Trình Dục
Bắc cố hết sức xem cái người luôn quấn bên cạnh anh như vô hình, tiếc là người xung quanh hễ gặp anh là cười bảo anh có phúc, gặp được hàng
thượng phẩm. Anh không phủ nhận Tây Thuần xinh đẹp, chẳng phải kiểu đẹp
như bình hoa để chưng, khi nhìn vào mắt cô sẽ thấy sự thông minh lém
lĩnh trong đó. Thỉnh thoảng cũng có nghe vài vị học trưởng hay đàn anh
khóa trên có tiếng trong trường nhiệt tình săn sóc cô, chẳng hiểu sao cô cứ từ chối mãi. Mà nay cô đã chính thức đạp đỗ hình ảnh của mình trong
mắt bao người, quấn Trình Dục Bắc tới cùng.
Trên bục giáo sư vẫn đang giảng bài môn vậy lý y sinh học, Trình Dục Bắc cầm bút chống cằm.
“Này này này.” Người nào đó kéo kéo áo anh.
“Nói.”
Tây Thuần lơ đẹp thái độ gắt gỏng của anh, “Hỏi cái nha, các anh học mấy cái này vì muốn đáp ứng yêu cầu về kỹ thuật y sinh hỡ?”
Trình Dục
Bắc là người thích ứng với mọi hoàn cảnh, thí như hiện tại, nghe một
đống vấn đề quái gỡ của cô anh cũng có thể điềm tĩnh trả lời, “Không
hoàn toàn là vậy, còn nhiều thứ lắm, bọn tôi cần phải học kí sinh trùng, tâm lý y học, dược lý, giải phẫu, trung y, sinh lý bệnh, y học dự
phòng, y học chuẩn đoán, ảnh y học, khoa ngoại, khoa nội, khoa nhi, khoa sản, truyền nhiễm, thần kinh, y học hạt nhân…”
“Stop.” Tây Thuần bày tư thế ngừng, nhìn anh, “Anh đâu cần thành thật khai báo hết đâu.”
“Thế nên thế nào?” Trình Dục Bắc phì cười.
“Do anh chưa hiểu hết câu vật cực tất phản* đó. Học tập cuồng điên anh sẽ ngu dần
dần, mấy người cứ sống chết đọc sách đa số là đần độn kia kìa. Anh nghĩ
đi, cảnh giới cao nhất của thiên tài là gì nào, là đồ điên đó. Bởi vậy
anh đừng học nhiều quá, trò chuyện với em tốt biết bao.”
*Học cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ phát triển theo hướng ngược lại.
Trình Dục
Bắc kiềm chế cảm xúc, cố gắng bơ cô. Anh điên lắm nên mới ngồi nghe cô
lấy đạo lý vật cực tất phản ra mà ngụy biện cho mình.
Tây Thuần nhìn quanh, vài người đang nhịn cười, cô lại lay lay Trình Dục Bắc, “Sao mà bọn họ ai nấy đều mắc cười hết thế?”
Trình Dục Bắc hết cách, “Thì tại không nhịn được.”
“Sao thế?”
“Vì cô đấy.”
Nhún vai tỏ vẻ chưa hiểu.
Trình Dục Bắc lắc đầu, không so đo với cô nữa.
Chuông tan vừa vang lên, Tây Thuần cực kì hăng hái, “Cuối cùng cũng được đi ăn, thích quá. Ăn gì đây ăn gì đây?”
Trình Dục Bắc đỡ trán, “Cô thích ăn gì mắc gì hỏi tôi.”
Tây Thuần mếu máo, “Hai người cùng ăn dĩ nhiên ngon hơn ăn mình ên rồi.”
Trình Dục Bắc dọn dẹp sách vỡ, “Thật không biết đấy.”
Tây Thuần
không vui, lẽo đẽo theo sau anh. Trình Dục Bắc đi nhanh, cô đi nhanh
theo. Trình Dục Bắc đi chậm, cô đi chậm theo. Thú vị như đang chơi đùa,
cô thích thú, anh tự cảnh tĩnh mình đừng để rơi vao tay giặc.
“Anh thấy ăn gì ngon hơn?”
