Tây Thuần tỉnh dậy, dụi đôi mắt hãy còn mê man, hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua. Nắng hồng mỏng manh, cô chẳng phân biệt nổi giờ là lúc nào, là bình minh hay hoàng hôn. Cô không sợ, bởi lẽ anh đang ở bên cô, chẳng cần phải hoài công lo lắng. Cô tin anh sẽ không mang tổn thương đến cho cô, bất kể là quá khứ hay hiện tại, cả tương vẫn tin là như thế.
Cô bò khỏi giường, chân trần bước xuống kéo rèm cửa s, căn phòng thoáng cái đã tràn đầy sức sống.
Những u ám trong đầu cô cũng vơi đi bớt.
Cô bước khỏi phòng, đứng lẳng lặng nhìn anh ngủ trên sofa.
Dường như anh ngủ rất ngon, nét mặt dịu dàng. Chiếc chăn mỏng vốn phải đắp trên người anh nay đã yên vị dưới đất, vậy mà anh vẫn ngủ ngon lành. May mà mùa này không lạnh lắm, không thì cảm là cái chắc.
Trên bàn, hộp thuốc lá nằm chiễm chệ bên cạnh chai rượu, đầu lọc thuốc đầy vung trên gạc.
Đây là thành tích của anh nguyên đêm qua ư?
Cô lững thững bước đến chỗ anh, ngừng trước bàn. Anh trông an tĩnh biết mấy, thư thái biết mấy. Đã rất lâu rồi cô không có cơ hội được nhìn anh thế này, thoải mái nhìn cho đã, không lo lắng, không khổ sợ, cứ việc nhìn và nhìn thế thôi. Anh chân thật quá đỗi, mi của anh dài dày quá thể, lại đen huyền, mái tóc vừa khỏe khoắn vừa đen. Tưởng chừng như đơn giản, nhưng với cô nó xa xỉ biết mấy.
Khom người nhặt chăn trên sàn, đắp lên cho anh.
Mặt của anh, rất gần, như bao lần có mặt trong cơn mộng mị, khác mỗi chỗ đây là thật, không phải mơ.
Cô chạm vào mặt anh.
Vừa mới chạm vào hơi ấm thân thuộc ngày nào, anh liền mở mặt ra, bắt được tay cô.
Cô hơi hoảng, ngang ngạnh đối diện với anh, “Dậy rồi à?”
Ánh mắt anh dạo quanh người cô rồi mới chịu bỏ tay cô ra, tay cô được giải thoát.
Anh ngồi dậy, xoa trán, “Ừ.”
Cầm điện thoại xem mấy giờ, liền đứng dậy, đi vòng qua người cô, tiếng vải vóc va chạm vào nhau, chưa kịp níu đã vội khuất bóng.
Cô níu lấy, nhưng chẳng níu được gì.
Cô đứng nguyên đó, nắm chặt tay, lòng bàn tay cũng hằn nhưng đốm đỏ.
Trình Nghi Bắc chỉnh tề bước ra, thấy cô vẫn cứ đứng bất động ra đó, khẽ chau mày, “Em định đứng đó đến khi nào?”
Nghe thế cô mới đuổi theo anh, chẳng biết tại anh không biểu hiện gì hay tại lạnh nhạt trong lời anh nói, mà cô lại thấy phiền não, “Hôm qua cám ơn anh.”
Anh dừng bước, nhưng vẫn không nói một lời.
Bữa sáng cách nhà không xa lắm, đều là cháo, chỉ có điều là có rất nhiều loại. Có vẻ như anh rất quen thuộc với nơi này, thuận miệng gọi ông chủ mang dưa cải đến, sau đó mới hỏi cô ăn cháo gì.
Chắc anh thường ăn ở đây, nên mới rành thế này.
Cô ăn cùng món với anh, ăn được một miếng, lòng cũng nhân tiện học món này, cháo này đơn giản mà, cô cũng nấu được thôi, cô cũng có thể nấu cho anh ăn, khỏi phải chạy ra đây mỗi ngày.
