Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 124: Chương 124: Bưu Kiện Chuyển Phát Nhanh




Mãi đến giờ ăn trưa, Lạc Tiểu Thiến và Hứa Hạ vẫn chưa quay về.

“Ăn cơm!”

Nhân viên công tác hô lớn gọi mọi người đi ăn cơm, Thẩm Tâm Di thấy mọi người đều ra ngoài lấy hộp cơm, cô ta chỉ ngồi yên tại chỗ không di chuyển.

Nhìn bốn bề vắng lặng, cô ta âm thầm lấy một bọc giấy nhỏ trong túi xách giấy vào túi áo, cẩn thận đi tới cửa ra sân khấu, thấy mấy nhân viên công tác đang điều chỉnh camera quay đàn dương cầm, cô ta mím chặt môi, cuối cùng vẫn lùi về.

Vừa trở lại cửa phòng hóa trang liền thấy một nhan viên chuyển phát nhanh đang đứng ở cửa nhìn quanh.

“Anh làm gì ở đây?” Cô ta đang tức giận, giọng điệu cũng trở lên không hề khách khí.

Nhân viên chuyển phát nhanh khách khí hỏi, “Xin chào, đây là bưu kiện chuyển phát nhanh của cô Lạc Tiểu Thiến, xin hỏi cô ấy có ở đây không ạ?”

“Không ở đây!” Thẩm Tâm Di bực bội trả lời một câu liền tính đi ăn cơm.

“Vậy có thể phiền cô ký nhận hộ cô ấy được không?” Nhân viên chuyển phát nhanh đưa hóa đơn qua, “Cứ coi như giúp đỡ tôi chút đi.”

Thẩm Tâm Di không bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng nhận lấy hóa đơn và bút, nhìn nhìn chiếc hộp lớn trong tay nhân viên kia, suy nghĩ chuyển động cực nhanh, lập tức viết ba chữ “Lạc Tiểu Thiến” lên.

Nhân viên chuyển phát nhanh cũng không nhìn kỹ, chỉ nói cảm ơn rồi lập tức giao chiếc hộp cho cô ta, xoay người rời đi.

Bê chiếc hộp đến bàn hóa trang, Thẩm Tâm Di nhìn chiếc hộp trên tay, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, nhanh chóng lấy dao nhỏ cắt băng dán bên ngoài ra, mở nắp hộp.

Thấy đồ trong hộp, mắt cô ta lập tức trừng lớn.

Trong hộp là một bộ lễ phục màu trắng, trên ngực có đính thủ công những hạt châu thủy tinh màu đen, vạt áo là tầng tầng lụa mỏng như những lớp sương mù, bộ lễ phục này đúng là đẹp như trong mơ.

“Hừ!” Nhìn bộ lễ phục xinh đẹp, Thẩm Tâm Di ghen tị hừ một tiếng, tiện tay ném chiếc hộp xuống vị trí của Lạc Tiểu Thiến, “Chim sẻ chính là chim sẻ, nghĩ mặc bộ váy này vào thì có thể thành công chúa hay sao?”

Xoay người bước hai bước về phía cửa, lại dừng lại, quay chân về, tiện tay cầm lấy ly nước trái cây ai đó uống thừa, cô ta hất mạnh vào bộ lễ phục trong hộp.

Nhìn bộ lễ phục bị nhiễm bẩn không ra dáng gì nữa, cô ta thỏa mãn thả chiếc ly rỗng xuống, ngâm nga rời khỏi phòng hóa trang.





Trên quốc lộ.

Hứa Hạ nhìn dòng xe cộ đang nhích dần về phía trước như con sên bò, lại nhìn xuống đồng hồ trên tay.

“Đáng chết, sớm không tắc muộn không tắc, lúc này lại tắc đường là sao?”

Lạc Tiểu Thiến cầm túi xách chứa bộ váy vừa mới mua, vẻ mặt cũng lo lắng, ăn cơm mua y phục cũng chỉ mất hai giờ thế mà quãng đường vốn chỉ cần nửa tiếng để đi hai cô lại dùng mất một tiếng rồi, mắt thấy đã sắp bốn giờ, sao có thể không cuống chứ?”

Lấy một tờ tiền giấy trong ví ra, Lạc Tiểu Thiến lập tức đưa cho tài xế Taxi, “Đây, chúng tôi xuống xe ở đây thôi!”

Cứ tắc đường thế này thì sợ là hai tiếng nữa cũng chưa tới nơi được, chỉ còn hơn 3km, dùng chân đi cũng tới nơi.

“Đi!” Hứa Hạ và cô cùng nhảy xuống khỏi ô tô, hai người lập tức chạy về phía khu vực biểu diễn.

Đi thẳng tới gần khu vực biểu diễn, sợ bị ký giả và người hâm mộ phát hiện ra nên hai người đều kéo thấp mũ xuống, áp sát rìa ngoài lặng lẽ tiến vào cửa lớn, nhanh chóng xuất trình giấy tờ rồi vội vàng đi vào trong.

Thở hồng hộc vội vàng chạy tới lầu hai, đi vào hội trường, đồng hồ đã chỉ 5 giờ chiều.

Trong hội trường, nhân viên công tác và nhóm thí sinh còn lại đã đang ăn cơm chiều rồi.

Lạc Tiểu Thiến thở phào: “Cuối cùng cũng không muộn!”

Hứa Hạ thở phì phò, trừng mắt nhìn cô, “Nếu lần này mà bị muộn thì tớ sẽ liều mạng với cậu!”

“Cảm ơn cậu nha!” Lạc Tiểu Thiến cười với cô, “Đi thôi, đi ăn cơm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.