“Vậy... anh có muốn uống cà phê không...” Lạc Tiểu Thiến thầm nghĩ muốn
cắn lưỡi mình một cái, uống coffee làm cái gì, càng uống càng có tinh
thần, cô càng không muốn đi ngủ , “Không đúng không đúng, là uống sữa... Bằng không, nước trái cây đi? ...”
Mặt Lãnh Tử Mặc hơi thả lỏng, nhìn người con gái ăn nói lộn xộn này, hồi hộp đến nỗi toàn bộ thân thể cứng như tượng gỗ.
”Cô rất hồi hộp?”
”Có chút!” Cô cúi mặt, nhỏ giọng nói.
Nói thừa, không khẩn trương mới là lạ đó, đổi lại nếu là anh ta mặc một
chiếc váy ngủ mỏng tanh và đang nằm trong lồng ngực của một người đàn
ông thử xem.
Thôi, anh ta chẳng có dây thần kinh xấu hổ nên chả thể nào hiểu được đâu.
Lạc Tiểu Thiến ơi là Lạc Tiểu Thiến, sao mày có thể rảnh rỗi đến mức
ngồi đánh đàn dương cầm, đã thế còn không mặc nội y, nếu như bọc kín
mình lại rồi đi ngủ có phải hay hơn không.
Trong lòng thầm mắng chính mình, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
”Ngày mai tôi phải bay sang Paris, sau đó đến London, bảy ngày sau mới trở về được!”
Cái này không phải nói là cô chẳng cần đối mặt với anh trong bảy ngày.
Trời ơi! Hạnh phúc quá !
Đáng chết, vì cái gì mà anh ta không mua vé bay vào ban đêm nhỉ.
Trong đầu Lạc Tiểu Thiến lóe lên một tia sáng, ngửa mặt lên, cô giả vờ
quan tâm, “Vậy anh nghỉ sớm, nếu sángmai dậy muộn nhỡ chuyến bay, nhầm,
không được, không được, anh phải đi ngủ, tôi đây... giúp anh chuẩn bị
hành lý, đúng, chuẩn bị hành lý!”
Cuối cùng cũng có lý do, Lạc Tiểu Thiến, mày đúng là thiên tài !
Ở trong lòng ca ngợi mình, côchưa để ýđến cánh tay anh ta không dấu vết đi xuống dưới thân thể cô.
Lãnh Tử Mặc mặc cô đẩy cánh tay anh xuống phía dưới, lúc trượt đến eo cô, đột nhiên thu lại, kéo cô càng gần anh hơn.
Sau đó, mặt anh tiến lại gần đây, khẽ hôn lên trên tai cô .
”mười giờ máy bay mới cất cánh, không cần lo lắng, chúng ta còn rất nhiều thời gian!”
Hừ!
Cô cho rằng, anh không nhìn ra cô đang muốn chay trốn.
Nếu không phải cô còn trong thời gian bị huấn luyện, có trận đấu, anh rất muốn mang cô đi cùng.
Cô tắm bằng sữa tắm gì mà mùi hương này rất dễ ngửi
Nụ hôn của anh không bá đạo giống như những lần trước mà là rất nhẹ, hôn nhẹ lên trên tai cô, tiếp xúc cực nhẹ, khiến toàn thân cô run rẩy, nhất là khi hơi thở anh xẹt qua tai cô, thậm chí còn cảm thấy như bị điện
giật.
Cảm thấy cả người cô buông lỏng, Lãnh Tử Mặc đưa đầu lưỡi qua, nhẹ nhàng hôn liếm tai cô.
Hoặc là, mỗi lần đều quá gấp gáp , mới khiến cô vừa tiếp xúc với anh liền cảm thấy hồi hộp.
Lần này, anh đổi một phương thức mới.
Trời ạ!
Toàn bộ lông tơ của Lạc Tiểu Thiến đều dựng đứng, cảm thấy đầu lưỡi anh
xẹt qua da thịt cô, khiến hô hấp cùng nhịp tim của cô không khống chế
được mà đập dồn dập lên.
Trong lòng kêu to, đẩy anh ta ra, đẩy anh ta ra.
Nhưng căn bản cánh tay cô không có lực.
Môi lưỡi quấn vào nhau, giống như ở trên ngọn lửa, dường nhưtoàn bộ nước trong cơ thể đều bị vắt khô, cả người biến thành ngọnlửa bốccháy.
Bên trong thân thể, lý trí cùng bản năng, đấu tranh kịch liệt.
”Không muốn!”
Đột nhiên cô căn môi, đau đớn kích thích bên dưới, cuối cùng lý trí thất thủ cũng chiếm được thế thương phong.
Cô đẩy anh ra, muốn xoay người chạy.
Người vừa chạy đến cửa, anh đã đi đến đây, hai tay chống ở thành cửa giam cầm cô lại.
Chẳng biết từ lúc nào tay anh đã luồn vào váy cô.
Cúi mặt xuống, cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói anh tà ác như ác ma.
”Cô đang nói dối, bất qua thân thể cô có vẻ thành thật hơn đó!”
Cô hoảng loạn đẩy cánh tay không an toàn của anh ra.
”Tôi không...”