♪Chúng
ta cứ nghi ngờ mãi, nghi ngờ một điều gì đó; đến nỗi nghi ngờ cả người
bên cạnh mình sao tự dưng lại đối xử tốt với mình thế, sao tự dưng lại
thích người bình thường như mình, cuối cùng lại vỡ lẽ ra là chúng ta chỉ tự nghi ngờ mình.
Trần Nhất Lâm♪
** **
Lúc đi làm
chính thức vẫn chưa quen, Trình Nghi Bắc lại là người công tư rõ ràng,
trên công việc anh không hề cho tôi bất kì đặc quyền nào, chẳng còn cách nào ngoài tận lực mà làm. Bận rộn cả ngày, đến giờ tan làm, nhìn ai nấy đều đã tan tầm hết rồi mới nhìn vào cửa phòng làm việc của anh.
Một lát sau anh ra tới, nhìn về phía tôi, “Anh đưa em về thay đồ.”
Tôi gật đầu.
Lẻo đẻo theo sau anh, theo anh vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho anh, phảng
phát như được thấy rõ địa vị của mình dù chỉ là hư vô nhưng lại rất thỏa mãn. Là tôi cứ suy nghĩ quá nhiều, có một người như anh cứ như thế mà ở bên tôi, cớ gì phải nghĩ lung tung, cần phải nghĩ cho anh nhiều hơn.
Bãi đỗ xe không xa mấy nên tôi cứ đi theo sau anh, nhiều lời làm gì, chỉ cần cùng anh là được.
Đi được vài
bước, không ngờ chỗ này có một cô bé đang phát tờ rơi, cô ấy chìa tờ
giấy ra trước mặt Trình Nghi Bắc, “Xin chào, tôi là XXX, anh chị dành tí thời gian xem cái này nhé.”
Anh không đi luôn, trái lại còn nhận tờ rơi, đọc nữa.
Cô bé mừng
rỡ, “Anh có thể để lại số điện thoại được không ạ? Yên tâm là chúng tôi
sẽ không quấy rầy anh đâu, chỉ lưu số là okê.”
Đến cả tôi cũng chẳng tin nổi lời thế này.
Những tưởng anh sẽ từ chối, nào ngờ anh lại gật đầu, đúng là làm người ta không dám tin mà.
Tôi giành trước, “Lấy số chị hay hơn!”
Anh đường đường là boss lớn mà lại để lại số điện thoại, thở dài ngao ngán.
Cô bé mừng ra mặt, “Cám ơn hai vị đã giúp đỡ, hai vị rất xứng đôi.”
“Cám ơn.”
Tôi đuổi theo Trình Nghi Bắc, thấy lạ về hành động của anh, “Sao lại làm thế?”
Anh nhìn tôi đầy thâm ý, “Em thử nghĩ xem, nếu em là người phát tờ rơi, đứng ngoài
đường mệt ơi là mệt, dòng người cứ qua qua lại lại đều không muốn nhận
tờ rơi của em, em có cảm giác gì?”
Chắc chắn còn hoảng hơn cả việc phát tờ rơi, nhưng chưa từng thấy anh như vầy.
“Chưa làm bao giờ nên không rành lắm.”
Dường như
anh không nghe tiếng tôi nói, “Phần lớn đều là hoàn cảnh gia đình khó
khăn nên mới đi làm thêm, giúp được gì thì cứ giúp.”
Tôi lắc đầu, lời như thế thật không giống như lời có thể từ miệng anh nói ra.
Anh chở tôi
về nhà, anh đứng ngoài xe, tôi vào nhà thay đồ. Đây là lần đầu tiên tôi
để anh chờ tôi, cảm giác cũng được lắm, lúc lên lầu nhìn anh qua ô cửa
sổ. Dáng anh được bao phủ một lớp sương mờ không thể nói rõ được, người
này thuộc về tôi, là của tôi, tôi nhắc nhở bản thân mình.
