Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 8: Chương 8: Cậu thất tình cho nên mới đến sinh sự với tôi phải không?




EDITOR: LAM

Một thằng con trai lại đi chụp lén một giáo viên nam.

Chuyện lạ lùng năm nào chẳng có thế nhưng dạo gần đây tần suất lại đặc biệt nhiều.

Cái này giống hệt việc ngày thường bản thân ưng ý một bộ đồ kén thị hiếu người dùng, chờ cho tới khi mình mua về mặc bước ra khỏi cửa, đến giữa trưa là có thể thấy những ba người mặc bộ đồ y chang.

Từ sau khi phát hiện ra đứa em trai Du Quý Dương của mình thích đàn ông, chỉ trong một đêm, số lượng gay và những kẻ nằm trọng diện tình nghi liên tục xuất hiện bên cạnh Du Trọng Hạ hệt như nấm mọc sau mưa, biu biu biu (*) một phát là bao nhiêu cái xinh đẹp lộng lẫy lộ ra hết.

Khó trách chỉ vừa khai giảng được vài hôm mà cậu đã thấy cái ban nghệ thuật này có chỗ nào đó quái quái rồi, hay là do bản thân cậu không đủ biến thái cho nên chẳng thể hòa hợp nổi với cái thế giới này.

Du Trọng Hạ cứ như một tên trai thẳng lạnh lùng sống trong một tòa cô thành (1), cậu hờ hững bước ra khỏi lớp học, sau đó rời đi tới tìm một phòng khám để xem tay.

(*) Nguyên văn Biubiubiu: Tiếng Trung không có chữ này nên họ dùng biubiubiu để thay thế, ám chỉ tiếng bắn súng, thường được dùng khi một cô gái muốn làm nũng hoặc tỏ ra vẻ dễ thương. Nếu cô gái mà bạn quen làm ra hành động bắn biubiubiu này với bạn tức là cổ đang thả thính bạn đó. Ở đây ý Du Trọng Hạ muốn nói là mới bắn biubiubiu có một phát mà đã lòi ra ngay giới tính thật.

(1) Nguyên văn 遗世独立 – Di thế độc lập: “Di thế” nghĩa là sống một cuộc đời tách biệt với xã hội bên ngoài, “Độc lập” tức là cảnh giới siêu phàm thoát tục. Hiểu nôm na là một thế giới thần tiên không dính bụi trần.

Tiết học bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, Du Trọng Hạ từ phòng khám đi ra đã gần sát giờ lên lớp, cậu bèn ghé vào McDonald’s mua đồ ăn sau đó xách về trường học. Trong lớp có một vài vị bạn học gục xuống bàn ngủ trưa, không khí yên ắng tĩnh mịch, cậu chẳng thể bước vào đành phải đứng trước thanh rào chắn bên ngoài hành lang, một tay gỡ ra bọc giấy gói Hamburger, ly coca thì đặt ở bên trên cái kệ rào chắn, điện thoại nằm kế cái ly, cậu cắm tai nghe chuẩn bị lướt Tik Tok. Mới nhìn được có hai đoạn video ngắn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay cầm lấy ly coca của cậu.

Du Trọng Hạ quay đầu thì thấy người đến là Dương Kha của ban 18, cậu ngay lập tức cảnh giác nhìn về phía cửa lớp của ban Thể Dục.

Dương Kha vừa uống coca vừa nói, “Đừng nhìn nữa, Vạn Bằng Điểu nghỉ học ở nhà rồi.”

Du Trọng Hạ gỡ xuống tai nghe rồi hỏi, “Nó lại làm chuyện thất đức gì à?”

Dương Kha, “Lớp các cậu không ai nhắc đến chuyện này hả? Tiết tự học tối hôm qua anh Điểu cãi nhau với chủ nhiệm lớp đó.”

Du Trọng Hạ hoàn toàn không hay biết gì, cậu ngủ thẳng giấc tới trưa, người khác cũng chẳng tới phiền cậu.

“Đáng lắm, thằng Vạn Bằng Điểu thiếu đánh hay gì? Sao tự dưng lại đi tranh cãi với cô chủ nhiệm?” Du Trọng Hạ nói, “Mày muốn uống sạch ly coca của tao phải không?!”

