Bên trong bến tàu điện ngầm
Lạc Tiểu Thiến thở gấp chạy vào xe điện ngầm.
Vừa tốt, vừa kịp lúc, chậm một chút nữa chính là giờ tan làm. Ai cũng
biết giao thông của Bắc Kinh lúc kẹt xe, cô không muốn sẽ chen lấn trong xe điện ngầm
Tìm một chỗ trống ngồi xuống. Lạc Tiểu Thiến mới thở dài một hơi. Dạ dày trống rỗng không khách sáo mà đau nhói.
Tối hôm qua gây sức ép một đêm, cô vừa dậy liền chạy đến nơi ghi danh
tuyển chọn, về nhà vừa mới tắm rửa, còn chưa kịp ăn đã bị Lãnh Tử Mặc
gọi đi liền đi, căn bản là chưa có gì trong bụng cả
Nhiều năm trôi qua, bởi vì ba bữa ăn đều không đúng giờ nên vết thương trong dạ dày đã chồng chất lên nhau.
Hai cánh tay ôm chặt trước bụng, Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, đem bản thân cuộn thành một cục.
Xuống xe, cô nhịn đau đi đến nơi ở. Tới nơi đã là sáu giờ tối
Cô cầm ly đến máy lọc nước thì mới hiện không còn nước
”Người gặp xui, quả nhiên uống miệng nước lạnh cũng tắc răng!”
Mắng nhỏ một câu, cô cắn răng đi vào phòng bếp, nhanh chóng nấu ăn. Đem nấu một nồi nước lạnh và mở ra một gói mì ăn liền.
Mì là nhanh nhất, cô đem tô mì ăn hết một cách nhanh chóng. Lạc Tiểu Thiến thoả mãn thở ra.
Còn chưa đến 7 giờ tối, cách giờ cô cần phải đi làm còn 2 tiếng, cô còn có thể nghỉ một xíu.
Nghĩ vậy, cô liền ôm một cái gối dựa vào ghế sofa, tay với vào túi áo,
đem toàn bộ tiền trong túi lấy ra. Trừ tiền đi xe, tổng cộng cô còn lại
một trăm bảy mươi đồng.
”Một trăm mười, hôm nay ngày 28, còn 17 ngày nữa sẽ phát tiền lương. Vậy mỗi ngày mười đồng.” Lạc Tiểu Thiến cười giễu “Được rồi, trước kia
không phải là mình còn một trăm đồng tiền hoa hồng một tháng sao”
Cô xếp tiền ngay ngắn rồi để vào một túi nhỏ, người dựa vào lưng ghế,
lưng vừa mới đụng vào ghế cô đã lại một lần nữa nhảy dựng lên
”Tấm hình đâu, tấm hình của tôi đâu rồi...”
Trên ghế sofa, dưới ghế sofa, trong phòng bếp,....
Tìm khắp nơi trong phòng nhưng cô vẫn không tìm thấy tấm hình
”Kỳ quái, rõ ràng mình đã cất vào túi áo, nhất định là rớt đâu đó trên đường. Lạc Tiểu Thiến, mày thật là ngu ngốc!”
Trả một cái giá đắt như thế để lấy bức ảnh về, sao lại có thể đánh mất nó chứ !
Cô nâng tay vỗ trán mình, lấy theo chùm chìa khoá và túi nhỏ trên bàn, bước nhanh ra khỏi nhà.
Đi qua đi lại, Lạc Tiểu Thiến tìm từ nhà cô cho đến bến xe điện ngầm
cũng không thấy được tấm hình của mình. Ngồi lên một cái ghế dựa bên vệ
đường, đau dạ dày làm cô mất hết sức lực. Cô lấy điện thoại ra xem giờ
liền hét lên một tiếng, nhắm trạm xe bus mà đi tới.
Gấp gáp chạy đến Kim cung nơi cô hát, vẫn đã muộn mất mười phút.
Sắc mặt của quản lí quán bar là Lưu Phỉ Phỉ rất khó xem, “Lạc Tiểu
Thiến, cô giỏi lắm, vừa mới thông qua cuộc tuyển chọn của 《 Hoa Hạ thần
tượng 》 thì cô bắt đầu làm ra vẻ ngôi sao với tôi rồi?”
”Lưu quản lý, tôi không có ý đó, chỉ tại trên đường kẹt xe.” Lạc Tiểu Thiến cúi đầu nhận lỗi “Tôi hứa, sẽ không có lần sau”
”Đúng vậy Lưu quản lý, khách ở đây đều chờ Tiểu Thiến hát. Tiểu Thiến, nhanh đi thay quần áo đi.” Hứa Hạ chạy tới hoà giải
Lưu quản lý nhìn lướt qua khách, “Tôi nói cho cô biết, Lạc Tiểu Thiến,
đừng tưởng khách ái mộ cô thì cô làm cao với tôi, cô chân trước đi, chân sau tôi đã kiế được nhiều người còn hát giỏi hơn cô”
”Lưu quản lý, thật sự rất xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến lên tiếng nhận lỗi.
”Được!” Lưu quản lý ôm cánh tay, “Tôi cho cô năm phút, năm phút sau nếu cô không làm được, thì cút ngay cho tôi.”