Thật ra cô hữu dụng lắm chứ bộ.
Cô cúi đầu ăn cháo, Trình Nghi Bắc giơ tay ra, rồi lại thu về.
Bởi lẽ Tây Thuần đã vô thức vén lọn tóc rớt qua tai.
Trình Nghi Bắc nhìn cô một cái rồi đứng dậy tính tiền.
Ông chủ cũng khá quen với anh, hớn hở hỏi anh, “Bạn gái đúng không, xinh quá. Hiếm lắm mới thấy cậu dắt bạn gái ra đây.”
“Không phải bạn gái.” Anh vừa nhận tiến thói của ông chủ vừa buộc miệng trả lời.
“Không phải á? Nhìn hai người xứng đôi lắm mà, còn tưởng hai người yêu nhau chứ.”
Trình Nghi Bắc cười, nhét tiền vào túi, “Bọn cháu là vợ chồng.”
Ông chủ người không ngớt miệng, lắc đầu, như thể bị trêu, nhưng mà thấy cũng đúng.
Trình Nghi Bắc đến chỗ Tây Thuần, Tây Thuần đang lau miệng, nhìn anh lạ lùng, “Hai người nói gì thế? Cười tươi quá.”
“Ông ấy hỏi quan hệ của chúng ta.” Anh đáp tỉnh bơ, như chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
Khăn giấy bị cô vò nhăn nhúm, mơ hồ nhìn anh.
“Anh nói chúng ta không có gì hết.” Một câu của anh thôi cũng đủ làm cô ủ ê.
Cô đứng dậy lẽo đẽo theo sau anh, anh còn thêm, “Anh nói chúng ta không có gì, nhưng cỡ nào ông ấy cũng không tin.”
Cô cúi nhìn bóng của anh và cô.
Anh lại nói, “Em tin à?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chẳng hiểu đầu đuôi gì hết, hơi bất ngờ.
Khóe môi anh dần dần cong lên, “Dù gì anh cũng không tin.”
Mãi đến lúc lên xe, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại, có gì đó tận sâu trong lòng cô muốn phá kén bay ra, cũng là một loại dày vò.
“Đưa em đến bệnh viện đi.” Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hơn một ngày rồi cô chưa thăm mẹ, cô cực kì bất an.
“Em sẽ đến công ty trễ đấy.” Anh nhàn nhạt nhắc cô.
Cô tròn mắt nhìn anh, “Anh cũng muộn y em mà?”
“Anh là BOSS.”
Đúng rồi, cô là kẻ làm công.
“Thế phải càng gương mẫu hơn chứ?”
“Anh thích đặc quyền hơn.”
Cô há hốc mồm, cau mày, “Sẽ trừ lương á?”
“Tất nhiên.”
“Anh đâu có thiếu tiền?”
“Cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Tây Thuần xuống xe, đi được mấy bước, quay đầu nhìn lại phát hiện anh vẫn đang nhìn mình, quay đầu lại đi thêm vài bước nữa, quay đầu lại vẫn thấy anh duy trì tư thế như cũ; quay đầu lại lần nữa, đã thấy anh đang đi về phía mình.
Cô hơi nghi ngờ, chợt nhớ đến một câu: mưa giăng kín lối, anh vẫn đi về phía em.
Anh đến chỗ cô, anh lấy tay vén tóc bên trái cô ra sau tai, “Em để quên cái này.”
Cô cũng chẳng để tâm, “Cám ơn.”
Anh gật đầu, “Nhớ cho kỹ, đừng đánh mất bất kì thứ gì thuộc về mình.”
“Hả?”
“Dù đi đâu, cũng phải mang theo tất cả những thứ thuộc mình.”
Cô nhìn bóng anh dần xa, nhìn xe anh rời đi.
Cô muốn hỏi, những thứ đó có bao hàm luôn anh?
** **
Trình Nghi Bắc bận rộn cả ngày, sau đó về biệt thự.