Dương Kha thả ly coca chỉ còn một nửa về vị trí cũ, sau đó mới kể, “Nói cũng không sai, anh Điểu lúc này chỉ e, chỉ e là không về được nữa.”

Du Trọng Hạ hỏi, “Không về được? Là sao?”

Dương Kha, “Nghe bảo ảnh bị đình chỉ, sáng nay bố mẹ ảnh có tới, tui không nhìn thấy ảnh nên mới gửi tin nhắn, ảnh nói nhà trường có ý muốn ảnh thôi học.”

Du Trọng Hạ gỡ luôn tai nghe còn lại xuống, nhíu mày nói, “Gây lộn với giáo viên chủ nhiệm không đến mức nghiêm trọng thế chứ?”

Dương Kha, “Gây lộn là thứ yếu thôi, chủ yếu là do ngày hôm qua trước khi tham gia lớp tự học ảnh có uống chút rượu, nhà trường chắc là sợ sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực, muốn giết một người răn trăm người.

Du Trọng Hạ, “…”

“Hổng phải tụi mày cùng nhau ăn cơm hả?” Cậu nói, “Biết buổi tối có tiết sao còn để cho nó uống? Nó bất thường thì thôi đi, sao ngay cả chúng mày cũng chập mạch theo nó?”

Dương Khoa oan uổng nói, “Không hề nha, ngày hôm qua tụi tui không có đi chung, tan học xong ảnh tách ra, tới khi tham gia lớp tự học thì đã như thế rồi.”

Du Trọng Hạ, “Nó bị điên à? Tự dưng một mình chạy đi uống rượu? Uống xong con mẹ nó còn dám tới tham gia lớp tự học?”

Dương Kha, “Có ai quy định là không được đâu, nếu không thế tâm trạng làm sao khá lên được.”

Du Trọng Hạ, “… Gả vào nhà chồng (2) nên phải chuyển trường, nếu không còn có thể làm sao được nữa?”

Dương Kha, “…”

(2) Bạn Du Trọng Hạ bạn vừa xỉa câu của Dương Kha vừa móc luôn giới tính của cậu Bằng.

Du Trọng Hạ tiếp tục nói, “Cũng không nhất thiết, ban đầu tao thiếu chút nữa bị buộc phải nghỉ học đấy thôi, cuối cùng đâu vẫn cứ ra đấy. Biết đâu chừng lần này nhà trường chỉ muốn dọa nó thôi.”

Năm lớp mười, khi mới vừa nhập học, vào ngày cuối cùng của khóa quân sự, giữa Du Trọng Hạ và huấn luyện viên có xảy ra ẩu đả, cậu bị điểm tên cảnh cáo trước toàn trường, cũng vì thế mà suýt chút nữa buộc phải nghỉ học.

Dương Kha nói, “Tình huống của Vạn Bằng không giống thế, tui thấy lần này là thật đó.”

Du Trọng Hạ mất hết cả khẩu vị, cậu ném nửa miếng Hamburger còn lại vô trong túi giấy.

Dương Kha than thở, “Ngẫm lại năm ngoái tụi mình thân thiết biết bao, mọi chuyện bắt đầu tệ đi từ lúc cậu và anh Điểu trở mặt thành thù. Ảnh suốt ngày trưng ra cái biểu cảm u ám giống như ai quỵt tiền của ảnh vậy đó, ngay cả cậu mà ảnh cũng không cho tụi tui tới gần, nếu lúc này ảnh mà chuyển đi chỉ e tụi mình sau này chẳng có cơ hội được tụ tập đông đủ với nhau nữa rồi. Hầy… Nước chảy mây trôi xuân đi mất, trời đất mênh mang, trời đất mênh mang (4).”

Du Trọng Hạ, “…”

(4) Nguyên văn: “落花流水春去也, 天上人间, 天上人间

Lạc hoa lưu thủy xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian, thiên thượng nhân gian.”

