Chuyện đã tới tận bây giờ, cô còn sự lựa chọn nào nữa sao?
Anh muốn cái gì thì phải được cái đó, Lãnh Tử Mặc, anh chẳng phải là người có lòng tham!
Ba trăm vạn, anh cho cô số tiền khá lớn .
Không phải Hứa Hạ đã nói, đàn ông thường thích những thứ mới mẻ, chẳng
qua bây giờ anh tạm thời còn cảm thấy cô mới mẻ, rất nhanh anh sẽ chán
ghét cô thôi, lúc này cô nên lợi dụng thời gian anh còn có hứng thú với
cô, tận dụng mọi khả năng để mình có thể trở lên lớn mạnh.
Trong lòng ngấm ngầm quyết định, cô lấy dũng khí, đón nhận ánh mắt anh.
”Được!”
Tuy nghĩ như vậy, cô vẫn có chút lo lắng, nghe nói mấy người phụ nữ kia muốn cung cấp mấy dịch vụ kia.
Cô … cô có thể chịu được sao ? !
Lãnh Tử Mặc buông mắt xuống nhìn sự nỗ lực của cô mà muốn bật cười, vì căng thẳng mà biểu cảm khuôn mặt cứng ngắc.
Biểu cảm này của cô là sao?
Chưa thấy chết nên chưa sợ đúng không? !
”Này...” Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, “Bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Làm tình nhân, đây là lần đầu tiên của cô.
cô hỏi với thái độ vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, đôi mắt vô cùng
nghiêm trang nhìn anh, như vậy, giống như một con thỏ trắng tự nguyện
hiến mình cho con sói.
Bỗng nhiên tâm tình của Lãnh Tử Mặc bay lên không nói lên lời, nâng tay sờ đầu cô, anh dùng chút lực ấn đầu cô vào ngực mình.
Chỉ có vậy thôi sao?
Cũng đúng, bình thường đàn ông rất thích phụ nữ như con chim nhỏ nép vào người!
Thế là, Lạc Tiểu Thiến rất ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, không có động.
Cách áo mỏng, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập và tiếng thở của anh, chắc hẳn anh rất hay tập gym,không giống mấy công tử gầy yếu khác, mà cô cảm nhận được sự mạnh mẽ của các bắp thịt, giống như lồng ngực của cha
trong ký ức của cô, to lớn mà ấm áp, làm người ta cảm thấy rất an tâm.
Bên ngoài cửa sổ, cuối cùng tắc đường cũng bắt đầu giảm bớt, ô tô từ từ đi về phía trước.
Xe hơi lắc lư, Lạc Tiểu Thiến theoo bản năng nắm lấy áp anh, nhận thấy động tác của cô, cánh tay Lãnh Tử Mặc ôm chặt thêm.
Rất nhanh, ô tô đến Giới Thành.
Nhìn tài xế mở cửa xe, ngay lập tức Lạc Tiểu Thiến từ trong ngực anh đứng lên, muốn xuống xe.
Đứng dậy có chút gấp gáp, đầu cô đập vào mui xe, may mà vật liệu đều là
đồ mềm nên không đau, không nghĩ, lúc xuống xe, chân đập vào đầu cửa xe, đầu cô liền đập vào đầu gối mà đúng vào vết thương vừa nãy, cô đau đến
ức hít vào một ngụm khí lạnh.
”Sao vậy?” Lãnh Tử Mặc ở sau lưng cô hỏi.
”Không sao!” cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Lúc mẹ cô bệnh, tất cả mọi chuyện đều do cô ghánh vác, dần dần , cũng
thành thói quen, cho tới bây giờ vẫn như vậy, dù có bị thượng bị đau,
vẫn chịu đựng một mình ghánh chịu .
Hai người cùng nhau đi lên bậc thang, tuy chỉ mới một nấc thang, vết
thương ở đùi đau như bị xé rách vậy, cô vẫn chịu dựng mặt không hề thay
đổi, cuối cùng đi hết bậc thang.
Đưa cái tủ vào thang máy, tài xế biết điều rời đi, không kiên tri đi lên cùng.
Nơi ở cao như vậy,dĩ nhiên người khác không dễ vào được, thang máy không có người, chỉ có Lãnh Tử Mặc cùng Lạc Tiểu Thiến.
”Đã ăn cơm tối chưa, bằng không để tôi chuẩn bị cho anh ?”Cô chủ động hỏi.
”Được!” Lãnh Tử Mặc đáp ứng.
”Anh thích ăn gì?” Lạc Tiểu Thiến thuận miệng hỏi.
”Sủi cảo!”
Lạc Tiểu Thiến hận không cắn vài đầu lưỡi mình, cô đúng là vạ vì miệng.
Anh tìm tình nhân, chứ không phải bếp trưởng, còn sủi cảo, cô có thể làm sao.
”Tôi.. Tôi không biết làm, cái kia... Mì sợi được không?” cô cúi mặt, nhỏ giọng hỏi.