Lễ phục ‘Bộ
sưu tập bách hợp’ hôm trước đi mua với chị tôi cuối cùng cũng được dịp
nhìn thấy anh mặt trời, nhìn chính mình trong gương, phụ nữ là động vật
thích phô bày cái đẹp của mình cho người mình thích nhìn, phụ nữ đang
yêu là đẹp nhất, bây giờ tôi cũng là một cô bé như thế chăng.
Sợ anh chờ lâu nên cũng chẳng dọn gì nhiều.
Bước về phía anh.
Anh nhìn tôi, mắt cong mỉm cười, “Rất xinh đẹp.”
Ba chữ đơn giản cũng đủ để trái tim tôi điên cuồng nhảy múa.
Buổi tiệc này không xa hoa mấy, nhưng trang nhã tinh tế. Có lẽ Trình Nghi Bắc cũng rất hài lòng, tuy anh chẳng biểu hiện gì cả.
Đến dự tiệc
đều là nhân viên của Bắc Lâm, đa số là người tôi chưa từng gặp, công ty
lớn quá mà. Chẳng qua khi bọn họ thấy tôi khoác tay Trình Nghi Bắc đến,
có kinh chút ngạc nhiên xong lại xem đó như là chuyện đương nhiên, chẳng khoa trương hay to nhỏ gì.
Trình Nghi
Bắc nói chuyện với trưởng các phòng, hễ đối phương nhắc đến một từ liên
quan đến công việc thì Trình Nghi Bắc chỉ lạnh nhạt một câu ‘Tan tầm rồi đừng nói chuyện công việc’ để đối phương ngừng lại, chọn một chủ đề nào đó trò chuyện.
Khi anh rãnh, tôi kéo anh, “Hình như họ rất sợ anh.”
“Làm ông chủ, hiệu quả thế này anh tự thấy mình cũng không tồi.”
Tôi lắc đầu, “Bọn họ tranh thủ nịnh anh phải không?”
“Rượu đỏ năm 82 cũng không thể ngăn được miệng em ư?” Anh cười, sắc mặt cũng thoải mái nhiều lắm.
Uống một ngụm, vị rất được, nhưng tôi thật không biết rượu năm 82 với năm 92 có gì khác biệt.
Ngay lúc này đây, một bóng dáng màu xanh, yểu điệu mỏng manh, xinh lung linh, khuôn
mặt thanh thuần, tôi thầm khen. Từ lâu đã nghe phòng thiết kế nổi tiếng
có một mỹ nữ, nếu không lầm thì đây chính là cô ấy rồi!
Tôi lay Trình Nghi Bắc, “Nhìn xem, mỹ nữ kìa.”
Ánh mắt Trình Nghi Bắc như đang nói: em-thật-vô vị.
“Thời trung
học em rất thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp như hoa. Nguyên nhóm
tụi em, nam có nữ có cũng nhau ngắm mỹ nữ, cùng nhận xét người ta.”
Trình Nghi Bắc nhún vai, “Hóa ra thú vui tao nhã của em đã được nuôi dưỡng từ lâu.”
Tôi cười ngượng ngùng, “Anh thấy cô ấy thế nào?”
Trình Nghi Bắc không có hứng thú, “Cũng được.”
Vẫn tiếc chữ như vàng.
Thật ra tôi cũng chẳng cuồng mỹ nữ thế đâu, nhưng mỹ nhân vừa nảy lại đúng là kiểu tôi thích, “Chúng ta đi nhìn chút nha?”
“Em đi đi! Em nghĩ anh đến được?”
“Sao chứ?”
“Anh đến sẽ làm họ mất tự nhiên.”
“Ai bảo anh là boss chứ, trách ai được nhỉ?”
“Đây là vấn đề thân phận.” Anh không tranh luận với tôi.
Nhưng tôi vẫn kéo Trình Nghi Bắc qua đó, lá gan của tôi ngày càng to, nhưng anh cũng chẳng so đo gì với tôi cả.
