Dưỡng Long

Chương 41: Chương 41: Huyết




Huyễn Ma chậm rãi uống cạn một giọt rượu cuối cùng, ra vẻ lơ đãng hướng về Dung Sâm cười nói:“ Trong tẩm điện của ta còn mỹ nhân đang chờ, không bồi Long quân nữa.”

Dung Sâm biết hắn phóng đãng dâm mĩ, người thị tẩm nhiều không kể xiết, không thèm để ý:“Ma tôn cứ tự nhiên.”

Huyễn Ma cười ha ha, thản nhiên đứng dậy, rời đi đại điện liền chậm rãi đi vào tẩm điện. Hai gã ma tốt canh cửa thấy hắn, cuống quít hành lễ, bị hắn tùy ý phất phất tay, bước vào trong phòng.

Ám hương nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, thân ảnh đang ngồi đưa lưng về phía hắn, vẫn chưa vì tiếng bước chân mà quay đầu lại.

“Sư huynh.” Huyễn Ma đi đến bên người hắn, cầm bầu rượu trên bàn rót một chén, đưa tới bên môi nhấp nhấp, mỉm cười mở miệng nói,“Hôm nay nghĩ đến đâu rồi, đã chịu nói ra chưa?”

Lăng Hoa không rên một tiếng, cụp hai mắt xuống, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại nỗi thống khổ nào đó.

“Ai nha, ta không nói cho ngươi sao?” Huyễn Ma ra vẻ kinh ngạc nhíu mi, đưa tay đè vai Lăng Hoa,“Sư huynh đã bị ma khí nhập thể, càng kháng cự thì càng thống khổ. Vạn Hư cung này không thể sánh bằng trên Thiên đình, ma khí chỗ nào cũng có, sư huynh vẫn nên tiết kiệm khí lực đi, bằng không sẽ hao hết tiên khí của ngươi a……” Hắn ý vị thâm trường cười,“ Thống khổ như thế cũng không chịu rời đi, sư huynh, chẳng lẽ thật sự tính ở Vạn Hư cung của sư đệ ta luôn sao?”

Lăng Hoa trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng:“Ngươi nhốt Lâm Hư ở đâu?”

Huyễn Ma mím môi cười, không nhanh không chậm uống rượu, mở miệng:“Yên tâm, hắn thật sự an toàn. Bất quá thân thể phàm nhân, có thể chịu được ma khí xâm thực bao lâu, ta không thể nói.” Cười dài nhìn về phía Lăng Hoa,“Ta cũng không nuốt lời, trước khi hắn tắt thở thì tuyệt đối không thu hồi khỏa Tụ Hồn châu kia. Sư huynh, theo ý kiến của ngươi, vị hảo hữu kia còn có thể chống đỡ bao lâu?”

Lăng Hoa quang mang chợt lóe trong mắt, khi ngẩng đầu nhìn Huyễn Ma, đã là sắc mặt đầy mỏi mệt, nói nhỏ:“Không phải ta không chịu nói thật, chính là ta sợ sư đệ một khi từ miệng ta biết được tất cả, cũng là lúc ta cùng Lâm Hư chết.”

Huyễn Ma ôn nhu cười nói:“Sao có thể, sư huynh, ta là người nhẫn tâm như vậy sao? Chỉ cần sư huynh chịu nói, ta tự nhiên sẽ để các ngươi lông tóc vô thương rời đi. Hơn nữa, sư huynh pháp lực cao cường, sư đệ ta cho dù muốn mạng sư huynh, cũng không dễ dàng như vậy đi?”

Lăng Hoa cũng thản nhiên cười cười, nói:“Đúng vậy, nếu ngươi có bản lĩnh có thể sớm một ngày giết ta, cũng không để ta sống đến hôm nay. Trong đám đồng môn sư huynh đệ, người ngươi hận nhất không phải là ta sao?”

Huyễn Ma thần sắc chợt biến, tay đặt trên vai Lăng Hoa đột nhiên đè xuống, Lăng Hoa nhất thời rên một tiếng, trên trán chảy ra mồ hôi tinh mịn.

