CHƯƠNG 2: NHƯỢC THỤ ĐƯỜNG LÃNG? ?
“Lão tử là cường thụ? !” Ta hung tợn nheo mắt, nở nụ cười thị huyết, “Con mẹ nó thúi lắm! Tên có mắt không tròng nào nhìn lão tử giống cường thụ? Lão tử rõ ràng là nhược thụ! Nhược thụ! !”
♫ ♫ ♫ ♫ ♫ ♫
Mùa xuân ở nơi nào nha, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân trong mĩ tửu ở Tụ Tiên lâu.
Ta ngáp một cái thật to —— ngoài cửa sổ là ánh nắng ấm áp ở Giang Nam, trong không khí thấm đẫm hương rượu, lẩm nhẩm một điệu hát dân gian đang rất phổ biến: “Trận tuyết đầu tiên của năm thứ tư Huyền Hoa, so với năm ngoái tới trễ hơn một chút, mã xa dừng lại ở trạm khẩu Bát Lộ, mang theo chiếc lá vàng cuối cùng đi xa.” —— ngày hôm đó thực sự là thoải mái chết đi được.
Như đã nói, lão tử ta họ Đường tên Lãng, nghề chính là đạo tặc, nghề tay trái là nhược thụ (kẻ nào lúc nãy dám nói ông nội ngươi không phải nhược thụ đó, tiểu tử ngươi muốn cẩu đầu trảm hay muốn uống thuốc độc!), hiện tại đang hưởng thụ tuổi hai mươi bốn tràn trề mùa xuân.
Cái gì? Ngươi nói hiện tại xu thế là cường thụ, nhược thụ yếu đuối đã lỗi thời?
Huynh đệ, ánh mắt thiển cận nha. Theo mục tiêu lâu dài kiến tạo duy trì phát triển xã hội hài hòa, nhược thụ so với cường thụ tuyệt đối có tiềm lực tăng tỉ giá cao hơn!
Đầu tiên, nhược thụ không cần quan tâm quốc gia đại sự, không cần phí sức lao động, không cần vì sinh kế mà phải đầu nhập vào các công ty liên doanh, lại càng không cần phân vân khó xử giữa quốc thù gia hận, trung nghĩa, nhân tín cùng tình yêu, chỉ cần đủ ấm áp đủ thuần khiết, tự nhiên có N tiểu công dưỡng ngươi, uy ngươi, quản ngươi, chiếu cố ngươi.
Tiếp theo, nhược thụ so với cường thụ càng có thể nhận được khoái hoạt trên giường nhiều hơn. Ngươi nếu không tin, lên Tấn Giang mà xem hết đam mỹ đi, sẽ thấy khi lên giường thì nhược thụ nhất định khiến tiểu công “thương tiếc”, còn cường thụ luôn khiến tiểu công muốn “chinh phục” —— cường thụ thật đáng thương, dù thế nào thì trên cơ bản vẫn bị đè hết!
Còn có, nhược thụ so với cường thụ tuyệt đối dễ dàng đến được với hạnh phúc hơn —— tỉ lệ bi kịch 1: 4 giữa hai bên đã đủ để chứng minh. Mà chỉ có cá nhân hạnh phúc, gia đình mới có thể hạnh phúc, xã hội mới có thể ổn định, người người nhà nhà mới có thể tận tâm tận lực phấn đấu vì Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa! Thấy chưa, nhược thụ vĩ đại biết bao nhiêu.
Hơn nữa, cho dù nhược thụ có không nghĩ thông suốt mà vô tình rơi vào bi kịch, ít nhất lưu lại trong lòng vô số các hủ một bóng hồng xinh đẹp đau thương, làm cho vô số mỹ nhân giữa đêm mộng quay ngược thời gian thay hắn giải quyết ưu sầu; làm sao giống như cường thụ —— “Tuy rằng bi thương, nhưng đây là kết cục tốt nhất của họ.” Nhìn đi, đây là cái đạo lý gì? !
