Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 48: Chương 48




Dạo này tâm trạng của Trình Dục Bắc phải nói là vô cùng tệ, anh điên cuồng làm thêm giờ, thậm chí còn trực đêm. Điều này làm Tây Thuần rất đau lòng, nhưng chẳng thể giúp được gì. Cô biết bệnh của dì nay chuyển nặng, cần một khoản tiền rất lớn để chữa trị, con số lên đến hàng triệu.

Tây Thuần mỗi ngày đành đến bệnh viện săn sóc Bàng Nhã.

Bàng Nhã nuôi nấng Trình Dục Bắc lớn khôn, gương mặt so với những người cũng lứa khác cũng kham khổ hơn nhiều, nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt ấy Tây Thuần nhìn mà đau lòng thay. Đây là bệnh viện nhỏ trong thành phố, tuy vậy chi phí chẳng khác nào bệnh viện lớn, vừa nhập viện là bắt phải nộp phí, sau đó y tá sẽ sốt ruột tới quan tâm hỏi han. Một khi ngừng nộp phí, những y tá này sẽ thay phiên giục đóng tiền.

Tây Thuần gọt một quả táo cho Bàng Nhã, “Dì ơi ăn nào.”

Bàng Nhã lắc đầu, “Dì ăn không quen ăn mấy thứ này, con ăn đi.”

Tây Thuần lại bướng bỉnh cắt thành từng lát nhỏ, “Dì chê con gọt nên không ăn hả?”

Bàng Nhã hết cách, há miệng để cô đút miếng táo.

Bà rất vừa lòng Tây Thuần, tuy thanh tú mỏng manh nhưng nội tâm lại rất quật cường. Quan trọng nhất là bà nhìn ra được con trai bà chân thành thích cô bé này, bất kể thế nào bà đều ủng hộ con trai mình.

Trước giờ bà luôn cảm thấy bởi vì mình mà Dục Bắc không thể giống bao bạn cùng trang lứa khác vui chơi cười đùa, yêu đương… thằng nhóc này chẳng mảy may suy nghĩ gì về con gái, vậy mà lần này bà bệnh, Dục Bắc lại mang Tây Thuần đến trước mặt bà, làm bà vui hết sức.

Tây Thuần thầy dì ăn không nổi liền để quả táo xuống.

Bàng Nhã là công nhân, tay chân đều có rất nhiều vết chai sạn.

Tây Thuần sờ vào những vết chai ấy, vậy mà không hề thấy đau, tất cả chúng đều là dấu ấn trưởng thành của Trình Dục Bắc.

“Dì ơi, con cắt móng tay cho dì nhé!”

Bàng Nhã gật gật đầu.

Móng rất dày, cứng, Tây Thuần cắt mà mệt lã, nhưng vẫn chậm rãi cắt.

Tây Thuần cho bà coi bàn tay đã cắt xong, thấy móng chân cũng hơi dài, lại muốn cắt mòng chân luôn. Cái này thì Bàng Nhã không chịu, các cô gái bây giờ đều không thích làm những việc này, nhưng phản đối vô hiệu, Tây Thuần cứ khư khư muốn làm.

Tây Thuần đi lấy một chậu nước ấm, để Bàng Nhã ngâm chân. Tây Thuần xam xét nãy giờ, ngón chân của dì rất cứng, còn biến thành màu đen nữa, cắt không là chuyện không thể. Trước tiên phải dùng nước ấm ngâm hồi cho móng mềm lại chút, xong rồi rửa sạch.

Tây Thuần dùng khăn lau chân cho dì, sau đó kiếm cái ghế nhỏ ngồi, tỉ mỉ cắt móng cho dì. Móng chân cứng ơi là cứng, phải nói là dùng cách dũa móng mới đúng, bột móng lất phất rơi xuống. Ngón út móng rất cứng, dũa thế này, chắc chắc đau lắm.

Tây Thuần vừa cắt móng vừa hỏi Bàng Nhã có đau không, đau thì nhất định phải nói cho cô biết.

Trình Dục Bắc đi vào liền thấy cảnh này.

Tay anh xiết chặt, “Mẹ, Tây Thuần.”

Tây Thuần ngẩng đầu, cười tươi rói, “Cắt chút nữa là xong rồi.”

Bàng Nhã nhìn con mình, “Tây Thuần là cô bé tốt, Dục Bắc ngàn vạn lần phải yêu thương cô bé đấy.”

Tây Thuần bĩu môi, “Phải cám ơn dì rồi, để con có cơ hội chứng minh bản thân mình. Anh ấy lúc nào cũng chê con vô dụng, dì xem dì xem, con rất có ích chứ bộ.”

Trình Dục Bắc bước đến trước mặt cô, “Em có ích nhất.”

Tây Thuần cười ngọt ngào.

