Lạc Tiểu Thiến cảm thấy rất thất vọng, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười trên gương mặt, “Cậu nói rất đúng!”
Gia đình của Hứa Hạ ở thành phố này, nếu như bị thất nghiệp thì cũng
không cần phải lo đến bữa ăn, nhưng hoàn cảnh của cô bây giờ đến bữa ăn
còn bữa có bữa không, làm sao mà cảm thấy lạc quan lên được.
”Đừng lo lắng, hiếm khi được về sớm như thế này, chúng ta đi ăn khuya đi!” Hứa Hạ liền kéo cô đi.
”Tớ không đi đâu, tớ muốn quay trở về sớm để nghỉ ngơi!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng xua tay.
Mượn tiền của cậu ấy còn chưa giả, cô làm sao mà không biết xấu hổ còn đi dùng tiền của Hứa Hạ nữa.
Thấy cô không có hứng thú lắm, Hứa Hạ cũng không kiên trì, lập tức gọi
một chiếc taxi, rồi kéo cô vào trong xe, “Thế để tớ đưa cậu về nhà!”
Đi thẳng một đường đến khu chung cư của cô, rồi Hứa Hạ mới rời đi.
”Khi nào về đến nhà thì gọi điện cho tớ nhé!”
Dõi theo người bạn tốt đi xa, Lạc Tiểu Thiến mới xoay người đi về nhà mình.
Uể oải ngồi trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà, cô thở dài, sau đó liền đứng dậy, chạy đến trước cái máy tính bật nguồn lên.
Vì không thể để bụng bị đói, cô nhất định phải nhanh chóng tìm một công việc mới.
Ghi mấy cái địa chỉ cùng số điện thoại vào cuốn sổ tay, cô mới đứng dậy đi ra khỏi ghế dựa, duỗi thẳng thắt lưng.
Đi đến giường rồi nằm xuống, tự dưng nghĩ đến Lãnh Tử Mặc.
Tâm trí, tăng lên mấy phần tò mò.
Người đàn ông này, rốt cuộc có thân phận như thế nào, mà ngay cả Lâm
Thiếu Thông một trong tứ công tử của thành phố cũng phải sợ anh ta,
không nhẽ nào, anh ta chính là con cháu của một gia đình danh tiếng nào
đó? !
Tuy rằng lúc ấy có tức giận, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, nếu như không có anh, chắc chắn cô sẽ không thoát khỏi móng vuốt của Lâm Thiếu Thông.
Một bên nghĩ ngợi lung tung, cô mệt mỏi mà ngủ .
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên ở bên cạnh gối, thì Lạc Tiểu Thiến đang gặp ác mộng.
Trong cơn ác mộng, cô đang chạy và chạy, Lâm Thiếu Thông liền đứng ở phía sau lưng cô, vừa nhìn thấy liền bắt lấy cánh tay cô...
May mắn thay, cô được tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Khi điện thoại được bật lên, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi lạnh..
”Cô là Lạc Tiểu Thiến tiểu thư, tôi tên là Ngải Lâm, lần này 《 Hoa Hạ
thần tượng 》đã tuyển cô vào làm, có một số điều chúng tôi cần nói chuyện với cô, cô có thời gian không?”
Trong điện thoại là một giọng nói của một người phụ nữ, Lịch sự và nhẹ nhàng.
”Tất nhiên là được!” Lạc Tiểu Thiến ngay lập tức tỉnh táo, “Cô nói đi, thời gian là khi nào, địa điểm ở đâu?”
Ngải Lâm nói ra địa điểm của quán coffe, “Nếu như cô cảm thấy thuận tiện, thì có thể gặp nhau bây giờ được không?”
”Tất nhiên là được!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng xuống giường, “Nửa giờ sau tôi sẽ đến!”
Nửa giờ sau, Lạc Tiểu Thiến thở hồng hộc chạy tới bến tàu điện ngầm, Ngải Lâm đi đến quán coffee như đã hẹn.
Vừa mới vào cửa, có một phụ nữ trẻ mặc bộ đồng phục công sở ngồi bên cửa sổ đứng dậy, vẫy tay với cô.
”Lạc tiểu thư, xin chào!” Ngải Lâm mỉm cười đưa tay về phía cô.
”Cô biết tôi sao?” Vẻ mặt của Lạc Tiểu Thiến hơi tò mò.
”Tất nhiên!” Ngải Lâm cười, “Trên hồ sơ của cô không phải có một tấm hình sao, hơn nữa, tôi còn xem video thu hình của cô nữa.”
”Tôi quên mất!” Lạc Tiểu Thiến xấu hổ lè lưỡi.
Hai người ở hai bên bàn ngồi xuống.
Sau một pha nói chuyện ngắn ngọn, Ngải Lâm nói thẳng vào chủ đề, từ
trong cặp lấy ra một tập giấy đưa đến trước mặt cô, “Thực ra, tôi tới
tìm cô, vì cho cô xem bản hợp đồng này!”
”Hợp đồng?” Lạc Tiểu Thiến nhìn quang bản hợp đồng, “Này...”
”Là như vậy, sau khi tổ công tác của chúng ta xem qua video mà cô biểu
diễn, phát hiện cô có một tài năng tiềm ẩn cần được phát triển, ý định
của chúng tôi khi tổ chức cuộc thi này để tìm kiếm người tài năng, có
một người tiềm năng như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua rồi!”