“Cố lên!”
Một nhóm thanh niện trẻ trung hang hái động viên nhau, sau đó toàn bộ
đứng dậy, từng người lưu loát thu dọn máy vi tính cùng văn kiện, lập tức khẩn trương vùi mình vào công việc.
Sau một lúc lâu, Tiểu Lâm liền chạy vào phòng họp.
“Á Nam, giáo sư nói buổi chiều sẽ tới đây!”
Trác Á Nam nhìn đồng hồ, “Phải một lúc nữa ông ấy mới đến đây , vẫn còn một tiếng, Tiểu Lâm đặt cơm cho mọi người đi.”
Rất nhanh, cơm được giao tới, mọi người vừa ngồi ăn vừa thảo luận công việc.
Nghe nói phải ra nước ngoài để lấy bối cảnh, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên nói một chuyện, “Tôi không có hộ chiếu!”
“Công ty sẽ giúp cô giải quyết.”
Công ty?!
Công ty làm sao biết được cô không có hộ chiếu, nhất định là do Lãnh Tử mặc nói ra rồi?
Cặp lồng đựng cơm trước mặt, càng trở nên khó nuốt, Lạc Tiểu Thiến cố ăn vài miếng, cuối cùng vẫn đặt đôi đũa xuống.
Vu Đồng thấy cô hình như ăn không vô, cũng đặt cơm trưa của mình qua một bên, đưa cô vào phòng nghỉ.
Bởi vì tăng ca, hơn nữa công ty khi quản lý nhân viên cũng rất có tình
nghĩa, tầng trệt của công ty Đế thị đều có phòng nghỉ, bên trong có ghế
sofa cùng phương tiện truyền hình giải trí, tủ lạnh có sữa tươi, cà phê
các loại, còn có giường nhỏ để nghỉ ngơi.
Hai người cùng vào phòng nghỉ, Vu Đồng liền mở miệng hỏi, “Có muốn ngủ một chút không?”
“Không cần!” Lạc Tiểu Thiến ngồi lên ghế sofa.
“Cô muốn uống chút gì không, tôi lấy giúp cô, nước trái cây, sữa tươi, … hay là cà phê?”
“Nước trái cây… Không, cà phê đi, loại đậm đặc!”
Lát sau, Vu Đồng đưa cho cô một ly cà phê nóng.
“Cám ơn!” Lạc Tiểu Thiến cầm ly cà phê, “Cô trở về ăn cơm đi, tôi không sao.”
Vu Đồng lại trở về ăn cơm, Lạc Tiểu Thiến đưa cà phê đến gần môi, khẽ uống một ngụm.
Lãnh Tử Mặc dường như rất thích cà phê loại này, vô luận là ở căn nhà
nào, đều có đủ loại đủ kiểu hạt cà phê, cô vẫn không hiểu được, cà phê
này vừa đắng vừa chat, có gì ngon đâu?
Cà phê đen thuần túy, vị đắng còn vương trong miệng, nhưng mà, sau một lát lại có vị ngọt nhè nhẹ.
Cô lại uống một ngụm, nhấm nháp tỉ mỉ, lần này, mùi hương tựa như càng nồng thêm.
Đã là giữa trưa, không biết anh đã cơm trưa, dường như sắp đi công tác,
không biết khi nào thì đi, nghe nói là đi mấy nước bên châu Âu, thời
điểm này, nơi đó hẳn là mùa mưa, anh có nhớ mang theo dù không…
Uống cà phê, trong đầu Lạc Tiểu Thiến đều là hình bóng của Lãnh Tử Mặc.
Bên cạnh anh luôn có một trợ lý, ra khỏi cửa đều có xe đưa đón, dù không mang theo dù, làm sao có thể dầm mưa được, cô đúng là lo lắng dư thừa.
…
…
Thế giới thành.
Vừa về tới nhà, Lãnh Tử Mặc lập tức lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ thu dọn đồ chuẩn bị đưa vào hành lý.
Ánh mắt chú ý đến chiếc mũ đó, động tác của anh lại cứng đờ.
Hơn một lần, lúc cô giúp anh thu dọn hành lý, anh mới biết, hóa ra cô
thật sự là fan của anh, tất cả mọi thứ về anh , cô đều thuộc lòng như
trong lòng bàn tay.
Đi về phía trước, Lãnh Tử Mặc nâng cái mũ màu trắng lên, đem nó nâng niu trên tay.
Nơi này mỗi bộ y phục cùng đồ trang sức đều có hồi ức của cô, từng chút từng chút một.
Sáng nay, chỉ lo chạy về, ngay cả bữa sáng cô cũng không kịp ăn, hiện
tại đã giữa trưa, dạ dày cô lại không tốt, không biết sẽ lại đau dạ dày
nữa hay không…