Editor: Duyenktn1
Nghe âm thanh phát ra từ miệng của anh,
Lạc Tiểu Thiến quay mặt, nhìn Lãnh Tử Mặc đang hát ở bên cạnh, chỉ cảm
thấy, tất cả giống như một giấc mơ.
Nhiều năm trước
đây, cô đã từng mong ước được hát chung với anh, tuy rằng không phải
đứng trên sân khấu, nhưng vẫn hạnh phúc giống như một giấc mơ.
“Tiểu Thiến, đến cô!”
Tận cho đến khi Vu Đồng đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng huých khuỷu tay, Lạc Tiểu Thiến mới phục hồi tinh thần, vội vàng hát cùng.
Lúc đầu bởi vì còn đang hoảng hốt nên hát không được tốt lắm, nhưng đến phần sau, cô đã hoàn toàn nhập tâm.
“Giai điệu ấy phát ra từ người đàn ông xuất hiện trong những giấc mơ của tôi hàng đêm
Đó không phải là người vô tình đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi sao
Cứ như chúng tôi có một mối liên hệ riêng
...”
Bài hát này, rất phù hợp với tâm tình của hai người, hai người cùng hát, cùng nhìn nhau, không ý thức được đang ở chỗ nào.
Xung quanh, mọi người cũng đều tập trung nghe đến xuất thần.
Hát đến câu cuối cùng.
Tần Lam cầm đầu đứng dậy huýt sáo.
“Ôm, ôm!”
Lúc này mọi người mới phục hồi lại tinh thần, cùng nhau hô theo.
Lạc Tiểu Thiến tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ bừng giống như lửa thiêu.
”nói bừa cái gì!”
Người bên cạnh, Lãnh Tử Mặc đã giơ cánh tay ra tìm kiếm, thoải mái kéo cô vào trong lồng ngực.
“Thả lỏng một chút, bọn họ chỉ vui đùa thôi.”
Ở bên tai cô, anh nhỏ giọng an ủi.nói xong một câu, anh đã buông cô ra, giơ tay ra lấy cốc rượu ở trên bàn, “Mấy ngày nay, mọi người rất vất
vả, tôi đại diện cho Đế Thị mời mọi người một cốc!”
Mọi người vội bưng cốc, không ai chú ý đến vẻ mặt thiếu tự nhiên của Lạc Tiểu Thiến.
Chơi đùa được một lúc, Hoàng Phủ Nhược nói có việc phải rời đi, mọi người cũng tự giác thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan cuộc.
Tần Lam kéo Hoàng Phủ Nhược đứng dậy, “Chúng tôi đi trước, để cho vị tổng giám đốc của Đế Thị trả tiền đi!”
“Được!” Mọi người đều cười ưng thuận.
Ngày thường chỉ biết là Lãnh Tử Mặc làm việt chặt chẽ, cẩn thận, không nghĩ
đến lúc vui đùa anh cũng rất hòa đồng, mọi người cũng thoải mái hơn.
Tan cuộc, Lạc Tiểu Thiến đỡ Hứa Hạ dậy, Vu Đồng vội đi tới đỡ lấy cánh tay
của Hứa Hạ, “Để tôi đưa cô ấy về cho, cô đi tiễn Lãnh tổng đi, ngài ấy
uống rượu, không nên lái xe!”
“Được!” Lạc Tiểu Thiến cũng không nói nhiều, nói địa chỉ nhà Hứa Hạ cho Vu Đồng.
Quản lý trực ban đã nghe tin từ trước đó, đâu dám để cho Lãnh Tử Mặc trả
tiền, một lòng cung kính đưa hai người xuống dưới lầu, tự mình
chặn một chiếc taxi.
Trở về tòa nhà Thế Giới, đi thẳng lên tầng,
Lãnh Tử Mặc không nói gì, thỉnh thoảng quay lại nhìn khuôn mặt đỏ
ứng không dám nhìn thẳng anh của Lạc Tiểu Thiến, khóe môi khẽ cong lên.
Sau khi vào cửa, cô vừa mới thay dép lê xong, anh đã kéo cô đến, ôm ngang
người cô đi lên lầu, khôngđi đến phòng ngủ, mà đi thẳng đến lan can sân
thượng mới đặt cô xuống.
Ôm cô từ phía sau, anh hơi cong người, đặt cằm trên vai cô.
”Biết bây giờ anh muốn làm gì không?”
Lạc Tiểu Thiến thành thật lắc đầu.
“anh muốn cùng em hát lại bài hát lúc nãy!” anh nhẹ nhàng ngâm nga bên tai cô,
“trên mái nhà hát bài hát của anh, trên mái nhà với người tôi yêu... hãy ôm chặt khoảnh khắc này, khi thời gian đang ngừng lại...”
Quay người cô lại đối diện với anh, anh chậm rãi ôm cô vào trong ngực, cánh tay càng lúc càng thắt chặt.
“Tiểu ngu ngốc, mấy ngày nay anh rất vui, vui vì đồ ngốc của anh, vui vì tên
nhóc Tần Lam kia lỡ hẹn, nếu không, anh nghĩ, anh thật sự không có khả
năng, sẽ bỏ qua món quà tốt nhất là em mà chúa ban tặng cho anh!”
“anh mới là ngu ngốc!”
Quay về ôm anh, cô nói.
Nếu như cô là quà tặng của chúa ban cho anh, thì anh chính là được chúa phái xuống để cứu vớt thiên sứ là cô.