Ngón tay anh khiến thân thể cô run rẩy.
”Đừng hòng!”
Cô nhanh chóng lôi tay anh ra, ném đi, tiếp tục nhảy.
Duỗi cánh tay, kéo căng eo, xoay tròn...
Mỗi một động tác, cô đều cô gắng hết mình để làm tốt nhất.
Ai nói cô không tư cách làm thiên hậu, cô có thể, cô nhất định có thể!
Lãnh Tử Mặc không có biểu hiện gì nhưng theo sát từng động tác của cô,
thi thoảng thước gỗ trên tay hạ xuống, đánh lên vai cô, trên đùi, ngang
hông.
”Đùi nâng lên một chút... Cổ tay duỗi thẳng... Eo phải thẳng, hiện tại không ở trên giường, tôi không cô uốn éo được...”
Anh cố gắng dùng hết sức, mỗi một thước, đều là một cái đau buốt nhói lên.
Cô cắn răng, chịu đau, chịu đựng sự mắng chửi, nhảy hết lần này đến lần
khác, mồ hôi đầy người, tóc dính trên trán. Lúc cô xoay người một cái,
cô liền ngã xuống.
”Tôi thấy chúng ta vẫn lên đi tắm rửa!”
Anh đi tới, từ trên cao nhìn cô.
Cô cắn răng, lần nữa đứng dậy, từ đầu lại tới.
...
Tùy cô chỉ nhảy một lần rồi lại lầ nữa, số lần thước gỗ trên tay Lãnh Tử Mặc rơi xuống càng ngày càng ít.
Cuối cùng cũng làm được động tác xoay tròn, sau khi xoay được hai vòng, khuôn mặt xinh đẹp.
Nhìn vào kính, tự thếmở ra, hai chân vươn ra, khẽ nhếch càm, xinh đẹpnhư vậy, kiêu ngạonhư vậy.
Nhìn mình trong gương, Lạc Tiểu Thiến nói mấy câu tự tin.
”Tôi làm được rồi!”
”Không có lỗi nào!”
Lãnh Tử Mặc ném thước gỗ sang một bên, xoay người đi ra khỏi phòng luyện tập.
Lạc Tiểu Thiến ở sau lưng anh làm mặt hề, một lần nữa nhìn mình trong kính, cô nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt trở lên nghiêm túc.
”Lạc Tiểu Thiến, cố lên, tao tin tưởng mày có thể làm được !”
Kỳ thật, cô chẳng biết, rốt cuộc Lãnh Tử Mặc yêu cầu cao bao nhiêu.
Tại Đế Thị, nếu như có thể được Lãnh Tử Mặc nói một câu “Không có lỗi”,
đại biểu ca sĩ hay diễn nào đấy sẽ âm thầm trong lòng vui mừng.
Lãnh Tử Mặc, còn nghiêm khác hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Hít vào một hơi, Lạc Tiểu Thiến lại một lần nữatập nhảy, lần nhảy này vẫn hoàn hảo như cũ.
Đến tận bây giờ thì thể lực của cô cũng đến cực hạn, cô ngã xuống đất, thở hổn hển.
”Đi tắm rửa!”
Cạnh cửa, chẳng biết từ lúc nào Lãnh Tử Mặc đã trở về.
Lạc Tiểu Thiến nhìn sắc mặt anh, không nói cái gì, chỉ từ mặt đất đứng
lên, dùng khăn trên cổ lau khô mồ hôi, sau đó đi tắt âm nhạc, ra khỏi
phòng luyện tập, đi vào phòng ngủ phòng tắm.
Bồn tắm lớn, đã được xả nước, hình như anh thêm ít dầu vào trong nước, trong không khí có mùi thơm của hoa lavender.
Đây là muốn cô tắm rửa cho tốt rồi hưởng dụng sao?
Cũng được, dù sao cô cũng không có dự lựa chọn nào cả.
Cởi hết quần áo xuống, Lạc Tiểu Thiến bước vào bồn tắm lớn, từ từ ngâm mình vào trong nước.
Tối hôm qua bị anh gây sức ép lâu như vậy, ban ngày luyện cầm, buổi tối
lại luyện múa, cô bây giờ, thật sự đã mỏi mệt đến cực điểm, muyif hương
lavender có tác dụng an thần và dịu đi sự đau đớn, ngâm trong nước nóng, thân thể mệt mỏi cũng bớt đi, thân thể và tinh thần Lạc Tiểu Thiến đang căng thẳng cũng giảm đi chút ít, bất tri bất giác, côdựa mình vào trong góc bồn tắm rồi ngủ.
Cửa phòng tắm, nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Lãnh Tử Mặc đi vào.
”Cô còn muốn tắm bao lâu nữa!”
Trong bồn tắm lơn, không có phản ứng.
Đi qua, thấy cô đang nhắm mắt, Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng nhíu mày.
Anh đưa tay qua, muốn gọi cô dậy, nhưng ánh mắt nhìn thân thể cô qua dòng nước còn mấy vết mờ mờ, tay anh dừng giữa không trung.