Lãnh Tử Mặc mở miệng một lần nữa, “Chúng tôi…”
“Chúng em chỉ bàn công việc!” Lạc Tiểu Thiến khom người nhặt chìa khóa phòng rớt dưới đất rồi chạy trốn hai người đàn ông, “Hai người có việc gì thì ngày mai nói sau, ngủ ngon!”
Chạy một cái vèo, cô lập tức vọt tới trước cửa phòng mình, tra chìa khóa mở cửa, cũng không thèm quay đầu lại, trốn sau cánh cửa.
“không quấy rầy Lãnh tổng nghỉ ngơi!” Tiêu Dương rút lại cánh tay đang để trên cửa, xoay người định rời đi.
“cô ấy là của tôi!” Lãnh Tử Mặc từ phía sau thâm trầm nói ra năm chữ.
Tiêu Dương khẽ cười một tiếng, xoay mặt nhìn anh, “Lãnh tổng, hiện tại tôi có quyền tự do ngôn luận, không có ai với ai, mỗi người đều có có quyền theo đuổi người mình yêu!”
“Người mình yêu?” Lãnh Tử Mặc cười nhạt, “Tiêu Dương thật ra yêu rất nhiều!”
Giống như gặp đối thủ mạnh trong công việc, Lãnh Tử Mặc cũng điều tra anh ta, không giống như anh, bên người Tiêu Dương chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Giọng điệu Tiêu Dương rất nhạt, “Cái này không liên quan đến anh.”
Lãnh Tử Mặc lạnh lùng hướng về phía trước nhếch khóe môi, “không thể nghi ngờ là cậu đã thua rồi!”
“Lãnh tổng, khinh địch cũng không phải là thói quen tốt!” khóe môi Tiêu Dương cũng nhếch lên.
“Tôi chưa bao giờ khinh địch, tôi chỉ là hiểu rõ người phụ nữ của tôi, biết cái gì cô ấy muốn.”
“anh chắc đó là điều cô ấy muốn?” Tiêu Dương nhún vai, “Nhưng mà tôi cảm thấy không phải như thế.”
“Đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh.” Lãnh Tử Mặc nói.
“nói như vậy là anh hiểu rất rõ cô ấy?” Tiêu Dương hỏi.
“Đương nhiên!” Lãnh Tử Mặc đáp.
Tiêu Dương nhìn vào bộ đồ trên tay hắn, “anh có biết bộ đồ này là ai mua cho tôi không?”
“Đương nhiên biết!” Lãnh Tử Mặc cười, “Chính vì vậy tôi mới muốn lấy nó lại, sau khi về Bắc Kinh, tôi sẽmua một bộ mới tinh trả lại cho cậu, cảm ơn cậu mấy ngày vừa qua đã thay tôi chăm sóc cho cô ấy, Tiêu Dương, mai gặp!”
Oành!
anh sập cửa phòng thật mạnh.
Ngoài cửa, Tiêu Dương xoa cằm, liếc mắt nhìn phòng của Lạc Tiểu Thiến ở phía xa, cười cười rồi xoay người đi về phòng mình.
Lãnh Tử Mặc trở lại bên giường, đem bộ đồ thể thao màu đen kia đặt ở bên gối anh, với tay lấy y phục trên trên móc, cười bất đắc dĩ.
Có mới nới cũ, lại quên cất quần áo treo trên móc cũng chỉ có tiểu ngu ngốc kia nhà anh mới có thể làm chuyện này.
Ý cười của anh còn chưa dứt, điện thoại trên bàn đã vang lên, Lãnh Tử Mặc nhấn nút nghe.
“Tử Mặc, thật xin lỗi!”
Giọng nói trong điện thoại của Lạc Tiểu Thiến tràn đầy xin lỗi.
“Tại sao em phải xin lỗi, lỗi cũng không phải của em!” Lãnh Tử Mặc nghiêng người liếc bộ đồ thể thao để bên gối, “Huống chi vừa rồi anh không chỉ đánh thắng một trận nhỏ mà còn lấy được chiến lợi phẩm.”
“Chiến lợi phẩm?” Lạc Tiểu Thiến có chút khó hiểu.
“Bộ quần áo em mua kia bây giờ là của anh.” Lãnh Tử Mặc cười nói.
“Có đúng là bộ đồ kia em mua?”
“Phía trên còn nhãn các và chữ ký của người mua.”
“không phải chứ?” Lạc Tiểu Thiến hét lên.
“không tin thì em sang đây có thể thấy được.” anh cười nói.
Bên đầu dây này, Lạc Tiểu Thiến nghe được tiếng mở cửa, vội vàng lấy tay che điện thoại, “Chu Đồng đã trở lại, không nói nữa, em cúp máy trước, ngủ ngon!”
Đặt điện thoại xuống, Lãnh Tử Mặc cười có chút bất đắc dĩ.
Chuyện giữa cô và anh Chu Đồng đã biết từ lâu, nha đầu này còn tưởng rằng có thể giấu giếm được sao?
Chu Đồng đi tới nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến còn ngồi thẳng người vẻ mặt bối rồi, “Tại sao còn chưa ngủ?”
“không có gì, chỉ là… không ngủ được!” Lạc Tiểu Thiến vừa nói vừa che giấu, “Tiểu Mỹ thế nào rồi, không phải chị nói là ở lại coi con bé sao”