Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 121: Chương 121: Coi Như Anh Độc




“Tự luyến cuồng, ai muốn ôm anh chứ!”

“Vậy hiện tại em đang làm cái gì?” Hắn hỏi lại.

Lạc Tiểu Thiến cúi mặt xuống nhìn, đập vào mắt là lồng ngực hắn, vừa rồi chỉ lo cướp bản thảo, cô hoàn toàn không chú ý đến việc cô gần như đã dán chặt vào lồng ngực hắn, mà nhất là bàn tay đáng chết của cô lúc này còn vòng ngang hông hắn.

Mặt nóng bừng lên, cô hoảng loạn thu tay về, lùi ra sau hai bước.

“Em không cướp nữa, được chưa!”

“Không đủ!” Lãnh Tử Mặc ngồi lại trước đàn dương cầm, bá đạo mở miệng: “Có hai lựa chọn, một, hôn tôi, hai, trong phòng bếp có canh gà đang đun nóng, chuyển sang nồi ủ rồi múc ra hai bát để trên bàn ăn cho nguội bớt!”

“Em chọn phương án hai!” Lạc Tiểu Thiến không chút do dự, lập tức chọn phương án hai.

Ôm bản thảo đi vào phòng bếp, cẩn thận đặt xấp bản thảo ở nơi an toàn, cô tắt lửa, trút vào nồi ủ, sau đó lại múc ra hai bát bưng ra đặt trên bàn ăn, cẩn thận hong mát.

Lại quay lại phòng đàn, cô dừng bước ở nơi cách xa hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản thảo ca khúc trên tay hắn, “Canh gà của ngài đã xong!”

“Lên giường chờ tôi!” Lãnh Tử Mặc khẽ đánh một đoạn trong ca khúc viết trên bản thảo.

Cô bước tới duỗi tay phải về phía hắn, “bản thảo!”

Lãnh Tử Mặc ngửa mặt lên khỏi bản thảo, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “Tôi có nói sẽ trả cho em sao?”

Lạc Tiểu Thiến ngẩn ra.

Hình như, đúng là hắn chưa từng nói.

Nhưng ban nãy hắn nói… không phải là điều kiện để đổi bản thảo ca khúc về sao?!

“Lãnh Tử Mặc, anh…” Theo bản năng, cô tức giận mắng ra tiếng, thấy con ngươi hắn có xu hướng chuyển lạnh, cô thô lỗ nuốt hai chữ “trứng thối” đã ra tới bờ môi vào trong, “Coi như anh độc!”

Xoay người, cô đóng sập cửa mà đi.

Nhìn thấy canh gà trên bàn ăn, cô xoay người đi tới.

“Còn muốn uống canh gà? Nghĩ tốt đẹp thế sao?”

Bưng bát lên, cô xoay người định đi tới phòng bếp đổ bỏ, vừa đi được hai bước lại dừng lại.

Đồ tốt như thế, đổ bỏ thật đáng tiếc!

Nghĩ nghĩ, cô nâng tay đưa canh gà lên môi, nuốt từng ngụm từng ngụm vào bụng, sau đó lại cầm bát còn lại, rót nốt vào bụng, nhìn hai chiếc bát trống không trên bàn, cô đắc ý nhướn mày, xoay người bước nhanh lên lầu.

Tắm rửa, cô khoác lên mình một bộ quần áo ngủ cực kỳ kín đáo mà cô đã cố ý tìm ra xong mới ôm lấy gấu koala, bò lên giường nằm.

Diễn tập cả ngày, cô mệt mỏi đến không chịu nổi rồi, chỉ một lát sau cô đã chìm sâu vào giấc mộng.

Dưới lầu, Lãnh Tử Mặc ra khỏi phòng đàn, nhìn hai chiếc bát trống không trên bàn, khóe môi cong lên, lại quay trở lại phòng đàn, đóng chặt cửa lại, lúc này hắn mới ngồi xuống ghế, tiếp tục chăm chú nghiên cứu bản nhạc đặt trên giá.





Trong nhà trọ độc thân, Thẩm Tâm Di ôm máy tính ngồi trên giường, thành thạo gõ một chuỗi ký tự, sau đó nhấn Enter.

Hiển thị trên màn hình máy tính là một trang web tìm kiếm, từ khóa tìm kiếm là cách để phá hoại đàn dương cầm.

Các loại đáp án phong phú lập tức hiện lên, có tạt nước, có nới lỏng đinh ốc cố định động cơ…

Thẩm Tâm Di cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy tất cả những cách này đều không phù hợp.

Nếu đàn dương cầm hỏng ngay từ đầu thì chắc chắn Lạc Tiểu Thiến sẽ phát hiện ra, đến lúc đó chắc chắn EM sẽ giúp cô ta tìm một cây đàn dương cầm mới tới, tốt nhất là khi cô ta đang diễn tấu thì đàn dương cầm đột nhiên bị hỏng!

Nhưng mà việc này nói thì dễ, còn làm… thì phải làm thế nào đây?

Nghĩ nửa ngày cũng không ra được cách gì, cô để máy tính sang bên cạnh, nhảy xuống giường ngồi trước gương trang điểm, lấy hộp dụng cụ hóa trang ra chuẩn bị tháo trang sức, ánh mắt liếc qua dao cạo lông mày trong hộp dụng cụ, ánh mắt Thẩm Tâm Di đột nhiên sáng ngời.

Cầm dao cạo lông mày lên, nhìn lưỡi dao sắc bén, cô âm trầm cười ra tiếng, tiếng cười lạnh lẽo rét buốt tâm can.

“Lạc Tiểu Thiến, mày xong đời rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.