Cho nên, huynh đệ nha, một khi không cẩn thận bị thượng mà trở thành cường thụ, kia thật đúng là “Bị thượng không thể oán chính phủ, không may cũng không thể oán xã hội”. Khí tiết là không thể dùng làm cơm ăn nha ~~ không có năng lực nuôi sống bản thân thì còn có tiểu công mà ~~ cố sự về cường thụ để đọc cho vui thôi. Người nha, phải có lý tưởng, phải có khát vọng, vẫn là mau mau dấn thân vào hàng ngũ “nhược thụ” có tiền đồ xán lạn này đi!
Ai, bất quá cũng phải nói, con đường làm nhược thụ của lão tử thực con mẹ nó là lang bạc kỳ hồ, gian nan khốn khổ.
Đặng gia gia từng nói qua: nhược thụ là phải giáo từ nhỏ**. Từ điểm đó cho thấy, nền tảng của lão tử vốn cũng không tồi.
(**Lấy từ câu: “Giáo dục là phải giáo từ nhỏ” của Đặng Tiểu Bình. Nguyên văn: 教育是要从娃娃抓起的)
Nhớ lại năm đó, lão tử ta sinh ra ở trang XX không tên không tuổi trong chốn võ lâm, cha ta là trang chủ; nương ta là tiểu thiếp thứ mười bốn không hề được sủng, muốn xinh đẹp không có xinh đẹp, muốn địa vị cũng không có địa vị, sau khi hoàn thành sứ mệnh lịch sử vĩ đại sinh hạ ra một thiên sinh lệ chất chính là lão tử ta đây (cũng không biết di truyền từ ai), lão nhân gia nàng liền quang vinh rời khỏi sân khấu.
Sau đó, thời thơ ấu của ta cũng trải qua giống như tất cả các nhược thụ khác, không được học võ công, chỉ cho phép học thêu, còn có đương gia chủ mẫu ngược đãi ta, huynh đệ tỷ muội vũ nhục ta, người hầu từ lớn tới nhỏ chà đạp ta, lão cha ta quấy rối *** ta, bao nhiêu gian khổ khiến lão tử ta trở thành một người so với hoa còn kiều diễm hơn yếu ớt hơn, mỗi đêm nhìn trời rơi hai hàng thanh lệ, cách ba ngày phải thổ huyết một lần.
Tái sau đó, y theo lệ thường giang hồ, lúc ta mười hai tuổi bị đưa cho bảo chủ OO làm nam sủng (lời thuyết minh: đứa con dư thừa diện mạo thanh tú, đúng là tặng lễ vô cùng thích hợp, lấy lòng mượn sức người giúp cho gia tộc).
Vốn sự tình phát triển đến bước này, kế tiếp chỉ còn chờ lão tử bị cái kia bảo chủ OO làm cho nhơ nhuốc, lăn qua lăn lại vài lần, thế là công đức viên mãn —— gương mặt so với nữ nhân còn mĩ lệ hơn, tình cảm so với sợi tóc còn tinh tế hơn, tính cách so với thỏ con còn dịu ngoan hơn, tư tưởng so với tằm cục cưng còn thuần khiết hơn, sinh mệnh lực so với bé gián còn ương ngạnh hơn, hậu huyệt so với bảo vật quý giá nhất còn tuyệt thế hơn, một hảo nhược thụ sắp được sinh ra như thế!
Nhưng mà, trời còn không dự đoán được khi nào sẽ có mưa, họa phúc của con người càng không thể biết trước. Ngay tại thời khắc trọng yếu sắp thành công, lão tử lại đột nhiên gặp một người nam nhân, người đã khiến cho lão tử từ con đường làm nhược thụ đang trải đầy hoa biến thành trải đầy gai —— sư phụ của lão tử, Lôi Nặc.
Kỳ thực ngay từ đầu, khi sư phụ lão tử đứng dưới ánh trăng, đôi mắt linh quang lưu động, tiếng nói lạnh lùng như kim loại đối lão tử bảo: “Tiểu thỏ tể tử, ta đến giáo ngươi cách đem người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân đây.”, lão tử thực sự là lệ nóng doanh tròng, cảm động không thôi. Cho đến khi lão tử nhận rõ bản chất vĩ đại của “nhược thụ”, mà bắt đầu nghiêm chỉnh chống lại đủ loại giáo dục cải tạo nguy hiểm khó lường của Lôi sư phụ. . . . . . Này kết quả, lệ. . . . . . Lịch sử huyết nhục mơ hồ cực kỳ bi thảm kia, không nên nhắc lại làm gì.