Hạ Lập Khoa vẫn ngồi chiễm chệ trên sofa xem TV, anh xem thử, MC nhìn quen quen, nhưng đây là lần đầu anh thấy chương trình này.
Anh ngồi cạnh Hạ Lập Khoa, “Mẹ mà cũng thích những chương trình này à?”
“Nhịp sống căng thẳng, cần được thư giãn.”
Anh mỉm cười, “Bạn của mẹ chỉ hận không tới lôi mẹ ra ngoài, mẹ nỡ bỏ mạt trượt mà mẹ yêu nhất à?”
“Bỗng dưng thấy đợi ở nhà thích hơn, có con, còn có Tiểu Hoan thỉnh thoảng đến thăm mẹ nữa.”
Trình Nghi Bắc gật gù, “Dạo này nha đầu đó hay chạy lung tung lắm, chẳng biết vội gì nữa.”
“Nhưng nó không đến quấn lấy con.” Hạ Lập Khoa thở dài.
Ngón tay Trình Nghi Bắc gõ nhịp nhàng trên bàn, hình như nó đã trở thành thói quen của anh, trong lòng phiền não hay có chuyện gì phải suy nghĩ là anh lại làm động tác này.
“Tiểu Hoan cũng phải yêu đương rồi, không ở nhà là chuyện bình thường.”
Hạ Lập Khoa nhướng mi, lái sang chuyện khác, “Gần đây công ty thế nào rồi? Ổn chứ?”
“Ổn ạ, đừng lo.”
“Vẫn muốn phát triển ‘Bách Hoa Yêu’?”
“Vâng.”
“Nguyên do?”
“Con cho rằng nó rất có sức hút với thị trường hiện này, đáng để đầu tư, tạo thành xu thế mới.”
“Chỉ thế thôi sao?” Hạ Lập Khoa xem TV, “Mấy MC này đều phải làm theo kịch bản của đài truyền hình, mấy MC này ở mấy đài khác, vĩnh viễn cũng chỉ là lá xanh, vừa đến đài này đã được làm hoa hồng. Có lẽ bọn họ thật sự có năng lực đấy, nhưng nền tảng bất đồng, không có nền tảng ấy, cùng lắm bọn họ chỉ là những MC tầm thường mà thôi.”
“Người có năng lực đáng có được nền tảng tốt hơn, không phải nền tảng tạo nên cô ấy, mà là cô ấy đáng được nền tảng này.”
Hạ Lập Khoa bưng ly cafe lên, từ từ nhâm nhi, “Là đáng với nền tảng đó nhưng còn kèm theo tư lợi nữa, con rõ hơn ai hết mà.”
Miệng Trình Nghi Bắc run rẩy, khó nén nổi mỏi mệt, “Dù là tư lợi đi nữa thì con vẫn nguyện ý.”
Hạ Lập Khoa không dám tin, nhìn con mình, “Sao con lại thành ra dạng này rồi?”
“Vốn dĩ con vẫn luôn như vậy, tại mọi người muốn thành dạng khác đó thôi.”
“Chỉ một đứa đã biến con thành như vầy?” Hạ Lập Khoa lắc đầu, đôi mắt ánh lên cả thất vọng và đau đớn.
“Vì một đứa con gái? Mẹ, vốn dĩ mẹ đã nghĩ con vậy mà?” Anh cau mày, “Nếu mẹ không nghĩ con như thế, sao lại cố tình lộ chuyện mẹ Tây Thuần nhập viện, cần một số tiền rất lớn trước mặt Lý Quán, mẹ rõ biết có thể cậu ấy sẽ dùng khoản tiền trong tay mình, nhưng vẫn ám chỉ với cậu ấy rằng Tây Thuần không kham nổi khoản tiền đó. Sau khi Lý Quán dùng khoản tiền đó, mẹ liền báo án, may là cậu ấy biết rõ mình không đủ thời gian để làm chuyện đó. Nếu mẹ không đoán được con sẽ vì cô ấy, không muốn cô ấy nợ người đàn ông khác, thì sao lại làm thế? Sao lại ép con trở về?”
