Lạc Tiểu Thiến ngẩn người ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì!” Tiêu Dương đột nhiên cười thành tiếng, hắn quay sang, ánh mắt mập mờ nhìn về phía cô, “Tiểu Thiến, không phải là em lo rằng Lãnh
Tử Mặc nhìn thấy anh sẽ ghen chứ?”
Lạc Tiểu Thiến cảm thấy nóng mặt, “Em không có ý đó, chỉ là em không
muốn anh vì em mà mạo hiểm, dù sao đây là chuyện riêng của em.”
Nghe thấy trong giọng nói của cô có phần khách khí, đáy mắt Tiêu Dương hiện lên chút sắc ảm đạm, ý cười bên môi càng đậm.
“Anh là một thân sĩ, tuyệt đối không để một vi nữ sĩ đáng yêu như vậy ven đường trong mưa.”
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng động khác thường từ núi.
Lạc Tiểu Thiến quay mặt lại nhìn hòn đá lăn từ trên núi xuống lập tức kêu lên.
“Cẩn thận!”
Tiêu Dương mạnh mẽ chuyển tay láu, đồng thời đạp phanh lại.
Chiếc xe việt dã mạnh mẽ bị nhấc bổng lên của cửa núi rồi dừng lại.
Hòn đá theo sườn núi lăn tới một chỗ khác, dừng lại ở bên kia khe núi.
Lạc Tiểu Thiến buông cánh tay đang ôm đầu xuống, lòng vẫn còn sợ hãi
nhìn mặt đường bị hòn đá đập nứt ra, rồi nhìn lại nhìn lại Tiêu Dương
ngồi sau tay lái, cô lo lắng hỏi, “Anh không sao chứ?”
“Đương nhiên….không có việc gì!” Lạc Tiểu Thiến có chút bất đắc dĩ lườm hắn một cái, “Cám ơn anh đã đưa em đến đây.”
Mở cửa xe xuống xe, đi vòng qua đầu xe, cô đi đến bên cửa hắn ngồi,
hướng hắn vẫy tay, cô lấy đèn pin chiếu vào con đường nhỏ bên cạnh cửa
núi rồi vừa bị tảng đá lăn qua.
cô đi trước nghe thấy tiếng vang khác thường ở đằng sau, cô nghi hoặc quay lại.
Tiêu Dương lười biếng nhét tay trong túi quần đang cười híp mắt, cách làn mưa bụi cô nhìn hắn.
phía sau hắn cách đó không xa, chiếc xe việt dã vẫn như trước nằm ngang trên đường, đèn xe vẫn mở chiếu sáng một mảnh.
Ánh sáng chiếu vào hắn không thấy rõ được gương mặt, cái bóng lưng y lại giống như đem đó trên đường đến bệnh viện nhìn thấy hắn. Lười biếng
nhưng lại lộ ra hương vị quyết tâm.
Lạc Tiểu Thiến chạy tới, nâng dù lên che đầu hắn, cô nhíu mày nhìn hắn.
“Sao anh còn chưa đi?”
“Cảm động đến sắp yêu anh rồi à?” Tiêu Dương cười hỏi.
Giọng điệu của hắn vẫn là trêu chọc, nhưng vẻ mặt trong bóng đêm có chút thâm trầm, chỉ là bởi vì có màn đêm che đi, Lạc Tiểu Thiến mới không
nhìn thấy.
“Đừng giỡn nữa, mau trở về đi.”
“Đừng nha, chuyện kích thích như vậy sao chỉ có một mình em tham gia chứ?”
Tiêu Dương ngẩn mặt lên, lười biếng đi về phía trước.
Mưa lớn như vậy, bóng lưng của hắn nhìn qua có chút rắn chắc, lại làm
nhớ ra một câu nói, phảng phất là một gốc cây liễu, tuy nhìn mềm mại
nhưng cũng là mạnh mẽ không thể chối bỏ.
Nhìn theo hắn, Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ mím môi đuổi theo, dùng dù che đầu hắn.
Mưa lớn như thế này, có che dù hay không kỳ thật cũng không có tác dụng là bao, Lạc Tiểu Thiến cũng vẫn kiên trì che dù cho hắn.
Cô chân yếu tay mềm, cây dù thỉnh thoảng bị gió lay động.
Ánh mắt nhìn lướt qua cô gái nhỏ bé kế bên miễn cưỡng giúp hắn, Tiêu
Dương nhíu nhíu mày đưa tay ra cầm cán dù. Lúc này, hắn cố ý tránh tay
của cô.