Không phải tại ta chống đối không hoàn toàn, phản kháng không kịch liệt, mà tại sư phụ lão tử quá kinh khủng đi, chẳng giống với phàm nhân. Điểm ấy theo hắn xuyên qua thời không đi vào chúng ta thế giới này là có thể nhìn ra đến —— đương nhiên, xuyên qua thời không kỳ thực không phải chuyện gì to tát, hiện tại mười Vương gia, quan lớn, đại hiệp, thương nhân là có ít nhất sáu người có lão bà xuyên qua thời không tới, còn lại bốn là Tá Thi Hoàn Hồn.
Sư phụ lão tử kinh khủng ở chỗ: người khác xuyên qua thời không đi vào nơi này, không phải vạn người mê cũng là trăm người mê, nếu không thì cũng có thể kết bái mấy nghĩa huynh và vân vân. Chỉ có sư phụ ta, kết thù tựa như ăn cơm, còn đạt đến trình độ thượng thừa khi từ triều đình đến võ lâm đều nhất trí nhiệt liệt đuổi giết, làm hại ta cùng hắn ngay cả ẩn cư nơi khỉ ho cò gáy cũng không xong, chỉ có thể giống như người du mục hết lên núi lại xuống đồng bằng, trong mười năm trời, từ đông tới tây, từ nam tới bắc, tất cả núi sông hùng vĩ tráng lệ của Tổ Quốc ta đều đã đặt chân qua.
Cho nên, khi hai năm trước hắn nói với ta “Xuất sư đi”, lão tử lập tức vọt vào kinh thành, ở đoạn đường náo nhiệt nhất thật sâu hít lấy hít để không khí ô nhiễm, dưới con mắt kinh ngạc của người qua đường mà lệ nóng doanh tròng, thật lâu không kiềm chế được!
Cùng với cuộc sống của ta, còn có con đường tu hành nhược thụ của lão tử cũng trở về. Tuy rằng lão tử đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lấy được tư cách nhược thụ, nhưng tin tưởng chỉ cần bền lòng, khối sắt lớn cũng thành kim! Một ngày nào đó con mẹ nó sẽ có người nhìn thấu được tấm lòng của lão tử, thấy được bản chất nhược thụ của ta.
Ân, bất quá, tu hành không phải là cấm dục, như vậy đối chính mình rất không có nhân đạo. Cho nên, hắc hắc hắc hắc, hoạt động đùa giỡn tà nịnh mĩ nam trong bóng tối, cũng cần thường xuyên tiến hành với số lượng vừa phải nha ~~
Tỷ như Ma Giáo Giáo chủ Tiểu Thương Thương hai ngày trước đó ~~~~ tiểu huynh đệ kia nha ~~~ độ mềm dẻo của thắt lưng đó nha ~~~ tuy rằng chỉ làm năm lần, sức bền không đủ, tổng thể mà nói vẫn là mỹ vị nha ~~~~
Chờ một chút, vị này huynh đệ, ngươi vừa mới nói cái gì? Nói thêm lần nữa cho lão tử!
Ngươi từ đứa con của biểu thẩm của hàng xóm của cữu cữu của nữ nhi của Ngũ thúc ngươi, đang làm công ở Ma Giáo tổng đàn nghe nói là —— Nhâm • Thương • Long • bất • lực • rồi •! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Ta là phân cách tuyến biểu thị thời gian trôi nhanh. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Lộc tiên, hổ tiên, ngưu tiên mỗi loại mười nhánh, thịt hắc cẩu năm cân, nhân sâm lộc nhung mỗi thứ ba cân, mật mãng xà tám khỏa, cẩu kỷ** phơi khô. . . . . .” Ta nhìn đống dược liệu chất cao hơn đầu, thật sâu thở dài.
