Ngày hôm sau, Lạc Tiểu Thiến ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy.
Nhìn quanh không thấy Lãnh Tử Mặc, cô cũng không cảm thấy kỳ quái, khẳng định người cuồng công việc kia lại đi làm.
Cô nâng tay sờ đồng hồ trên kệ đầu giường thì chú ý tới dưới đèn ngủ có một tờ ghi chú, nâng tay bóc nó.
”Trong tủ lạnh có bữa sáng, nhớ rõ phải hâm lại!”
Nét chữ quen thuộc này tất nhiên là của Lãnh Tử Mặc.
Thời gian hiện rõ đã hơn mười một giờ, Lạc Tiểu Thiến hốt hoảng đứng
dậy. Sau một lát ngẩn người, cô lại lần nữa nằm xuống giường.
Bởi vì hoàn thành sớm hơn một ngày cho nên cả ngày hôm nay cô không có
công việc. Có thể xem như là ngày nghỉ cuối cùng trước khi bắt đầu tuyên truyền cùng các loại quảng cáo, tự nhiên cô phải nghỉ ngơi nhiều thêm
một chút.
Lại nằm trong ổ chăn hơn nửa tiếng, cô mới từ từ rời giường đi tắm rửa,
chú ý tới bản thân ở trong gương tràn ngập dấu hoan ái, cô không khỏi
lại đỏ mặt, trong lòng lại thấy xấu hổ.
Bị tên trứng thối kia cấp cho, ở nơi này hẹn hò.
Hừ, lần sau tuyệt đối không để cho anh thực hiện được.
Sau khi tắm xong, cô đến phòng bếp hâm nóng bữa sáng Lãnh Tử Mặc chuẩn
bị để lấp đầy dạ dày trống không của mình. Ăn xong, cô cột tóc lên, bắt
đầu quét dọn.
Đổi tấm thảm trải sàn, dọn dẹp phòng ngủ, lau bàn,… Một đường dọn dẹp từ trên lầu xuống dưới, để ý tới trên đàn trong phòng có khúc phổ chưa kịp cất của mình, cô vội vàng cất nó.
Tuy rằng bài hát đó là viết vì Lãnh Tử Mặc, cô lại không hy vọng anh nhìn thấy nó.
Nhưng mà, xoay mặt, cô liền nhìn thấy tàn xì gà trong gạt tàn.
Xong rồi, nhất định anh đã thấy được!
Tên kia sẽ chê cười cô sao?
Chê cười thì chê cười, dù sao đó là tâm tình lúc ấy của cô, hiện tại anh biết cũng không có gì đáng ngại.
Đem khúc phổ sửa sang lại, Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, tiếp tục thu dọn.
...
...
Văn phòng tập đoàn Đế thị,
Lãnh Tử Mặc đem văn kiện ký xong giao cho trợ lý, liếc một cái vào đồng
hồ trên cổ tay, nhìn đối phương xoay người chuẩn bị rời đi, anh mở miệng lần nữa gọi cô ấy đứng lại.
”Chờ một chút!”
”Ngài còn điều gì khác muốn phân phó sao?” Trợ lý xoay người, cung kính hỏi.
”Tôi chỉ là muốn hỏi một điều, con gái các người, khi hẹn hò sẽ thích đi những đâu?” Anh nghiêm nghị hỏi.
Trước đây chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng không cùng ai hẹn hò
qua, nhưng lo lắng đến cảm nhận của Lạc Tiểu Thiến, cho nên anh mới hỏi
trợ lý tuổi xấp xỉ Lạc Tiểu Thiến.
Trợ lý này là người mới vào, còn chưa thoát khỏi thời kỳ miễn dịch Lãnh Tử Mặc.
Đây là lần đầu tiên cùng Lãnh Tử Mặc nói loại chuyện này, có chút hưng
phấn đến mức hai má cũng đỏ lên, “Nếu là tôi thì chỉ thích đi xem phim,
dạo phố… giống như phố Mậu Thiên hoặc Thanh cảng cũng không tệ…”
Đi xem phim, dạo phố?
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, “Nhàm chán!”
Xem phim mà nói chính là một phần công việc của anh. Hàng năm, Đế thị
sản xuất biết bao nhiêu bộ điện ảnh, hầu hết các bộ phim điện ảnh đều đã biết, có gì hay đâu mà xem.
Về phần đi dạo phố, nếu không phải cần mua đồ gì đó, anh cho rằng, đó hoàn toàn là hành vi lãng phí thời gian.
Cô trợ lý nhỏ ngẩn người, vội vàng bổ sung thêm, “Hoặc là đi bơi, ở Hậu
Hải cũng không tệ, nếu không đi Quỹ Phố, ăn từ đầu đường đến cuối
đường...”
Bơi sao? Loại địa phương đó không thích hợp Lạc Tiểu Thiến.
Quỹ Phố? An toàn thực phẩm còn chưa được bảo đảm.
“Đúng rồi, còn có khu vui chơi giống như Hoan Hỉ cốc cũng không tệ, hoặc là leo núi Hương…”
Khu vui chơi là nơi con nít ranh mới đi, về phần leo núi, Lạc Tiểu Thiến quá nhỏ con khẳng định ăn không tiêu.