Bệnh viện nhân dân huyện Cam Tư, ngoài phòng cấp cứu.
“không liên lạc được?” Chu Đồng nhíu mày, giọng nói cũng không tự chủ mà cao lên, “không liên lạc được là ý gì?”
“Vừa rồi lúc Lãnh tổng gọi điện thoại tới nói là đang chạy về quân khu, Lãnh thiếu sắp đi Tứ Xuyên tham gia nhiệm vụ cứu viện, hắn không có nghe
được tin tức của mấy người, đã theo bộ đội đi tìm các người, hắn hỏi tôi vị trí cụ thể của Hương trấn cùng trường tiểu học.” giọng điệu của Trác Á Nam bất đắc dĩ, “Vừa rồi tôi mới gọi cho hắn, điện thoại vẫn tắt
máu, hiện tại đã qua ba tiếng…”
Chu Đồng quay mặt nhìn Lạc Tiểu
Thiến đang khẩn trương nhìn chăm chú và phòng giải phẫu, kéo điện
thoại đang sạc xuống, nhỏ giọng, “Vậy…tôi có nên nói cho tiểu Thiến biết hay không?”
“Này…” Trác Á Nam ở đầu dây bên kia cũng do dự.
Chuyện lúc trước Lãnh Tử Mặc đã đặc biệt giao cho là không được đem chuyện xấu nói cho Lạc Tiểu Thiến.
Nhưng mà sau đó chuyện xấu đã chấm dứt tại đây.
Chuyện xấu đã được sáng tỏ, đám người Trác Á Nam đã rõ ràng quan hệ của Lãnh
Tử Mặc cùng Lạc Tiểu Thiến trong đó không hề bình thường.
Chuyện lớn như vậy nếu còn gạt cô ấy, chẳng may nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này.
“Tôi cảm thấy…” Trác Á Nam thở dài, giọng điệu cũng kiên quyết lên, “Chúng
ta phải nói cho tiểu Thiến, nếu Lãnh tổng muốn trách cứ thì nói chuyện
này là chúng ta quyết định, chúng ta chịu trách nhiệm!”
một người đàn ông vì an nguy của một người phụ nữ, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, tâm tình như vậy không nên bị phụ lòng!
“Được!” Chu Đồng liếc mắt nhìn xa xa, Lạc Tiểu Thiến đã đi về phía phòng giải
giẫu đang đẩy tiểu Mỹ ra, “Tôi sẽ đi nói với cô ấy ngay bây giờ!”
“Bác sĩ thế nào rồi?” Lạc Tiểu Thiến xông lên phía trước, đỡ lấy giường bệnh lo lắng hỏi.
“Cuộc giải phẫu rất thuận lợi, chờ một lát cô bé sẽ tỉnh lại!” bác sĩ cười an ủi.
Lạc Tiểu Thiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đang đi theo họ tới phòng
bệnh, Chu Đồng đã đi tới cầm tay của cô, “Tiểu Thiến, tôi có chuyện
muốn nói với cô.”
“Bác sĩ Tống đi trước đi!” Lạc Tiểu Thiến dừng bước lại, nhìn về phía Chu Đồng nghi ngờ, “Chuyện gì?”
Chu đồng vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi có chút khô, “Lãnh tổng…tới tìm cô!”
“Tới tìm tôi?” Lạc Tiểu Thiến ngẩn ra, lát sau mới hồi phục tinh thần lại,
hai tay cô đã nhanh chóng nắm lấy tay Chu Đồng, “Lời của cô có ý
gì, hiện tại anh ấy ở đâu?”
“anh ấy không liên lạc với chúng ta
được nên từ Bắc Kinh chạy tới đây, sau đó đại khái là đã đi tới trường
tiểu học mà chúng ta tặng sách.”
“Cái gì!” mặt Lạc Tiểu Thiến lập tức tái đi, nhanh chóng buông tay Chu Đồng ra xoay người đi về phía cửa chạy được hai bước, Lạc Tiểu Thiến lại đột nhiên quay lại, cướp lấy
điện thoại trên tay Chu Đồng, “Điện thoại, em muốn gọi điện thoại
cho anh ấy..”
cô vội vàng bấm số, bởi vì tay cầm điện thoại run nên bấm số đều sai.
“Điện thoại của ngài ấy vẫn không gọi được, chúng ta không liên lạc được với ngài ấy…” Chu Đồng nhỏgiọng nói.
Ngón tay Lạc Tiểu Thiến run lên, di động rớt trên tay xuống mặt đất phát ra một tiếng buồn bã.
Đứng sửng sốt tại chỗ một giây, nàng xoay người lại đi về phía cửa.
“Tiểu Thiến!” Chu Đồng nhặt điệtn thoại trên mặt đất lên, đuổi theo.
Vốn Tiêu Dương đi theo phía sau mọi người về hướng phòng bệnh nghe được
tiếng gọi cũng nghi ngờ quay sang, nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến chạy như
người điên tới, hắn một phát bắt được cánh tay cô, “Làm sao vậy?”
“Bỏ ra!” Lạc Tiểu Thiến hất tay của hắn ra, chạy về phía cầu thang.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Tiêu Dương ngăn Chu Đồng đang đuổi theo lại.