(**cây cẩu kỷ, dùng làm thuốc. Ta thường gọi tắt là kỷ tử 杞子
Search Google từ khóa “kỷ tử” là ra hết, mình bị lười chú thích TT_TT)
Trải qua đấu tranh tư tưởng nghiêm khắc, lão tử ta cuối cùng gian nan quyết định, vì vinh dự lão tử mà suy nghĩ, dù biết rõ sơn có hổ, cũng phải hướng hổ sơn mà đi, dẫu cho rơi vào hang yêu ma quỷ quái, cũng thề phải chữa khỏi cho Tiểu Thương Thương.
Tuy rằng do tự hắn miệt mài quá độ khiến bản thân bị bất lực (Nhâm Thương Long: rõ ràng. . . . . . Rõ ràng là do ngươi. . . . . . ), nhưng rốt cuộc đã là người của ta, truyền ra ngoài sẽ hủy hoại danh dự nhược thụ của lão tử —— có nhược thụ nào ở trên giường làm tiểu công đến bất lực chứ?
Hơn nữa, lão tử hẳn là tuân theo truyền thống tốt đẹp quên mình vì người của nhược thụ, thà rằng chính mình chịu khổ thổ huyết, cũng muốn thành ~~ toàn ~~ người ta. Có vị triết nhân đưa ra kết luận: nhược thụ đều là sống trong sấm sét giông bão.
Bất quá, hiện tại lão tử ta gặp một nan đề —— dược liệu nhiều như vậy làm sao mang đi?
Ta quay đầu lại nhìn dược *** lão bản đang trốn trong góc run rẩy đến sắp động đất, hài tử đáng thương, lão tử chỉ lấy kiếm kề cổ hắn, làm gì mà sợ thành cái dạng này!? Nhớ hồi đó, sư phụ cùng lão tử còn thường xuyên chém nhau chơi nữa kìa.
Thôi không nên dọa người ta thêm nữa. Thế là lão tử cố gắng nở nụ cười hiền lành nhất: “Lão đầu nhi, đem quần áo cởi.”
Lão đầu nhi quả nhiên không run nữa, nhưng mặt lại lúc trắng lúc đỏ, thì thào nói cái gì đó: “Ta. . . . . . Ta đã muốn thành gia . . . . . . Ta. . . . . .” Bất quá hoàn hảo, hắn ngoan ngoãn cởi áo khoác.
Ta tiếp tục mỉm cười. . . . . .
Hắn bắt đầu thoát quần. . . . . .
Ta: ? ? ? ? ?
Hắn bắt đầu thoát nội y. . . . . .
Ta: ? ! ? ! ? ! ? !
Hắn bắt đầu thoát khố. . . . . .
Lão tử nhịn không được : “Lão đầu nhi, ngươi thoát nhiều như vậy làm gì?”
“Thiếu. . . . . . Thiếu hiệp không phải vừa. . . . . . giựt tiền. . . . . . vừa cướp sắc sao. . . . . . ?”
Ta giận! ! ! ! Ta chỉ là muốn dùng áo khoác của ngươi làm bao bố! ! ! ! !
Lưng đeo một bao nặng, ném lão bản vừa bị lão tử thuyết giáo một trận cho thông suốt ra đằng sau —— hiện tại thật sự là thói đời xuống cấp, lòng người thì băng giá, người thời nay trong đầu đều suy nghĩ cái gì nha, lão tử đường đường nhược thụ, nhìn sao giống mấy tên sắc ma biến chất chứ? (lão bản: rõ ràng. . . . . . Rõ ràng là ngươi cười *** đãng bảo ta cởi quần áo. . . . . . )
Nhìn thấy chân trời ở phía xa, ta rốt cục có cảm giác nhân sinh thật mênh mông khó đoán —— không biết phải làm sao thế nhân mới chịu thừa nhận thân phận nhược thụ của lão tử, mới có thể làm cho lão tử chính thức trở về đại gia đình nhược thụ đây!?
Sẽ không đợi cho đến khi lão tử bảy tám chục tuổi đi. . . . . .
Trước mắt không khỏi hiện ra một loạt tiểu nhược thụ xinh đẹp lung linh, quơ quơ hoa tươi, đối lão tử hoan hô: “Đường gia gia ~~~ ngài đã trở lại ~~~~ ngài rốt cuộc đã trở lại ~~~~”
Thật sự là. . . . . . cảnh tượng ác hàn. . . . . .
.
.
.