“Xin chào, làm quen nhé?” Tôi đối diện với mỹ nữ áo xanh.
“Xin chào.” Cô ấy mỉm cười.
Đứng từ xa
chỉ thấy cô ấy đẹp kiểu khoan khoái dễ chịu dễ nhìn, đến gần mới chợt
nhân ra đây đúng là siêu mỹ nhân, cô ấy trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không
thể giấu đi vẻ đẹp vốn có. Tuy không đến mức chấn động lòng người nhưng
cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn, là kiểu càng nhìn càng thích đó.
Cô ấy uống một hớp, “Tôi là Tây Thuần, phòng thiết kế, rất hân hạnh được biết cô.”
“Tôi là Trần Nhất Lâm, thư kí của Trình tổng, nghe danh cô đã lâu, chỉ tiếc không có cơ hội gặp mặt.”
“Trần tiểu thư khách sáo quá.”
“Chẳng biết Tây tiểu thư thiết kế theo phong cách gì nhỉ?”
Cô ấy quan sát cả người tôi, “Tôi tưởng Trần tiểu thư biết chứ.”
Tôi bừng bừng tỉnh ngộ, “Cô là ‘Lục’?”
Cô ấy gật đầu, điều này làm thiện cảm tôi dành cho cô ấy tăng ơi là tăng.
Cô ấy cười nhạt, lúc quay người chợt thấy Trình Nghi Bắc, “Trình tổng, kính ngài một ly, mong ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Trình Nghi
Bắc im lặng, nhìn cô ấy một cái liền uống cạn ly rượu trong tay. Anh
dùng ánh mắt bảo tôi đi trước, tôi gật đầu hiểu ý.
Tây Thuần cười nhìn về phía tôi, “Hai người thật xứng đôi.”
“Cô nhìn ra ư?” Được người ta công nhận là một chuyện vô cùng vui sướng.
“Đứng chung rất hài hòa, hai người lại rất đẹp đôi.” Mắt cô ấy ngoài chân thành chỉ có chân thành.
“Cám ơn.”
Tôi ngồi trò chuyện với cô ấy, càng lúc càng thích cô ấy, cảm thấy cô ấy là cô gái tài hoa.
“Sao cô lại
nghĩ đến chuyện lấy hoa làm chủ đề thiết kế thế?” Sớm đã hay tin, công
ty đang dồn toàn lực phát triển dòng trang phục ‘Bách hoa’, tương lai
không xa trang phục do cô ấy thiết kế sẽ là xu hướng thời trang chính.
“Bởi lẽ cô
gái nào cũng là một đóa hoa tươi đẹp, đợi người yêu mình đến chở che.
Hình dáng tính tình mỗi người mỗi khác, tựa như những bông hoa khác
nhau. Hoa hồng quyến rũ, bách hợp thuần khiết, tử đằng thong dong, thủy
tiên tinh khiết… khác nào các con gái chúng ta mỗi người một phong thái, chẳng ai giống ai. Mỗi đóa hoa đại diện cho mỗi người.”
Dạo trước cô ấy tung ‘Bộ sưu tập Bách hợp’ ra, sau đó từ từ tung các thiết kế khác, tương lai nhất định sẽ rộng mở.
“Tôi cực kì thích trang phục do cô thiết kế, luôn có sức hút đặc biệt.”
“Cám ơn.” Cô ấy đáp thản nhiên.
Định nói thêm nữa, cô ấy nhìn tôi, “Hay đi trước đi! Trình tổng đứng một mình bên kia kìa.”
Cô ấy nhắc nhở tôi còn tôi ngại ngùng đứng dậy, cô ấy cười cười.
Lúc quay
người tôi chợt nghĩ, mỗi cô gái là mỗi phong thái, như những đóa hoa
khác nhau. Nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra được loài hoa nào mới là dành cho cô ấy.