Ngoài tẩm điện của Huyễn Ma, nghe thuộc hạ báo lại nói lục soát toàn bộ Vạn Hư cung vẫn không tìm thấy Yến Chỉ Hoài, khóe miệng Huyễn Ma hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Nếu tìm không thấy thì quên đi.” Hắn phất tay đuổi tên thủ hạ kia đi, ánh mắt càng âm trầm, sau đó xoay người bước vào trong điện.
Lăng Hoa bị hắn nhốt ở trong phòng, vẫn duy trì tư thái tiên cốt bị khóa. Đã nhiều ngày nay bị hắn dùng đủ loại phương pháp tra tấn, sớm trở nên tiều tụy thê thảm, làm sao còn nhìn ra được Lăng Hoa tiên quân phong nhã trước kia.
“Sư huynh.” Huyễn Ma chậm rãi mở miệng,“Có hai tin tức muốn nói cho ngươi, một tin tốt, một tin xấu, ngươi chọn nghe cái nào trước?”
Lăng Hoa chỉ nhìn hắn một cái, không lên tiếng trả lời.
Huyễn Ma cười cười, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, chậm rãi cầm bầu rượu rót một chén, mở miệng:“Vẫn nói tin tốt trước đi, ta đã nói qua, nếu sư huynh kiên trì không chịu mở miệng, hôm nay liền móc đôi mắt của hảo hữu ngươi đưa đến đây. Ai ngờ vị kia lại thần thông quảng đại nên chạy thoát. Ta hạ lệnh lùng sục toàn bộ Vạn Hư cung, vẫn không tìm thấy hắn.”
Lăng Hoa đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ảm đạm nháy mắt sáng ngời, Huyễn Ma lại uống một ngụm rượu, thản nhiên nói:“Tin xấu đó là — nếu tìm không thấy hắn, như vậy Tụ Hồn châu, ta đành phải cầm lại rồi.”
Buông chén rượu, chậm rãi mở tay ra, khỏa hạt châu hoa quang lấp lánh rõ ràng ở trong tay hắn.
Ngay tại nháy mắt này, ma khí mãnh liệt từ ngoài phòng quét tới, cửa phòng ầm ầm một tiếng bay ra, vài tên ma tốt ngăn cản không kịp bị đánh văng ra vài chục trượng. Dung Sâm trong lòng ôm một khối thân thể lạnh như băng, sắc mặt xanh mét, trầm giọng quát:“Trả Tụ Hồn châu đây!”
Y cùng với Yến Chỉ Hoài thật vất vả mới gặp nhau, vốn tưởng giấu diếm Huyễn Ma, đang tự thấy may mắn. Mà Yến Chỉ Hoài rốt cục đã hứa hẹn tuyệt đối không ly khai y, cho dù là biến thành ma vật, cũng muốn ở bên y, y còn chưa kịp vui mừng, liền trơ mắt nhìn Yến Chỉ Hoài đột nhiên biến sắc, Tụ Hồn châu trong cơ thể bay ra ngoài, lập tức trong lòng y liền chỉ còn lại một khối thân thể không còn sinh khí.
Y thiếu chút nữa đã quên…… Cho dù tìm không thấy Yến Chỉ Hoài, Huyễn Ma chỉ cần thu hồi khỏa Tụ Hồn châu, liền có thể chặt đứt sinh lộ của hắn.
Huyễn Ma quay đầu lại, cười đến tao nhã:“Long quân sao cũng muốn khỏa Tụ Hồn châu này a?” Nhìn thoáng qua người trong lòng y, ra vẻ kinh ngạc,“Ai nha, đây không phải tên ma thị thị tẩm cho Long quân sao? Tối hôm qua vẫn là tóc đen, hôm nay liền biến trắng? Chẳng lẽ là hồn phách ly thể, muốn dùng khỏa Tụ Hồn châu này cứu hắn sao?”
Dung Sâm biến sắc, thân mình vừa động, lại nghe Huyễn Ma không nhanh không chậm nói:“Muốn lại đây cướp? Ta chỉ cần niết nhẹ –” Hắn chọn mi cười, lại nhìn về phía Lăng Hoa,“Tụ Hồn châu vừa vỡ, lần này hắn thật sự hồn phi phách tán, rốt cuộc không sống được.”
Dung Sâm dừng lại, mắt nhìn chằm chằm tay Huyễn Ma. Khỏa Tụ Hồn châu liền bị ngón tay hắn niết, nếu y thật sự phá hủy, hồn phách Yến Chỉ Hoài nháy mắt tiêu tán, không thể hồi sinh.
“Ngươi…… Đến tột cùng muốn như thế nào?” Thật lâu sau, Dung Sâm nhìn về phía Huyễn Ma, giọng nói giống như thoát ra từ kẽ răng.
Huyễn Ma mỉm cười:“Cái này phải xem sư huynh ta, nếu hắn chịu nói ra tình hình thực tế, ta tự nhiên hai tay dâng khỏa Tụ Hồn châu này cho Long quân.” Quay đầu nhìn về phía Dung Sâm, hơi thở dài,“Long quân, ta tự thấy ta đối đãi ngươi không tệ, ái mộ tương giao, ngươi thế nhưng gạt ta, thật sự là khiến ta thương tâm a.”