Tây Thuần nhìn qua cửa sổ, “Em muốn ăn trứng, nhưng khoai môn cũng không tồi…”
“Tóm lại món nào ngon hơn. Hay ăn rau trộn. Khoai tây ngon hơn hay đậu đũa ngon hơn đây…”
Trình Dục Bắc, “Cô thôi lải nhải nữa là ngon nhất.”
Tây Thuần, ừa, tủi thân.
Ngày nọ khi
Trình Dục Bắc đến quán, người đặc biệt đông. Anh bận tối tăm mặt mũi.
Tây Thuần nhìn mồ hôi ướt trán anh, nhìn tách cafe trong tay, ngoắc anh
đến. Vừa nhìn anh rót thêm cho mình, vừa nói: “Cực quá đi, để em giúp
anh nha!”
Trình Dục Bắc nhìn tay cô, gần như là lắc đầu ngay lập tức.
Tây Thuần
đành nhìn anh bận bịu, cầm tách cafe trong tay. Phần lớn bạn cùng trang
lứa với anh sau khi tan học đều nghỉ ngơi hoặc vui chơi ăn uống, không
thì đi KTV hát, nhưng cô để ý anh cũng lâu rồi, chưa khi nào thấy anh đi chơi. Hầu như anh luôn ăn ở căn tin, chẳng như bạn bè anh thường hay
phàn nàn. Cô thấy mình hiểu anh, mặc dù biết đồ ăn căn tin không dễ
nuốt, nhưng nó lại là nơi rẻ nhất.
Tuy anh bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn làm việc có trình tự rõ ràng. Tây Thuần cúi đầu cười.
Lúc này có một cô gái đang đi tới, ngồi cạnh Tây Thuần, “Tây Thuần là cô đúng không?”
Tây Thuần cau mày, cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra, “Sao cô biết?”
Cô gái đó cười khinh bỉ, “Dĩ nhiên là Dục Bắc nói, bảo có một nữ sinh suốt ngày cứ đeo theo anh ấy, làm anh ấy bực vô cùng đó!”
Tây Thuần
nhìn cô ấy, mỉm cười nhẹ nhàng, “Thật ư? Anh ấy nhắc đến tôi á?” Cô dừng lại, “Nhưng chắc cô không quan trọng trong mắt anh ấy rồi, anh ấy chưa
bao giờ nhắc đến cô! Cho hỏi tiểu thư tên gì?”
Cô gái thở gấp, “Cô…”
Tây Thuần hốt hoảng, “Chả nhẽ cô không có tên họ?”
“Đỗ Diễm Kỳ.”
Tây Thuần nhìn ngó cô gái, dáng người rất đẹp, diện mạo khá ổn, “Cô với Trình Dục Bắc rất thân thuộc ư?”
“Ít nhất cũng thân thuộc hơn cô.”
“Ồ…, chắc
chắn luôn?” Tây Thuần lơ đểnh thở dài, “Hai người thân thuộc lắm mà, cô
không biết Trình Dục Bắc thích nữ sinh để tóc tự nhiên nhất chứ không
phải quả đầu gợn sóng của cô. Trình Dục Bắc thích các cô gái ăn mặc giản dị, màu sắc dịu nhẹ chớ đâu phải cái màu đỏ chói cô mặc. Nhất là anh ấy sẽ không chịu nổi khuôn mặt trang điểm như khói của cô, phải công nhận
gì cô cũng có hết.” Ngạc nhiên nhìn đầu đến chân, “Màu móng chân cũng là màu Trình Dục Bắc ghét nhất.”
Đỗ Diễm Kỳ hơi tức giận, “Cô nói nhảm gì đấy? Cô chỉ là đồ huênh hoang khoác lác suốt ngay đeo bám người khác.”
Tây Thuần
thanh nhã uống một hớp cafe, “Tôi thường lẽo đẽo theo cạnh anh ấy, mà
anh ấy cũng có nói câu nào đâu nào. Biết đâu chừng anh ấy lại thích tôi
lẽo đẽo theo sát anh ấy thì sao. Chí ít anh ấy đã cho tôi cơ hội ở bên
anh ấy, những người khác đến cả cơ hội này cũng chẳng có đâu.”