“Chậc chậc, tiên cốt đều bị ta khóa trụ, còn có thể mạnh miệng như vậy a.” Huyễn Ma nháy mắt khôi phục khuôn mặt tươi cười, cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt Lăng Hoa vì thống khổ mà trở nên tái nhợt,“Muốn giết ngươi thì không dễ dàng, biện pháp tra tấn ngươi còn rất nhiều. Sư huynh, năm đó chỉ vì một câu của ngươi, ta bị chôn sống trong Hàng Ma trận, muốn sống không được muốn chết không xong. Mấy ngàn năm qua, ngày ngày đêm đêm, sư đệ này cũng không có một khắc quên được sư huynh a.” Trong con ngươi đột nhiên hiện ra nồng đậm hận ý, một tay nắm tóc Lăng Hoa, ngang nghạnh buộc hắn ngẩng đầu,“Ta biết sư huynh xương cốt cứng rắn, muốn cạy miệng của ngươi không dễ dàng như vậy. Nhưng ngươi thật sự không lo lắng cho hảo hữu của ngươi sao? Hắn cũng không giống sư huynh, chỉ sợ không chịu được bao lâu đâu.”

Lăng Hoa trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng:“Cho dù ta chịu nói…… Người nọ cũng không chắc bằng lòng gặp ngươi.”

Huyễn Ma đột nhiên nổi giận, một cái tát đánh nghiêng hắn, thần sắc dữ tợn:“Sao lại không muốn gặp ta? Ta tìm hắn mấy ngàn năm, hắn như thế nào không muốn gặp ta? Có phải ngươi đã giết hắn không!” Hơi thở hổn hển, cười lạnh nói,“Sẽ không, hắn đã nói chính mình là người tu tiên, sao dễ dàng bị ngươi giết chết. Nói, hắn rốt cuộc ở đâu?!”

Lăng Hoa bị hắn kéo dậy từ trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một tia vết máu, sợi tóc hỗn độn, thần sắc thê lương. Lại vẫn mím chặt môi, không nói một câu.

Huyễn Ma âm trầm theo dõi hắn, thật lâu sau, chậm rãi buông lỏng tay ra, chậm rãi cười:“Cho dù hôm nay ngươi không chịu nói, sớm hay muộn cũng sẽ nói. Không sao, sư huynh, ta cũng sẽ cho ngươi kiến thức được, cái gì kêu muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Lăng Hoa sắc mặt trắng xanh, Huyễn Ma cũng cười ha ha, híp mắt lại, vẻ mặt rất là sung sướng.

Thời điểm Yến Chỉ Hoài từ trong bóng đêm tỉnh lại, phát giác chính mình bị nhốt trong lao.

Không biết dùng loại bạch cốt yêu thú nào xây thành lao ngục, đầu thú cực đại liền treo ở phía trên cửa lao, một đôi mắt tro tàn từ trong hốc mắt hiện ra, gắt gao theo dõi hắn.

Nhè nhẹ hàn khí tận xương, Yến Chỉ Hoài cố sức xoay qua, phát hiện không có một bóng người trong lao ngục, chỉ có một ánh nến mỏng manh.

Mình…… bị bắt sao?

Nhận rõ tình cảnh trước mắt, nội tâm thoáng chốc căng thẳng, lo lắng cho Lăng Hoa, xem ra Huyễn Ma kia hiển nhiên là không có hảo ý, chỉ sợ Lăng Hoa cũng……

Bởi vì hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác được cổ tiên khí nghiêm nghị kia trên người Lăng Hoa.

Lăng Hoa tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ lại mình mà rời đi, nhất định là không biết bị Huyễn Ma kia dùng loại thủ đoạn nào, trói buộc tiên thể, chỉ sợ cũng bị giam cầm trong Vạn Hư cung.

Nội tâm không khỏi nhất thời hối hận vạn phần, nếu không phải mình cố ý muốn tới gặp Dung Sâm, Lăng Hoa sẽ không cùng hắn lâm vào hiểm cảnh. Hắn vốn tưởng rằng Huyễn Ma này cùng Lăng Hoa tốt xấu cũng có tình nghĩa sư huynh đệ, cho dù ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’, cũng không làm khó Lăng Hoa.

Nhưng…… vì sao lại phải nhốt hắn ở đây? Nếu muốn lấy lại Tụ Hồn châu, cần gì phải phí sức như thế. Yến Chỉ Hoài nhíu mi, bỗng nhiên nhớ tới lúc Huyễn Ma ở trên đại điện, từng nói qua nguyện lấy Tụ Hồn châu trao đổi một bí mật từ miệng Lăng Hoa.