Hạ Lập Khoa nhìn con mình, như thể chưa từng quen biết, “Con là người kế thừa duy nhất, con quay về là lẽ tự nhiên.”
“Thế sao mẹ không hỏi con lấy một câu, hỏi con có muốn đảm đương cái danh người kế thừa này, có muốn là người lãnh đạo cao cao tại thường này hay không?”
“Đây là trách nhiệm của con, không liên quan đến chuyện con có đồng ý hay không. Đã định từ phút giây con được sinh ra rồi.”
Anh nực cười, “Phải lắm, là chuyện đã định, nhưng tim là của con, nó không thể luôn đi theo cha mẹ được đâu.”
“Con muốn làm gì?”
“Cái gì con cũng không muốn làm.”
Anh nhớ lúc anh còn bé, họ thường hay cãi nhau, chỉ là không làm ầm ĩ trước mặt anh mà thôi. Hạ Lập Khoa hét lớn vào mặt Trình Chí Diên, không đầu không đuôi nhắc đến tên một người phụ nữ khác, sau đóà một trần ồn ào. Mỗi lần ồn ào đều hệt như một chu trình, các sự kiện cứ phát sinh không ngớt. Bởi nữ thư kí xinh đẹp trẻ trung kè kè bên cạnh Trình Chí Diên, bởi Trình Chí Diên cứ về muộn, bởi trên người Trình Chí Diên vương mùi nước hoa lạ, mỗi một chuyện đều châm ngòi cho một trận chiến mới.
Anh nhớ rõ nhất là lần Hạ Lập Khoa chỉ vào mặt Trình Chí Diên nói: anh muốn cút thì cút, cút rồi thì vĩnh viễn đừng về đây, cút đến bên cạnh người phụ nữ kia đi.
Những cuộc cãi vã cứ kéo dài.
Mãi đến một ngày Hạ Lập Khoa bệnh nặng, bà cũng nghĩ thông suốt, nói với Trình Chí Diên: anh thề đi, kiếp này không bao giờ gặp lại người đàn bà kia nữa, không bao giờ quản người đàn bà kia nữa, nếu không thì chúng ta ly hôn, em mệt rồi.
Cả ngày chẳng chơi, chẳng nghi ngờ, chẳng đấu khẩu, chẳng âu sầu.
Khi đó, anh nghĩ, nếu mình chưa quyết định ở bên ai, thì tuyệt đối sẽ không bắt đầu mối quan hệ dây dưa khó bỏ với bất kì cô gái nào.
Một khi bí mật bị khui ra, giá trị niềm tin sẽ theo đó suy giảm.
Anh nghĩ, nếu anh gặp được cô gái mình muốn kết hôn, thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ cô ấy, tin tưởng cô ấy hết thảy.
Nhưng anh không làm được điều đó.
Rõ ràng cô rất yêu con, thì sao cô nỡ phá bỏ con kia chứ.
Rõ ràng cô rất ỷ vào anh, thế nào lại dễ dàng rời bỏ mình chứ.
Suy cho cùng, chỉ muốn tin tưởng hôn nhân, muốn duy trì hôn nhân, muốn tôn trọng hôn nhân.
Nhưng vẫn không thể làm được, kết quả đau mình, đau người.
Lúc cần tin tưởng nhất, anh đã chọn không tin.
Để rồi sau đó đơn độc ra đi, liều mạng học kiến trúc, cái gì cũng không nghĩ tới. Muốn thoát ly khỏi quỷ đạo đã định sẵn, không liên hệ với ai, không dựa vào ai, xây cho mình một vùng trời mới. Anh thôi làm thiếu gia họ Trình, dốc sức phấn đấu. Không muốn làm kẻ phụ thuộc nữa, muốn mình mạnh mẽ hơn nữa, muốn mình có đủ năng lực để lựa chọn. Nhưng hiện thực không bao giờ chìu lòng người. Thành tựu anh dựng nên, ngoài hai chữ Trình Gia thì không được gì cả.