Lời này quả làm Đỗ Diễm Kỳ đau lòng, đúng vậy, Trình Dục Bắc chưa từng cho ai cơ hội này.
“Kẻ kiêu kỳ như cô đời nào Trình Dục Bắc thích?”
“Anh ấy
không thích tôi chả lẽ đi thích cô á?” Tây Thuần nhìn cô ta vài giây,
“Trình Dục Bắc tương đối trầm lặng, anh ấy thích tôi nhưng chỉ muốn giữ
trong lòng, không thích nói ra đó thôi.”
Mặt Đỗ Diễm Kỳ giận dữ, vốn tới để sỉ nhục cô ta, ai dè Tây Thuần lại không dễ đụng.
Đỗ Diễm Kỳ điên người bỏ đi.
Tây Thuần yên lặng nằm bò trên bàn, liếc mắt uống sạch tách cafe, “Cách mạng chưa thành công, địch lại nhiều vô số.”
Trình Dục Bắc đứng sau lưng cô thở dài, xong mới đi ra trước mặt, “Sao anh lại không biết em hiểu anh nhiều đến thế?”
Tây Thuần nghiêng đầu nhìn anh, “Thì ra nãy giờ anh đã nghe hết trơn, cũng chẳng thèm lên tiếng, nhìn em bị ức hiếp.”
Trình Dục
Bắc dở khóc dở cười nhìn bộ dạng uất ức vô tội của cô, anh chẳng thấy
xíu nào là cô bị ức hiếp cả. Còn anh ban đầu vẫn cho rằng cô yếu đuối,
giờ xem ra anh mới là người chưa hiểu cô.
“Em không ức hiếp người ta là may lắm rồi.”
Tây Thuần không bỏ qua, “Dĩ nhiên là anh giúp cô ta rồi, các người cùng một duộc mà, hợp sức ức hiếp em.”
Trình Dục Bắc thở dài, thừa nhận, nói chuyện với cô có bao giờ trúng được chủ đề chính đâu, “Về thôi.”
Tây Thuần
không xê dịch, “Không đi. Để em tự sinh tự diệt ở đây đi, dù sao cũng
đâu có ai yêu thương em, đã vậy còn có người không ưa em nữa mà.”
Trình Dục Bắc lấy làm tiếc, “Nguyện vọng của em không thành rồi. 5 phút nữa sẽ đóng cửa.”
Tây Thuần
vẫn bị Trình Dục Bắc ép ra ngoài, dọc đường cô cũng chẳng thèm nói
chuyện với anh. Trình Dục Bắc không giống người sẽ chủ động trước, cứ đi mà chẳng nói gì. Tây Thuần càng nghĩ càng thấy uất ức, “Anh đang chiến
tranh lạnh với em hả?”
Suýt chút nữa là Trình Dục Bắc sặc luôn, gì thế gì thế.
“Anh cò cần
phải chán ghét em thế không? Em có chỗ nào không tốt đâu chớ?” Tây Thuần luyên thuyên không ngừng, “Anh chán ghét chứ gì nữa, chẳng thèm đi ra
giúp em, chỉ biết đứng coi thôi. Kệ em bị ức hiếp ra sao. Không chừng
anh còn rất thích thú nữa là đằng khác, nghi ngờ quá đi mất.”
Trình Dục Bắc thở dài, “Đừng có đổ oan, tuyệt đối không có.”
“Không có mới là lạ đó, chắc chắn anh có.”
“Dục gia chi tội*.”
*Dục gia chi tội: Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.
“Anh đừng
tưởng mình anh có tài văn chương thì hay lắm, mặc dù thành tích môn ngữ
văn của bổn tiểu thư không được tốt lắm, nhưng thi vào trường cũng được
149 điểm đó nhe.”
Trình Dục Bắc gật đầu, “Đúng là không tốt lắm, như anh văn chương lai lán phát huy hơn hẳn người thường thi được 150 điểm.”
Điều này càn làm Tây Thuần tức tối, cô lon ton chạy lên mấy bước chân, cách xa cái
người chọc tức mình, xa thật xa vẫn còn nghe giọng cười nhẹ nhàng của
anh…