Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 69: Chương 69




Hai chữ ‘Tác thành’ dành cho người có khả năng mới có đủ tư cách nói ra được chứ, bình thường chúng ta hay nói hai chữ này khi không thể làm gì được nữa, cũng là mong chính mình có thể buông tay ra được.

Trần Nhất Lâm♪

Tôi và Trình Nghi Bắc chia tay bất thình lình, mà phàm là ai biết cũng gọi đến để an ủi bạn bè.

Tôi muốn nói lắm chứ, thật ra thì tôi cũng không có đau đớn lắm đâu, nhưng chẳng ai tin cả.

Tôi đến gặp Tây Thuần một lần cuối cùng nữa thôi, cô ấy ngồi trên băng ghế bệnh viên, an tĩnh như bức tranh.

Tôi bước đến, cô gái này, chẳng tốn một binh một tốt nào đã giành được thắng lợi mà mình muốn rồi, tôi không biết nên ngưỡng mộ hay ghen tị nữa đây nhỉ.

Mắt cô ấy nhìn những ngọn cỏ xanh, đầu chúng đã có màu ố vàng, mùa thu sẽ đến nhanh thôi.

“Lần trước cô muốn rút một câu, nhưng vẫn chưa nói muốn rút lại câu gì.” Tôi nhìn cô ấy một cách kiên định, tôi muốn biết, muốn có được câu trả lời.

“Tôi từng chúc cô với Trình tổng thiên trường địa cửu, sau đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không hề muốn chúc phúc hai người.” Cô ấy vẫn cười, nhìn tôi, “Tôi nói chuyện như vậy, có chọc người ta tức điên không nữa? Tôi không hề có ý muốn chọc tức người ta đâu, nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn đang làm chuyện làm người ta điên người.”

“Sao lại muốn rút lại?”

“Vì tôi nghĩ tôi có thể cố gắng một lần nữa.”

“Trước kia không định cố ư?” Tôi bàng hoàng.

“Bởi tôi tưởng anh ấy sẽ không chừa cho tôi bất kỳ cơ hội hay tia hy vọng nào. Tôi tự bảo mình, chỉ cần anh ấy chịu cho tôi một tia hy vọng thôi, tôi sẽ không buông tay đâu. Tôi đã thấy và muốn cố gắng một lần nữa. Trước kia tôi hay lo sợ, tôi ở lại bên cạnh anh ấy có chăng chỉ mang đến cho anh ấy thương tổn, nhưng biết đâu ngoài tổn thương ra tôi vẫn có thể cho anh ấy hạnh phúc thì sao, tôi muốn thử lần nữa.”

Tôi thở dài, “Có lẽ cô đã biết mình muốn gì.”

Tây Thuần vẫn mỉm cười, “Trình Nghi Bắc thật may mắn.”

“Sao nói vậy?”

“Luôn gặp được những cô gái lương thiện, trước tình huống này, đáng lẽ cô phải cho tôi một cái tát, hoặc to tiếng mắng tôi mơ mộng hão huyền mới đúng chứ?”

Tôi ngẩn người, “Hóa ra cô hy vọng người ta đối với cô như thế.”

Cô ấy cười trừ, “Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ làm vậy, dù không tổn thương được người ta, chí ít cũng giúp mình xua tan phần nào khó chịu.”

Đại khái là chúng ta khác nhau mà.

“Sao hai người lại chia tay?”

“Đại khái là tôi đã vượt quá giới hạn cuối cùng của anh ấy!”

Dù vậy, anh ấy vẫn muốn đón nhận cô ấy, còn bọn tôi, nhưng kẻ không bao giờ dám vượt quá ngưỡng chịu đựng của anh ấy, lại bị anh ấy bát bỏ từ ngoài.

“Vậy cô định tính sao?”

Cô ấy hơi cúi đầu, “Lúc trước, tôi ngưỡng mộ nhất là tình yêu của Đinh Điển và Lăng Sương Hoa, cả đời chỉ biết một người, cả đời chỉ chấp nhận một người, dù trước mắt là vô vàn chông gai hay cám dỗ. Ngày nọ, tôi gặp được nhân duyên của mình, anh ấy cho tôi chiêm ngưỡng quang cảnh đẹp nhất trên đời này. Nên tôi nghĩ sẽ không có quang cảnh nào đẹp hơn nữa đâu. Giữa biển người mênh mông xô đẩy nhau, lướt qua nhau, không ngờ kẻ ngỡ đã mù quáng như tôi đây còn có thể thấy được quang cảnh đẹp đến dường ấy. Tôi đã mất đi một quang cảnh, là yêu đến rỉ máu, là đau đớn như mất đi cả thế giới, tôi không muốn để nó vụt mất nữa đâu.”

Đã biết quang cảnh đó hợp với mình, cớ gì lại để nó vụt mất?

Tôi rất muốn hỏi, cớ sao thời khắc anh ấy đau đớn nhất lại không ở bên cạnh anh ấy.

Đến cả anh ấy bị tại nạn cũng không chịu đến thăm anh ấy.

Bỗng nhiên tôi không muốn hỏi nữa, có nghĩa lý gì nữa đâu.

Chẳng có nghĩa lý gì, chỉ còn xót lại hâm mộ, ít nhất cô ấy đã gặp được quang cảnh cô ấy thích, mà quang cảnh ấy cũng nguyện ý dừng lại vì cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.