Chỉ là lúc Tây Thuần đi rửa tay chuẩn bị đi ăn với Trình Dục Bắc, lại nhìn thấy Trình Dục Bắc cãi nhau với Bàng Nhã.

“Mẹ phải xuất viện ngay lập tức.” Bàng Nhã nhất quyết, bà biết mình chẳng còn bao lâu nữa, không cần phải tăng thêm gánh nặng cho con trai, bà đã nợ con mình nhiều lắm rồi.

“Mẹ, sức khỏe của mẹ bắt buộc phải nằm viện. Hay mẹ đang lo lắng về chuyện tiền bạc? Con có cách rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.”

“Con nói gì cũng vô ích, mẹ muốn xuất viện. Trừ khi con muốn trơ mắt nhìn mẹ đói chết.”

Tây Thuần đứng một bên không nói nổi câu nào, Trình Dục Bắc cùng Bàng Nhã ai cũng kiên trì giữ vững lập trường của riêng mình hết.

Bàng Nhã cảm thấy bệnh của mình đã hết cách cứu nữa rồi, hà cớ gì phải lãng phí tiền, mà bà cũng chẳng muốn nhìn con trai mình sống khổ như vậy. Còn Trình Dục Bắc nghĩ mẹ nhất định phải ở lại bệnh viện, anh đi làm thêm, dù có tạm nghỉ học cũng chỉ mong kiếm tiến chữa trị cho mẹ.

Trình Dục Bắc đứng ngoài hành lang hóng gió.

Tây Thuần bước đến cạnh anh, cũng chẳng biết nên làm gì, chẳng biết phải nói gì để anh có thể thoải mái hơn.

Anh kéo cô lại, ôm cô vào ngực mình, “Anh chưa kể chuyện mẹ anh phải không?”

Giọng anh đè nén, cô nhẹ gật đầu, chuyện của anh, em nguyện ý sẻ chia cùng.

Cha mẹ anh là tự do yêu đương. Đại học, Bàng Nhã là người đẹp, là đối tượng mà biết bao nam sinh ước mong được kết giao cùng, nhưng trong mắt bà chỉ có mỗi cha anh. Hai người họ yêu nhau, cùng vẽ nên một chuyện tình đẹp lung linh ở tuổi thanh xuân đẹp nhất, cả hai đều cho đối phương là duy nhất, sẽ nắm tay nhau đến trọn đời.

Chẳng bao lâu Bàng Nhã mang thai Trình Dục Bắc, cùng lúc đó, công ty nhà cha anh gặp phải vấn đề lớn.

Cha nói với Bàng Nhã, bảo bà nhất định phải chờ ông, bây giờ anh có trách nhiệm của mình.

Nên Bàng Nhã cứ chờ ông, chờ ông cưới người con gái khác, chờ ông với người phụ nữ đó sinh con, chờ ông danh tiếng vang xa, chờ ông dần rời ra mình.

Người đàn ông đó mãi không trở lại.

Bàng Nhã không chờ đợi ông ấy nữa, nhưng bà dùng cách riêng của mình nuôi nấng con của họ, đến giờ, Bàng Nhã vẫn tin người đàn ông đó nhất định có nổi khổ riêng nên mới chưa về tìm bà.

Trình Dục Bắc lại càng ôm cô chặt hơn, “Anh đã gặp người phụ nữa đó rồi.”

Tây Thuần tròn mắt nhìn anh.

“Người phụ nữ đã cướp cha anh đi, bà ta kiêu hãnh tự tin. Anh biết ơn bà ấy, bởi bà ấy không hề quăng một sắp tiền vào mặt anh bảo anh cút đi nơi khác, cũng không hề huênh hoang hống hách sỉ nhục anh. Nhưng bà anh đã dùng phương thức khác làm anh tuyệt vọng, bà ta nói bà chưa hề ép cha anh làm gì cả, tất cả đều do cha anh tự lựa chọn, nếu cha anh muốn về bên anh và mẹ anh, bà ấy cũng sẽ li hôn vô điều kiện.”

Tây Thuần khóc, người phụ nữ đó quả thật không hề sỉ nhục anh, nhưng lại dùng phương thức tàn nhẫn gấp trăm lần làm anh tuyệt vọng.

Vứt bỏ bọn anh, mà trong lòng bọn anh cứ mãi nhớ nhung người đó.

“Bao năm qua, mẹ nuôi nấng yêu thương anh, mẹ không ăn không mặc chỉ hi vọng anh được cấp sách đến trường, để anh có thể dựa vào năng lực tự đứng vững trên đôi chân của mình. Sao mẹ lại có thể tàn nhẫn thế, ép anh phải làm chuyện nhẫn tâm đó?”

Tây Thuần ôm chặt anh, “Em hiểu, em hiểu hết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.