Lạc Tiểu Thiến đột nhiên ngửa mặt lên nhìn anh.
“Cái gì hai trăm vạn, em chỉ lấy trong đó có mười vạn, không phải hai trăm vạn nha!”
Trong ánh mắt của cô, tràn đầy nghi ngờ.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày chăm chú nhìn vào mắt cô, ngay lập tức rốt cuộc đã hiểu:
“Đừng nói với anh là em không biết anh chuyển vào tài khoản của em hai trăm vạn nhé?”
Bởi vì thẻ tài khoản ngân hàng của cô đã xài hết trước đó, nên thời gian gần đây cô gần như không có tra qua danh sách số dư còn lại trong tài
khoản.
Lạc Tiểu Thiến ngây người ra vài giây, sau đó lắc đầu, hỏi thăm tiếp, “Tại sao?”
Tại soa anh lại chuyển hai tram vạn vào tài khoản của cô, cô nghĩ mãi vẫn không ra.
Nhưng rất nhanh, cô liền hiểu, cúi đầu một lần nữa.
Thẻ tín dụng mà anh đưa cho cô có một trăm vạn, trước đó anh nói bao cô
là ba trăm vạn, hai trăm vạn này có lẽ là anh thanh toán cho số tiền còn lại.
Hai trăm vạn đó, là tiền bán mình của cô!
Sao cô lại quên mất, anh là kim chủ, cô chẳng qua cũng chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi, là sủng vật được anh nuôi nhốt.
Từ trên đỉnh đầu của cô vang lên một tiếng thở dài.
Đây là tiếng thở dài của Lãnh Tử Mặc, trong tiếng thở dài đó, có bất lực, có phẫn nộ, còn có đau lòng.
Đưa tay ra đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay của Lãnh Tử Mặc nắm lấy bộ y phục bệnh nhân của cô sau đó chậm rãi siết chặt vòng tay, xoa lưng cô
an ủi như đang vỗ về chú cún nhỏ.
Trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng khi thốt lên lại chỉ có thể hóa thành hai chữ.
“Ngốc nghếch!”
Lại mắng cô ngốc nghếch, cô ngốc chỗ nào thế, có ai lại rảnh rỗi mỗi
ngày đều kiểm tra số dư trong tài khoản của mình, xem có ai tự dưng
chuyển tiền vào tài khoản của mình không?
“Anh cũng đâu có nói gì với em?”
Cô lầm bầm trong lòng anh, bởi vì mặt bị anh đè vào trong lồng ngực, thanh âm có vẻ có chút rầu rĩ.
Buông cô ra, bàn tay Lãnh Tử Mặc từ phía sau trợt xuống, nâng mặt cô lên, cúi người xuống mặt dán vào gần sát mặt của cô.
Lại tới nữa sao? !
Lạc Tiểu Thiến nuốt nước miếng, đứng đờ người không dám nhúc nhích.
Lần này, là cô sai, cho dù anh có cắn chết cô, cô cũng không trốn tránh!
Lãnh Tử Mặc đem trán tựa lên trên trán cô, bàn tay vẫn nâng mặt cô lên,
đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi.
“Không có lần sau!”
Bốn chữ, bá đạo như cũ, chỉ là trong sự bá đạo đó lần này lại ẩn chứa đầy vẻ nuông chiều.
Lạc Tiểu Thiến dựng thẳng tay phải lên, “Em cam đoan!”
Cô cam đoan? !
Trước khi hắn ra nước ngoài, cô cũng cam đoan rằng sẽ ngoan ngoãn, Lãnh
Tử Mặc thở dài, ngồi xuống ghế, lần nữa ôm cô vào trong ngực.
“Tử Mặc!” Cô đem cằm đặt lên đầu vai của anh, cảm nhận hơi thở bình ổn
của anh, Lạc Tiểu Thiến nhỏ giọng mở miệng, “Có thể cùng anh thương
lượng một chuyện không?”
“Trừ chuyện đem hai trăm vạn đó trả lại cho anh, bất cứ chuyện gì cũng đều được!”
Được rồi, cứ xem như cô chưa nói!
Người đàn ông này, lại đem cô nhìn thấu .
“Nhớ kỹ!” Lãnh Tử Mặc ôm vai cô, đỡ cô lên, dùng đôi mắt cực kì nghiêm
túc nhìn cô, “Vĩnh viễn đừng bao giờ khách sáo với anh, hiện tại, lặp
lại một lần!”
“Vĩnh viễn không cho phép khách sáo với anh!” Cô ngoan ngoãn lặp lại,
nói xong rồi, lại ý thức mình nói không đúng, hướng hắn le lưỡi, cô mở
miệng một lần nữa, “Sai rồi, là vĩnh viễn không được khách sáo với anh!”
Lãnh Tử Mặc dở khóc dở cười.
Bé con này, là ông trời phái đến để đày đọa anh sao?!
Sao hắn lại thích một cô bé ngốc nghếch đến như thế, chẳng trách sao
người ta hay nói, giữa nam và nữ đều là để bồi bổ khuyết điểm của nhau,
chẳng lẽ là do anh quá thông minh ?
“Buổi tối muốn ăn cái gì? !” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Gì cũng được!” Lạc Tiểu Thiến thuận miệng đáp.
“Hửm?”
Lãnh Tử Mặc nhướng mày, rất rõ ràng không thích câu trả lời qua loa này.