Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 331: Chương 331: Là Anh Đưa Cho Em




Editor: Duyenktn1

“Ở trên mạng có người tung ra một tấm ảnh mập mờ giữa Lạc Tiểu Thiến và một người đàn ông, bây giờ trên Weibo và các trang web đều đang loạn hết cả lên, hơn nữa, bây giờ chúng tôi căn bản không liên lạc được với cô ấy!” giọng nói của Trác Á Nam rất khẩn thiết.

Sau khi phát sinh sự việc này, đầu tiên Vu Đồng liên hệ ngay với Lạc Tiểu Thiến, chẳng qua là mới vừa rồi Lạc Tiểu Thiến dùng điện thoại di động để tìm công thức dạy nấu ăn, lúc ăn cơm tiện tay để ở bên cạnh bàn, khi ra ngoài thì quên không mang theo, cho nên không nhận điện thoại, Vu Đồng không biết làm thế nào, đành phải gọi điện thoại cho Trác Á Nam.

Chuyện này quá lớn, không phải một mình cô có thể giải quyết.

Bởi vì đêm qua Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến cùng nhau rời đi sau cùng, Trác Á Nam tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, cộng với tấm hình, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Lãnh Tử Mặc bên kia thử vận may.

“Người đó là ai?” Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mi hỏi.

Ở bên kia điện thoại, Trác Á Nam hơi chần chừ, “Người đàn ông chỉ là bóng lưng, không quá chắc chắn, nhưng mà…Nhiều người suy đoán là …Ngài!”

Anh?!

Lãnh Tử Mặc thoáng giật mình.

“Một lúc nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu!” Cúp điện thoại, Lãnh Tử Mặc xoay mặt nhìn về phía người còn đang ngồi trên lan can, đang lắc lư hai cái chân dài Lạc Tiểu Thiến, “Chúng ta trở về đi.”

Lạc Tiểu Thiến nhảy xuống khỏi lan can, nhìn điện thoại di động của anh, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chút chuyện nhỏ thôi, không cần phải lo lắng.” Lãnh Tử Mặc an ủi, cong cong khóe môi lên cười với cô.

Hai người cùng nhau trở về biệt thự, Lãnh Tử Mặc chỉ nói dạ dày không được thoải mái, bảo cô lên lầu tìm thuốc giúp anh, Lạc Tiểu Thiến vội vàng lên lầu, anh lập tức đi đến nhà ăn.

Vừa rồi lúc ăn cơm, anh lờ mờ nhớ được cô có để điện thoại trên bàn.

Quả nhiên, vừa bước vào phòng ăn, Lãnh Tử Mặc đã nhìn thấy điện thoại di động của Lạc Tiểu Thiến để ở trên bàn, trên màn hình điện thoại hiện lên hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn chưa đọc.

Lãnh Tử Mặc vừa cầm điện thoại lên, đã có một dãy số xa lạ gọi tới.

Đoán rằng đây chắc chắn là số một trang web nào hoặc của một phóng viên truyền thông nào gọi điện thoại tới quấy rầy, Lãnh Tử Mặc nhìn cũng không thèm nhìn liền trực tiếp tắt điện thoại.

Liếc mắt nhìn lên trên lầu một cái, anh xoay người đi vào phòng bếp, ném điện thoại của Lạc Tiểu Thiến vào trong bồn rửa chén, mở vòi nước ra, nhìn điện thoại di động ngập trong nước, anh mới xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Vừa mới đi tới phòng khách, Lạc Tiểu Thiến đã cầm thuốc từ trên lầu chạy xuống, xoay người rót một cốc nước đưa cho anh, lại lấy ra hai viên thuốc, đưa ra trước mặt anh.

“Có phải là, em làm bò bít tết chưa chín, hay là, chúng ta đến bệnh viện xem thế nào?”

“Là em làm quá ngon cho nên anh ăn tham, không có việc gì, uống thuốc là tốt rồi.” Lãnh Tử Mặc uống thuốc cô đưa tới, “Đi ngủ đi, anh vào thư phòng xử lý một số việc!”

“Thật sự không có việc gì?” Lạc Tiểu Thiến vẫn thấp thỏm không yên.

“Thật sự không có việc gì.” Lãnh Tử Mặc đứng dậy ôm eo cô, “Ngoan, theo anh lên lầu.”

Lạc Tiểu Thiến cùng anh đi lên trên lầu, lại đưa anh đến cửa thư phòng, “Anh đi làm việc, em xuống phòng bếp dọn dẹp một lúc, giúp anh nấu một cốc nước đường gừng.”

Nhìn cô xoay người đi xuống lầu, Lãnh Tử Mặc bước nhanh đi đến cạnh lan can.

Chỉ chốc lát, đã thấy khuôn mặt hoảng loạn của cô cầm điện thoại di động từ phòng bếp chạy ra, đi lên lầu.

“Làm sao vậy?’

“Điện thoại di động của em rơi xuống bồn rửa chén, bị nước vào, em dùng máy sấy sấy một chút xem còn dùng được không.”

“Kệ nó đi!” Lãnh Tử Mặc cầm lấy điện thoại di động ở trong tay cô, “Trở về, anh mua cho em cái mới.”

“Nhưng…” Cô ngửa mặt lên nhìn điện thoại di động đang ở trong tay anh, “Cái này, là anh đưa cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.