Hạ Lập Khoa cũng chẳng có nhiệm vụ phải giải vây nữa, rất thoải mái hỏi chuyện nhà Tây Thuần, biết cô chỉ còn mỗi mẹ,
sau lại biết vẫn sống ở nông thôn, rõ không vui, nhưng cũng chưa bắt bẻ.
Còn Trình Nghi Bắc từ đầu tới cuối vẫn luôn cười nói vui vẻ, dù hơi bị gian nan chút.
Sớm biết vầy, lúc nãy anh phải mang cô về luôn mới đúng, bây giờ cô rất
không thoải mái. Anh cũng hiểu mẹ mình, thích cũng như đánh giá cao
những cô gái luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, tất nhiên sẽ không hài lòng với biểu hiện hôm nay Tây Thuần. Bình thường cô ấy rất bình tĩnh,
không hiểu sao… vào giờ phút quyết định này lại biểu hiện lạ thế?
Những vấn đề sơ bộ cũng đã hỏi xong hết rồi, trầm tư một lúc, chuyện đứa bé trong bụng không hề nhắc đến một chữ.
Trình Nghi Bắc thấy mình cũng khá may mắn khi tiền trảm hậu tấu, kết hôn cũng đã rồi cha mẹ có phản đối cũng vô ích.
Ý Như: hổng hiểu sao edit chương này xong chợt nhận ra hóa ra tính cách anh
thừa hưởng từ cha mẹ! Mà anh nè, sai lầm lớn rồi anh, phút bất cẩn của
anh đó! >_
Hai người ở lại ăn cơm, không khí chẳng tốt hơn là mấy, Tây Thuần cũng chẳng ăn được là bao, chẳng khác gì tra tấn.
Làm Trình Nghi Bắc bất ngờ, hay nói đúng hơn là làm cho tất cả mọi người
bất ngờ chính là lúc ăn cơm xong, Trình Nghi Bắc định chở Tây Thuần về,
lời thưa về còn chưa buông ra, đã nghe tiếng của Trình Chí Diên, “Tây
tiểu thư, tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát.”
Trình Nghi Bắc liếc nhìn cha mình, dù thấy ngộ nhưng vẫn gật gật đầu với Tây Thuần.
Tây Thuần nhắm mắt, theo Trình Chí Diên lên thư phòng.
Họ vừa đi, Hạ Lập Khoa đã muốn nói gì đó. Có lẽ đoán được mẹ định nói gì,
Trình Nghi Bắc liền lấy cớ về phòng tránh nạn. Hạ Lập Khoa bất đắc dĩ
lắc đầu, hết cách nắm giữ đứa con này.
Trình Nghi Bắc về phòng mình, chẳng biết sao lòng trống rỗng. Anh mở tủ quần
áo, tính thay bộ đồ khác, chợt nhớ cái váy trong hộp nằm yên một góc
trong tủ chưa bao giờ được mở ra. Anh cầm lên, mở hộp ra, nhãn mác bên
trong đều còn nguyên vẹn, tâm trạng cũng tốt lên dần. Chiếc váy lấy ý
tưởng lá phong mà thiết kế, trước ngực đính một mảng lá phong khá lớn,
nhìn ngập tràn sức sống tuổi trẻ, tinh thần cũng theo nó mà phấn chấn.
Là do anh mua, khỏi phải nghi ngờ, anh cũng chẳng phải kẻ biến thái mà tự mua nó cho mình.
Nhiều năm qua, bản thân anh cũng chưa từng nhớ về ngày đó, thật sự chưa một lần nhớ hay nghĩ về.
Anh đã từng nổi loạn, làm gì mà có chuyện ngoan ngoãn mãi thế, chuyện gì cũng vâng lời mẹ cha.
Đã quên mất mình tranh cãi với cha mẹ vì lí do gì, chỉ nhớ cơn giận dữ rất chân thật khi ấy, kèm theo chút uất ức nữa, nên anh lập tức chạy đi mua vé chuyến bay gần nhất, nghĩ bản thân cũng phải oanh liệt một lần cho
đáng, vùng lên một lần bỏ nhà ra đi.
Ý tưởng bỏ nhà ra đi lần đó quả thật rất oanh liệt, chỉ tiếc kết quả lại
rất thảm hại, mới tờ mờ anh lên máy bay bỏ đi, trước khi trời tối đã ảo
não trở về.
Thường anh luôn mang theo tiền mặt, đến thành phố A xa lạ, anh mới nhận ra mình chẳng có nơi nào để đến, chẳng biết phải làm gì.
Trời nắng nóng oi bức, anh vào một cái siêu thị gần đó, tại vì trong đó có máy lạnh. ⊙﹏⊙
Anh đứng bên lan can tầng hai, tất cả suy nghĩ đều vây quanh vấn đề mình phải làm sao.
Vì thế, anh đã kích động làm một chuyện duy nhất trong đời mình, chỉ một lần duy nhất.
