Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 46: Chương 46: Không Cho Lau




Lạc Tiểu Thiến không có quyền lựa chọn, đứng dậy đi lấy ba lô, cô đưa tay lau đi dấu vết trên môi anh để lại.

“Không được lau!”

Biến thái, bá đạo!

Tức giận mắng trong lòng, Lạc Tiểu Thiến xách ba lô đi vào phòng thay đồ.

Nhanh chóng tắm qua, rồi thay một bộ quần áo ra ngoài.

Bởi vì lo lắng Lãnh Tử Mặc sẽ lại nổi điên, cô chỉ sấy qua tóc, cũng chưa có sấy khô, đã vội vàng từ trong phòng thay đồ chạy ra.

Vừa tắm xong khiến gương mặt ửng đỏ, lại còn hơi ướt át, khiến cho dung nhan của cô tăng thêm mấy phần dụ hoặc phong tình.

Ánh mắt Lãnh Tử Mặc dừng lại trên cánh môi hơi sung của cô, mi lần nữa nhăn lại.

Cảm giác trên mặt anh lạnh đi, Lạc Tiểu Thiến nhìn lại mình, không thấy có chỗ nào có vấn đề, nghĩ rằng anh trách cô chậm chạp, vội vàng giải thích, “Thực xin lỗi, tôi….trên người tôi có nhiều mồ hôi, cho nên….muốn tắm rửa qua.”

Rõ ràng đang bị ốm, mà còn để tóc ướt chạy ra ngoài, anh vừa mới tuyên bố thân thể cô thuộc quyền của ai, cô còn cố ý tự đày đọa mình, là cố tình muốn cùng anh chống đối sao?!

“Sấy khô tóc!” Lãnh Tử Mặc lạnh lùng mở miệng.

Không sấy khô tóc cũng nổi giận?

Tình tình anh ta rốt cuộc là thế nào, quả thực là không thể nói được!

“Aiz!” Ở trong lòng âm thầm than thở, Lạc Tiểu Thiến xoay người, đi vào phòng thay đồ, lần nữa dùng máy sấy sấy khô tóc, lúc này mới một lần nữa đi ra, đứng ở cánh cửa, cô cẩn thận nhìn về phía Lãnh Tử Mặc đang đứng, “Bây giờ, đã được chưa?”

Lãnh Tử Mặc nhìn cô một cái, xoay người đi ra phía cửa.

Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng thở ra một cái, đem ba lô đeo lên vai, chậm chậm đi theo, tắt loa, tắt đèn, đóng cửa, thẳng hướng theo anh, cùng đi vào thang máy chuyên dụng.

Lãnh Tử Mặc lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, gọn gàng nói ra mấy chữ.

“Chúng ta lập tức đi ngay!”

Thang máy đi xuống, thẳng đến bãi đỗ xe B2, tay anh tự nhiên đưa ra nắm lấy tay cô.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra.

Lạc Tiểu Thiến còn chưa có phản ứng gì, đã bị anh đẩy vào ghế sau cửa xe Rolls-Royce màu đen.

Đóng chặt cửa xe, anh chỉ đơn giản nói ra hai chữ.

“Lái xe!”

Tài xế sớm đã quen với loại chuyện thế này, nhanh chóng khởi động ô tô, đợi đến khi nhóm ký giả chờ trực ở đó có phản ứng, thì ô tô đã chạy đi.

Xem ngoài cửa kính xe có ánh đèn chớp liên tục cùng bóng người, Lạc Tiểu Thiến lập tức khẩn trương.

“Cái đó…….họ là ai?”

Lãnh Tử Mặc ngồi dựa lưng trên ghế, chỉnh lại vạt áo.

Ô tô lao ra khỏi bãi đỗ xe.

Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, nhẹ nói ra mấy chữ.

“Chúng ta đang đi đâu?”

Anh…sẽ không lại muốn cô cùng anh đi!?

Lãnh Tử Mặc nghiêng mặt, con ngươi nhàn nhạt liếc cô một cái, xem ra trong lòng cô đang có suy nghĩ, anh hơi hơi nhíu mi, “Tôi không thích phụ nữ nhiều chuyện!”

Được thôi, cô câm miệng.

Lạc Tiểu Thiến hơi đứng lên, chuyển sang ghế đối diện anh, xoay mặt ra phía cửa kính xe, môi gắt gao mím chặt, không nói một lời.

Chiếc xe này, thật khiến người khác kinh ngạc, phía sau xe có hai hàng ghế, rất rộng rãi, cô có thể cách xa anh ta.

“Tổng tài, có người theo dõi!” Đi được không bao lâu, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng mở miệng.

“Cắt đuôi!” Lãnh Tử Mặc bĩnh tĩnh nói.

“Vâng!” Tài xế cung kính đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.