Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 357: Chương 357: Ấm áp một chút giống như vậy




anh biết lái xe nên đương nhiên hiểu được người đang lái xe khi gặp nguy hiểm phía trước đều theo bản năng đánh tay lái về trái, như vậy có thể bảo vệ cho mình an toàn, nhưng mà hướng dừng chiếc xe cho thấy, lúc ấy Tiêu Dương đánh tay lái sang bên phải, còn mình đối diện với nguy hiểm, bảo đảm an toàn cho Lạc Tiểu Thiến.

Tiêu Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau trong kính chiếu hậu.

“anh đã đến trường tiểu học đúng không?” Lạc Tiểu Thiến một bên hỏi, “Tiểu Chu cùng bọn nhỏ thế nào rồi, không có việc gì chứ?”

Lãnh Tử Mặc thu hồi ánh mắt, “không có việc gì, trường tiểu học cùng thôn đều rất an toàn.”

Tiêu Dương cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu xe lại, lái về phía huyện thành.

“Hai người đang muốn quay về trường học?” Lãnh Tử Mặc hỏi.

“Em đã tìm được anh rồi.” Lạc Tiểu Thiến nhỏ giọng nói.

“Tìm anh?” Lãnh Tử Mặc xoay mặt, đôi mắt đen như mực thâm thúy nhìn vào mắt cô.

“Em biết anh đã đến trường tiểu học, sợ anh tìm em không thấy mà lo lắng.” Lạc Tiểu Thiến đỡ lấy cánh tay của hắn, nhìn thấy vết máu trên tay, cô lo lắng nhíu mày, “Tay anh sao lại bị thương…”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì.” Lãnh Tử Mặc nâng tay ngả đầu cô vào ngực mình, “Tiêu Dương, đêm nay thật sự đã làm phiền cậu, nha đầu ngốc nhà tôi luôn thích thích tinh nghịch.”

anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhà tôi”, ý muốn tuyên bố quyền sở hữu.

Tiêu Dương lái xe vào đường chính, cười nhẹ, “Lãnh tổng không cần khách sáo với tôi như thế, với quan hệ riêng tư của tôi cùng Tiểu Thiến, không chỉ cô ấy muốn đi tìm người, mà cô ấy muốn đi đâu tôi cũng sẽ đi theo.”

Bốn chữ “quan hệ riêng tư”, Tiêu Dương như là nghiến răng mà nói.

không khí trong xe ô tô rõ ràng khẩn trương hơn.

Lạc Tiểu Thiến cảm nhận được không khí quái dị trong xe, nhìn Tiêu Dương rồi lại nhìn Lãnh Tử Mặc, cômuốn mở miệng nói điều gì đối để dịu đi không khí trong xe, nhưng nghĩ thế nào lại thấy mũi ngứa liền hắt xì một cái thật to.

“Lạnh sao?” Tiêu Dương mở nhiệt độ ấm hơn, “anh cnhr chế đô sưởi ấm giúp em!”

Lãnh Tử Mặc đưa tay đem cô ôm vào trong lòng, “Như vậy mới ấm nhanh hơn!”

Lạc Tiểu Thiến bị anh ôm vào trong ngực, mặt cô nóng lên lại có chút dở khóc dở cười.

Hai người này trời sinh đã là oan gia, như thế nào đến cùng nhau thì lại còn tranh nhau anh trên tôi dưới?

Cũng may là mưa đã nhỏ dần, Tiêu Dương rất nhanh đã lái xe trở về bệnh viện nhân dân.

Xe dừng lại, Lạc Tiểu Thiến liền gấp gáp kéo Lãnh Tử Mặc hướng phía phòng khám, “Vết thương trêntay anh phải lập tức xử lý một chút.”

Tuy rằng tự mình nói là vết thương nhẹ không có vấn đề gì, Lãnh Tử Mặc vẫn rất nghe lời đi theo cô về phía phòng cấp cứu.

Trong ngoài phòng cấp cứu lúc này đều kín người hết chỗ, tất cả bác sĩ cùng y tá đều đang bận rộn bởi vì do đất lở, có không ít người bị thương đều phải nhập viện.

Lãnh Tử Mặc nhìn hành lang chật chội, anh dừng chân, “Được rồi, hay là chúng ta tìm một cái khách sạn nghỉ ngơi một chút đi!”

“Lúc nãy tôi có đem theo túi sơ cứu trên xe!” âm thanh của Tiêu Dương truyền đến từ phía sau.

một lần nữa ba người trở về xe, Tiêu Dương liền lấy một cái túi cấp cứu từ trong cốp xe ra.

Đây là do lúc đến Tứ Xuyên để thảo luận một hạng mục văn hóa, trợ lý của anh ta lo anh ta đến vùng cao nguyên nên đặc biệt chuẩn bị cho anh ta một túi cấp cứu.

“Cám ơn!”

Lạc Tiểu Thiến nhận túi cấp cứu mở ra, lấy bông y tế giúp Lãnh Tử Mặc xử lý miệng vết thương.

Tài xế lúc nãy bị Tiêu Dương đuổi đi lúc nãy đã ngồi lại trên xe, “Tiêu Dương, chúng ta đi đâu?”

“Về khách sạn chúng ta nghỉ lúc trước nghỉ ngơi một chút chứ?” Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.