Anh đứng đó nhìn xuống, có thể quan sát hết mọi thứ diễn ra dưới tầng một.
Có một cô gái đứng đó, ánh mắt cô ấy hệt như bị đóng chặt, chăm chú nhìn
cái váy trong tủ kính. Chắc chắn cô ấy rất thích, trong đôi mắt không
chỉ có khát khao, mà hệt như ngọn lửa bừng cháy.
Anh ngẩn ngơ, anh biết chắc chắn cô ấy đặc biệt thích cái váy đó.
Thật ra ánh mắt khát khao tha thiết đó, thỉnh thoảng Đỗ Trạch Vân cũng có,
bình thường những lúc đó anh cũng chỉ nhìn những thứ kia, rồi bảo Đỗ
Trạch Vân nếu thích thì mua đi, bản thân anh chẳng có mấy cảm giác. Con
gái luôn thích những thứ rực rỡ, màu mè lòe loẹt.
Nhưng khát khao trong mắt cô gái ấy, lại hâm nóng trái tim anh, rất ấm áp.
Nên anh chạy xuống, bằng tốc độ nhanh nhất có thể mua chiếc váy đó. Chỉ là
lúc đi ra, phát hiện cô gái ấy đã đi mất rồi. Anh đuổi theo ra ngoài
cũng chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu. Lúc đó anh mới lắc đầu, có năng lực gì mà đuổi theo, hai ngườivốn dĩ chỉ là người dưng. Cho dù anh muốn
tặng người ta, chắc gì người ta đã nhận. Từ khi nào mà các nơron thần
kinh của anh nhảy sôi sục thế nhỉ.
Anh chưa từng tạm biệt cô gái đó, sự thật nghiêm trọng hơn làm anh luống cuống.
Trên người anh chỉ có hơn ba ngàn tiền mặt, vừa rồi anh đã dùng hết số tiền
đó để mua váy, giờ đi trả váy lại à? Xin lỗi anh không làm được.
Anh đành điện thoại cho Lý Thiệu Nham, nhờ cậu ta nhanh chóng mua vé về giúp anh.
Lần đầu tiên cũng là duy nhất anh bỏ nhà ra đi vô cùng kịch tính, hệt như
đến thành phố A chỉ để mua một cái váy, ngay cả bản thân anh cũng không
dám tin.
Sau lần đó, anh chẳng thể hiểu nổi sự kích động của mình lúc ấy, cũng chẳng nghĩ chuyện đó lại đến.
Chẳng qua là lúc Vương Hựu Địch mang theo Tây Thuần đến, anh cảm thấy cô gái
này quen quen, quen chỗ nào thì anh không nhớ, chỉ cảm thấy quen thuộc
thôi.
Bởi vậy lần trước anh vừa thấy chậu phong đã mua về ngay lập tức.
Trong lòng anh, cô là phong diệp mỏng manh, luôn cho là thế.
Trình Nghi Bắc tự cười chính mình.
Có lẽ đây là duyên phận người ta vẫn thường hay nói.
Anh lấy váy, hơi tò mò nếu Tây Thuần nhìn thấy sẽ có phản ứng ra sao.
Anh cầm lấy chiếc váy ra khỏi phòng, phòng của anh ở trong cùng, nên anh phải rẽ ngoặc qua cái nữa mới đến thư phòng.
Lúc này đây anh cũng lo sợ Trình Chí Diên sẽ làm khó cô.
Vậy nên vội vàng chạy đến, cửa thư phòng chưa khóa, anh đẩy cửa vào luôn.
Ý Như: chuẩn bị đi, điều Tây Thuần lo sợ nhất đó. T^T
Cũng chính lúc này, Trình Chí Diên gầm lên vô cùng giận dữ với Tây Thuần,
“Cô hại chết một đứa con trai của tôi còn chưa thấy đủ, giờ còn muốn hại chết thêm đứa con trai khác của tôi mới hả dạ hả?”
Nháy mắt mặt Trình Nghi Bắc trắng bệt, váy trong tay anh cũng rơi xuống, nhưng lông vũ bồng bềnh nhẹ nhàng rơi xuống.
Tây Thuần và Trình Chí Diên cùng lúc nhìn về phía Trình Nghi Bắc.
Mặt Tây Thuần đầy nước mắt.
Cô không nghĩ ngày này sẽ đến nhanh như vậy, cô tưởng hạnh phúc thật sự đã đến, cớ sao ngay khi cô sắp đượcnhận lấy hạnh phúc lại nói cho cô biết
tất cả chỉ là hư vô?
Cô tưởng bí mật mãi mãi sẽ là bí mật.
Hóa ra không ai vùi lấp được quá khứ, mà cô thì buộc phải chấp nhận.
Nước mắt rơi vì ai, chảy vào tận đáy tim, thấm ướt mối tình đầu không thể quên, thấy cô gái xinh đẹp bên chàng trai năm nào.