“Anh xin lỗi.” Lãnh Tử Mặc thở gấp từ lồng ngực của cô ngẩng mặt lên, “Xoay người, anh chỉnh lại trang phục cho em.”
Giọng nói của anh khản đặc, Lạc Tiểu Thiến đỏ mặt xoay người, anh liền
hít sâu một hơi, cầm lấy khóa váy của cô, giúp cô kéo váy lên.
Bên ngoài cánh cửa, Tô Cẩm nhanh chóng cất điện thoại di động, xoay người rời đi.
“Chúng ta ra ngoài đi?”
Xoay người một lần nữa, Lạc Tiểu Thiến nhỏ giọng nói.
“Chờ một chút!”
Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng giữ chặt lấy cô, giúp nàng chỉnh sửa lại tóc và
váy, ánh mắt dừng lại trên cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, anh liếm đôi môi khô khốc của mình, “Em về nhà sớm một chút!”
“Vâng!”
Lạc Tiểu Thiến cúi mặt, thanh âm nhỏ đến nỗi chỉ có mỗi mình cô nghe được.
Lãnh Tử Mặc nhìn cô từ đầu xem chân, xác định không có cái gì không ổn,
mới đi đến cạnh cửa, nhìn ra bên ngoài, cẩn thận giúp cô mở cửa phòng,
“Em đi trang điểm lại, rồi ra ngoài.”
Nhỏ giọng đáp ứng, Lạc Tiểu Thiến bước nhanh ra khỏi phòng kho, đến bồn
rửa tay rửa tay, nhìn gương tô lại son, thấy anh cũng đi đến bồn rửa
tay, cô lặng lẽ nhìn anh một cái, rồi xoay người rời khỏi toilet.
Vu Đồng thấy cô, lập tức quan tâm chào đón, “Lãnh tổng không có nổi giận chứ?”
Lạc Tiểu Thiến lắc đầu, người này, thế nào lại có thể vì chuyện này mà nổi giận với cô.
“Thế thì tốt, đi nào, khách mời cũng chuẩn bị ra về, chúng ta phải ra
tiễn!” Vu Đồng giúp cô chỉnh trang lại tóc, đưa cô đến cửa ra vào.
Trác Á Nam đã sớm chờ hai người ở cửa, mọi người cùng nhau tiễn khách,
Tiều Chu cũng chạy tới đây, khoác lấy tay của Lạc Tiểu Thiến.
“Tiểu Thiến, tối nay có phải chị nên khao bọn em hay không?”
Lạc Tiểu Thiến cười, “Không thành vấn đề, nhưng mà tôi không biết nơi nào thú vị, muốn đi đâu mọi người cứ nói.”
“Hay là, chúng ta đi Kim Cung đi?” Một người khác đề nghị.
“Được được!” Hứa Hạ cũng lại gần, “Tôi cũng đi cùng!”
“Muốn đi chỗ nào?” Một giọng nam trầm thấp, ở gần đó vang lên.
Mọi người quay sang, thấy Lãnh Tử Mặc, đều che dấu vẻ mặt vui đùa, cung kính chào.
“Lãnh tổng!”
Lạc Tiểu Thiến cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, “Mọi người cùng làm việc
với nhau lâu như vậy, tôi muốn mời bọn họ đi chơi một chút.”
“Tôi cũng muốn đi!” Hoàng Phủ Nhược kéo tay Tần Lam cười vui vẻ đi tới,
“Anh Tử Mặc, dù sao cũng không có việc gì, hay là cùng nhau đi cho vui?”
“Đúng vậy, Lãnh tổng, nếu ngài có thời gian, hay là cùng đi ngồi một chút?” Trác Á Nam cũng cười nói.
Mấy nhân viên trong công ty không ai dám lên tiếng, mọi người đều biết,
tính tình của Lãnh Tử Mặc, rất ít tham gia những hoạt động như thế này,
nếu như anh có mời khách, cũng luôn là Ngải Lâm tham dự thay, anh chỉ
phụ trách trả tiền, mọi người cũng không quá hi vọng.
Tất cả nhân viên đều cho rằng anh sẽ từ chối thì, Lãnh Tử Mặc đã phun ra một chữ.
“Được!”
“Quả nhiên vẫn là mặt mũi của Lạc Tiểu Thiến lớn!” Tần Lam vụng trộm nhìn Lãnh Tử Mặc, “Nào chúng ta xuất phát!”
“Đi thôi!”
Những nhân viên của Đế Thị này cũng là lần đầu tiên có cơ hội đi ăn cùng Lãnh Tử Mặc, mọi người đều rất hưng phấn.
Mọi người cùng nhau xuống lầu đi tới bãi đỗ xe, kết quả, mọi người đều tận lực tránh né Lãnh Tử Mặc.
Vị lãnh đế này luôn luôn không dễ tiếp xúc, mọi người mặc dù rất ngưỡng
mộ anh, nhưng việc ngồi cùng xe với nam thần như vậy, áp lực rất lớn, ai cũng không muốn.
Lãnh Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng, “Trên xe của tôi chỉ có thể ngồi một người.”