Dung Sâm lạnh lùng nói:“Ma tôn xác thực đối đãi không tệ, nhưng ngươi sớm biết ta vì sao nhập ma, trăm phương ngàn kế kéo ta tới Vạn Hư cung, chẳng lẽ không phải vì một ngày có thể lợi dụng Yến Chỉ Hoài đối phó sư huynh ngươi? Hao tổn tâm cơ như thế, còn nói là cùng ta ái mộ tương giao, không phải thật buồn cười sao?”
Huyễn Ma cười ha hả:“Ta chẳng phải vì Long quân, có thể sớm ngày gặp lại cố nhân sao?” Ý cười rồi đột nhiên thu liễm, lạnh lùng nói,“Khuyên ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ, Tụ Hồn châu đang ở trong tay ta, ngươi cũng không muốn ta nhất thời không cẩn thận, liền phá hủy nó đi?”
Dung Sâm trên mặt xanh trắng không ngừng, nhưng cũng không dám hành động. Huyễn Ma lạnh lùng nói:“Tốt lắm, lui đến một bên, đừng quấy nhiễu ta cùng với sư huynh ôn chuyện. Ta nói rồi, chỉ cần sư huynh ta chịu mở miệng, khỏa Tụ Hồn châu này tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.”
Dung Sâm cắn răng nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Lăng Hoa, đã thấy Lăng Hoa ở sau lưng Huyễn Ma, hơi nâng tay lên, hướng hắn làm cái thủ thế.
Dung Sâm ngẩn ra, hơi đăm chiêu nhìn hắn, lập tức ôm thân thể Yến Chỉ Hoài, chậm rãi thối lui đến góc phòng, nhắm mắt không nói.
Huyễn Ma vừa lòng cười, quay đầu nhìn về phía Lăng Hoa:“Tốt lắm, sư huynh, hiện tại ngươi chịu nói chưa?”
Lúc trước không phải hắn không nghĩ lấy lại Tụ Hồn châu trong cơ thể Yến Chỉ Hoài để uy hiếp Lăng Hoa. Nhưng một khi Tụ Hồn châu ly thể, sinh khí của Yến Chỉ Hoài sẽ lập tức thoát ra ngoài, nếu làm Dung Sâm chạy tới đối địch với hắn, chẳng phải càng phiền toái. Bởi vậy hắn chỉ nhốt Yến Chỉ Hoài trong lao, nghĩ rằng nếu người ở trong tay hắn, thì sớm hay muộn cũng có thể cạy miệng sư huynh. Ai ngờ Yến Chỉ Hoài lại chạy thoát, quấy rầy ván cờ của hắn, không thể không ra hạ sách thu hồi Tụ Hồn châu.
Nhưng làm vậy tất nhiên cũng đắc tội Dung Sâm. Hắn không phải lo lắng mình sẽ bại dưới tay Dung Sâm, chỉ là thực lực Dung Sâm cũng không thể khinh thường, vô duyên vô cớ thêm một kình địch cho mình, hắn thật sự không mong muốn. Huống chi, cho dù Lăng Hoa bị buộc nói thật, y cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó muốn thu thập một Lăng Hoa đã là không dễ, nếu thêm một Dung Sâm cùng đối nghịch với hắn, thực sự là đau đầu.
Kế sách hiện nay, chỉ đành trấn an Dung Sâm trước, chờ sư huynh nói ra, liền trả Tụ Hồn châu lại cho Yến Chỉ Hoài, đơn giản đưa bọn họ ra Ma Vực, cuối cùng chờ sau khi hắn tìm được người nọ, lại thu thập Lăng Hoa cũng không muộn.
Cảm thấy đã tính toán tốt, trên mặt vẫn mỉm cười, nhìn về phía Lăng Hoa:“Ta đáp ứng sư huynh, chỉ cần chịu nói ra người nọ ở nơi nào, khỏa Tụ Hồn châu này trả lại cho hắn, cũng sẽ không làm khó sư huynh.”
Lăng Hoa trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng:“Hảo.”
Huyễn Ma vui vẻ.
“Ngươi đưa lỗ tai lại đây, ta nói cho ngươi nghe.”
Huyễn Ma ngẩn ra, lập tức nghĩ đến Lăng Hoa tiên cốt bị khóa, chẳng lẽ còn có thể đùa giỡn cái gì? Liền theo lời đi qua, đứng trước mặt Lăng Hoa, cúi đầu, nói:“Ngươi nói đi.”
Lời còn chưa dứt, khỏa Tụ Hồn châu trên tay lại bị đoạt qua, chỉ thấy Lăng Hoa đứng dậy, lạnh lùng nói:“ Năm đó ta lừa ngươi như thế, nay vẫn dùng một chiêu này — tiểu sư đệ, nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không hề tiến bộ a.”
Xiềng xích khóa tiên cốt hắn, không biết khi nào lại được tháo ra. Chỉ thấy một đạo vụ ảnh đang yên lặng lùi về trong bóng tối, Dung Sâm vẫn duy trì lặng im đứng ở góc phòng, đột nhiên mở mắt.