Anh không phải thiên tài, không phải vương tử, anh chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người khác.
Cái gọi là gây dựng sự nghiệp thành công nhưng không đủ đỉnh cao, kết quả vẫn về lại với gia nghiệp.
Anh đã quá vô dụng.
Anh thầm than, mọi thứ tựa như thước phim chạy trước mặt anh, anh đã không còn phân biệt nổi đâu là đúng, đâu là sai nữa rồi.
Như cơn mơ, anh lại có được thứ mình khao khát, như hải đăng soi sáng tương lai anh.
Cớ gì anh phải buông tay lần nữa?
Anh nhìn Hạ Lập Khoa, “Mẹ, con xin lỗi, con đã làm mẹ thất vọng.”
Hạ Lập Khoa nhếch môi, “Chẳng lẽ con đã quên chuyện ba năm trước”
“Con nói ‘Xin lỗi’ vì rõ biết mẹ không thích Tây Thuần nhưng vẫn muốn cô ấy làm con dâu của mẹ, con xin lỗi.”
“Con còn không có tiền đồ hơn cha con nữa.”
Trình Nghi Bắc cười, “Cha không có tiền đồ à? Cùng lắm bởi cha quá thông minh nhưng lại trót rơi vào lưới tình với vợ mình, vì người vợ chẳng–giống–ai của mình mà rời bỏ mối tình đầu của mình, cả con của mình cũng bỏ, để rồi bước từng bước gian nan trong cuộc hôn nhân này. Mẹ nói cha không có tiền đồ? Có lẽ thế.”
“Đủ rồi, kiếp này cha con mấy người đến đòi nợ tôi đây mà.”
Bà ghét tất cả mọi thứ có liên quan đến mẹ con kẻ đó, dù là người hay vật.
“Mẹ, mẹ rõ biết con với cha đều rất yêu mẹ mà.”
Hạ Lập Khoa lắc đầu, “Con đâu biết mẹ cố gắng thế nào vì cái gia đình này, chỉ biết quay đầu chỉ trích mẹ. Tây Thuần và con căn bản không hợp nhau, nguyên nhân cô ta ở bên con, con phải rõ chứ. Mẹ không muốn con lại đau đớn thêm nữa, vả lại lúc đầu, chính cô ta là mới là người chủ động rời bỏ con, một khi đã thế thì mọi thứ đều đã thành dĩ vãng rồi.”
“Mẹ…”
“Con à, con phải biết là không ai thắng nổi người đã chết đâu con.”
Nên Trình Nghi Bắc anh mãi mãi cũng không thể thay thế được sự tồn tại của Trình Dục Bắc.
Quá ác độc, đâm vào chỗ nhạy cảm nhất trong tim anh.
Nhưng đó không phải là thứ làm anh khó chịu, mà là mẹ đã dùng một nhát đâm ngay tử huyệt của anh, thế trước kia mẹ đã đâm Tây Thuần thế nào mới đủ khiến cô vừa chịu nổi đau mất con vừa cam tâm kí vào tờ đơn ấy?
Anh hít sâu, “Mẹ, ai cũng bảo mẹ lợi hại, chẳng lẽ mẹ lại muốn đem sự lợi hại ấy của mẹ dùng trên người con trai mẹ ư?”
Hạ Lập Khoa mở to mắt nhìn anh bước ra cửa.
Anh nắm tay cầm của cửa, lúc trước nó được làm bằng thép, cảm thấy nó thật lạnh lẽo, nên đổi thành nhựa.
Nhưng sao vẫn lạnh lẽo như trước.
Anh kéo cửa ra, bước được một bước thì ngoảnh đầu lại, “Không ai thắng nổi người đã chết, cũng không ai có thể cự tuyệt hiện thực ấm áp.”
Quá khứ, khiến người ta thương cảm, vậy đành cố gắng theo đuổi hiện thực ấm áp vậy.
Có gì làm con người ta ấm áp hơn nhiệt độ con tim.