Thì ra…… Như thế……

Hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ từ lúc Huyễn Ma cho mượn Tụ Hồn châu đã là một cái bẫy. Tất cả mục đích, chỉ vì muốn lừa Lăng Hoa đến Vạn Hư cung, sau đó bắt hắn làm tù binh, áp chế Lăng Hoa nói ra bí mật giữ gìn mấy ngàn năm kia?

Cười khổ một tiếng, đáy lòng Yến Chỉ Hoài một mảnh chua sót, vì chấp niệm của mình mà làm hại Lăng Hoa rơi xuống tình cảnh này, không biết vị sư đệ kia sẽ dùng biện pháp gì tra tấn hắn, buộc hắn nói ra bí mật kia.

Bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng động đẩy cửa lao ra, Yến Chỉ Hoài vội vàng ngưng thần nhắm mắt, vẫn là bộ dáng hôn mê. Người tới đại khái là ma tốt cấp thấp, đi đến bên người hắn, giở mí mắt hắn nhìn nhìn, lẩm bẩm:“Cư nhiên còn chưa tỉnh lại, phàm nhân chính là vô dụng như vậy.”

Vừa nói vừa rung rung xiềng xích, nâng cổ tay hắn lên.

Yến Chỉ Hoài vẫn không nhúc nhích mặc cho gã bài bố, chợt thấy cổ tay một trận đau đớn, đúng là bị cắt một đao, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Như vậy nếu còn có thể tiếp tục hôn mê, cũng quá khiến người khác hoài nghi. Yến Chỉ Hoài hơi hơi chớp động mí mắt, rên rỉ một tiếng, mơ hồ rên rỉ:“Làm…… Làm gì……”

Ma tốt kia cười lạnh một tiếng:“Câm miệng. Chỉ cần chút huyết của ngươi, thật sự là phiền toái, chỉ là một nhân loại, trực tiếp giết chết không phải càng bớt việc? Cũng không biết trong lòng Ma tôn suy nghĩ cái gì.”

Yến Chỉ Hoài nhìn đến gã đang cầm cái lọ, hứng đầy máu tươi của mình xong, thuận tay cho hắn cầm máu liền đi ra ngoài. Cũng không biết Huyễn Ma kia phân phó gã lấy máu mình để làm gì. Chính là vô duyên vô cớ bị mất nhiều máu như vậy, thân mình vốn rất suy yếu liền không chịu nổi, lần này thật sự hôn mê.

Ma tốt kia đang cầm cái lọ đầy máu tươi từ địa lao đi ra, không dám trì hoãn, vội vàng mang tới tẩm điện Ma tôn. Bỗng nhiên bị người từ phía sau gọi lại:“Đợi chút.”

Ma tốt cả kinh, quay đầu nhìn lên, là một nam tử thần sắc lạnh lùng đang đứng ở cách đó không xa, nhìn gã. Gã biết đây là Long quân có địa vị gần với Ma tôn nhất ở trong Vạn Hư cung, không dám chậm trễ, đành phải dừng lại, cung kính nói:“Long quân.”

“Trong tay ngươi là vật gì?”

Ma tốt không khỏi sửng sốt, nghĩ rằng Long quân này bình thường chưa bao giờ quản chuyện trong Vạn Hư cung, nhìn đến bọn họ cũng giống như nhìn không khí, sao hôm nay đột nhiên lại xen vào việc của người khác?

Tuy rằng nghi hoặc, cũng chỉ trả lời:“Là…… Là Ma tôn phân phó thuộc hạ đưa tới tẩm điện, Ma tôn dặn không được nhiều lời, thứ lỗi thuộc hạ không thể nói rõ với Long quân.”

Dung Sâm hơi nhíu mi, ánh mắt dừng ở phía trên lọ kia, hồi lâu, thanh âm lãnh đạm nói:“Phải không, ta đã biết, ngươi đi đi.”

Ma tốt lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng rời đi, tầm mắt Dung Sâm từ trên người gã thu hồi, thần sắc lạnh như băng như lúc ban đầu.

Hương vị máu tươi, hơn nữa là loại máu tươi thuộc về phàm nhân.

Trong Vạn Hư cung này sao lại có phàm nhân tồn tại được?

Mâu sắc ám trầm, Dung Sâm bất động thanh sắc, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.