Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 333: Chương 333: Nghĩ Cho Nhau




Qua cửa, Lạc Tiểu Thiến nhìn thấy sắc mặt của anh, cười bưng cốc nước gừng nóng đến trước mặt.

“Nào, nhân lúc còn nóng anh uống đi, sẽ làm cho dạ dày dễ chịu một chút, biết anh không thích đồ ngọt, cho nên không cho nhiều đường, không cay một chút nào.”

Tiếp nhận cái cốc, đưa đến bên môi, Lãnh Tử Mặc nếm thử một ngụm nhỏ.

Nước hơi ấm ấm, uống một hơi, dường như đã lập tức ấm áp đến tận ruột gan, vị gừng không hề đậm, vị ngọt cũng nhàn nhạt, cũng không làm cho anh cảm thấy ngấy.

Ngửa đầu, Lãnh Tử Mặc đem nước trong cốc uống một hơi cạn sạch.

Trong dạ dày rất ấm áp, tình hình căng thẳng bởi tức giận dường như cũng được thả lỏng hơn rất nhiều.

“Khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều.” Đứng lên, đem cốc đặt lên trên bàn, Lãnh Tử Mặc nâng tay lên sờ sờ đầu cô, “Đi ngủ đi.”

“Chuyện công việc em không hiểu, nhưng mà, em cảm thấy, cho dù là chuyện gì lớn, cũng có biện pháp giải quyết.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, giơ cánh tay nhỏ bé lên, đặt trước lồng ngực anh, “Bây giờ, nghe theo em, thở thật sâu, hít vào, thở ra…Ừm, rất tốt, đúng như vậy, có phải cảm thấy tốt hơn nhiều không? Tức giận chỉ hại đến thân thể, nếu như anh làm tổn hại đến thân thể mình, em sẽ rất đau lòng!”

Nhìn khuôn mặt trẻ con tươi tắn của cô, Lãnh Tử Mặc giật mình, sau đó đem cô ôm vào trong lòng, vỗ vỗ trên lưng cô.

“Anh biết, bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

“Tuân mệnh!”

Làm một cái mặt quỷ với anh, cô bưng cái cốc không, xoay người ra ngoài cửa, khi ra đến cửa còn không quên quay người lại liếc nhìn anh một cái, giơ tay lên trên môi, ra dấu làm một động tác mỉm cười.

Lãnh Tử Mặc cong khóe môi, mỉm cười với cô, cô lúc này mới vừa lòng mở cửa đi ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng cho anh.

Ngồi lại vào ghế dựa, Lãnh Tử Mặc trầm ngâm một lúc, lại bấm số điện thoại của Trác Á Nam lần nữa.

“Gần đây công ty có hoạt động gì hay không, có thể sắp xếp cho Lạc Tiểu Thiến rời khỏi Bắc Kinh mấy ngày?”

“Ngày mai có một hoạt động công ích ở vùng sâu vùng xa của Tứ Xuyên.”

“Sắp xếp cho cô ấy đi.”

“Thế nhưng…Bây giờ tôi còn không tìm được cô ấy.”

“Cái này cậu không cần phải lo lắng, xế chiều ngày mai, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy bay đến Tứ Xuyên, cậu cho Vu Đồng điện thoại qua bên kia.” Lãnh Tử Mặc nhìn điện thoại di động của Lạc Tiểu Thiến đang ở trên bàn, “Nhớ kỹ, chuyện này, không một ai được tiết lộ với cô ấy.”

“Cô ấy đi đến Tứ Xuyên cũng rất tốt, ở đấy tin tức rất chậm, mà lần này đi nhân viên đều là người của chúng ta, chẳng qua, một khi cô ấy vừa trở về Bắc Kinh, những phóng viên kia sẽ giống như chó điên mà nhào tới!”

Giọng nói của Lãnh Tử Mặc rất bình tĩnh, “Trước khi cô ấy trở về Bắc Kinh, tôi đã giải quyết xong mọi việc.”

“Được, tôi lập tức sắp xếp cho Vu Đồng điều chỉnh công tác cho cô ấy.” Trác Á Nam do dự một chút, “Có một việc, tôi nghĩ cần thiết phải nhắc nhở ngài, Tiểu Thiến đáp ứng biểu diễn cùng Hứa Hạ trong phần thi cùng khách mời [Hoa Hạ Thần tượng], buổi tối ngày kia là trận chung kết.”

Lãnh Tử Mặc nghĩ nghĩ, “Cậu sắp xếp cho một ca sĩ thay thế Lạc Tiểu Thiến, nói rằng cô ấy có việc bận không thể tới được, về phần Lạc Tiểu Thiến, tôi sẽ phục trách.”

“Được!” Trác Á Nam cúp điện thoại.

“Như thế nào?”

Bên cạnh, Vu Đồng cùng các nhân viên khác, đều lo lắng nhìn qua.

“Lãnh tổng nói ngài ấy sẽ giải thích.” Trác Á Nam nhìn sang Vu Đồng, “Ngày mai, cô bay đi Tứ Xuyên, cùng Tiểu Thiến tham gia hoạt động “Đưa thư lên núi”, Tiểu Chu cũng đi cùng, hai người nhớ cho kỹ, Lãnh tổng đặc biệt dặn dò, trước khi cô ấy trở lại Bắc Kinh, hai người tuyệt đối không được tiết lộ việc này cho cô ấy biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.