Mạ ơi, lại là thơ, tui phải đi lục 7749 lần cái baidu với zhihu mới dám dịch cái câu thơ này. Đây là một đoạn trong bài <Lãng Đào Sa> của Lý Dục hay còn gọi là Nam Đường Hậu Chủ, là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Hoa. Ông trị vì từ năm 961 đến năm 976, sau đó bị bắt giữ bởi quân đội nhà Tống. Bài thơ Lãng Đào Sa được ông viết trong lúc bị giam là tập hợp những gì bi thương, thống khổ, thương tâm, hối hận, đan xen tuyệt vọng cùng hi vọng. Từ một vị vua được người người quỳ lạy nay lại sống trong cảnh bần cùng hệt như mùa xuân đi mất, giữa vua và dân nghèo cách trở cả một đoạn trời đất bao la, cuộc sống trước kia của ông vĩnh viễn không thể quay trở lại.

Một gã học sinh ban thể chất cao to đen hôi với sở trường ném đĩa lại đứng ở đối diện cậu đọc thơ Lý Dục.

“Đừng có tởm lợn như vậy!” Vốn dĩ Du Trọng Hạ còn có chút thương cảm nhưng hiện tại hoàn toàn mất sạch, cậu nói, “Nó chuyển thì cứ chuyển, mày nói cứ như thể vắng nó thì chợ không đông vậy đó, mày có thể nào bớt bớt cái sự xàm xí của mày lại không?”

Dương Kha vẻ mặt đưa đám trả lời, “Thập Ngũ à, hôm nay anh mày đau lòng quá đi mất, cho anh mày uống ké thêm miếng coca nữa nha.”

Hắn tự biên tự diễn cầm lấy ly coca uống sạch sành sanh rồi nói tiếp, “Ngày mai là Thứ Sáu, tụi tui quyết định giờ nghỉ trưa sẽ đến nhà thăm Vạn Bằng, cậu có đi không?”

Du Trọng Hạ không chút nghĩ ngợi thốt lên, “Không đi.”

Dương Kha. “Cậu vẫn chưa tới coi nhà mới của ảnh hả? Chỗ ở hiện tại của ảnh bự thấy mẹ luôn đó, phòng khách rộng đến mức chơi được cả bóng chuyền.”

Du Trọng Hạ, “Đã nói là không đi rồi mà!”

Dương Kha cứ y như mấy bác gái lớn tuổi cao lớn thô kệch trong ban ủy hội, “Hai người có cái gì không thể nói rõ ràng với nhau sao? Chuyện cũng trôi qua lâu lắm rồi, nay ảnh sắp phải chuyển sang trường khác, cậu đừng chấp nhặt với ảnh nữa.”

Du Trọng Hạ, “Không đi.”

Dương Kha, “Xế chiều ngày mai tui sẽ gọi cậu.”

Du Trọng Hạ, “Gọi mẹ mày chứ gọi! Không đi!”

Buổi chiều, lớp của Du Trọng Hạ có tiết Ngữ Văn nhưng cô giáo Hứa vẫn không xuất hiện, thay vào đó là môn Chính Trị của ông thầy Tiết, ông nói cô Hứa bị ốm nên xin nghỉ.

Giờ nghỉ giải lao, vài vị bạn học líu ríu tám chuyện, Du Trọng Hạ dựng đứng lỗ tai hóng hớt đôi câu.

… Vạn Bằng lần này thật sự xong đời rồi, giải pháp tốt nhất chính là nghỉ học.

Trong phòng làm việc của tổ Lý Hóa.

Phí Tân vô cùng khiếp sợ khi nghe những giáo viên khác tiết lộ cùng một cái tin tức. Sau khi chủ nhiệm Hứa xảy ra tranh chấp với Vạn Bằng, cổ cảm thấy trong người không khỏe nên mới gọi điện thoại cho người nhà, gia quyến đến đón cổ về, đêm hôm ấy cổ được đưa đi cấp cứu gấp, bị sảy thai.

Kể từ khi Thất Trung xây dựng thêm khuôn viên mới, tài chính thiếu hụt thế nên nhà trường đành phải khuếch trương chiêu sinh thêm hai đợt nữa, việc này dẫn đến chuyện số lượng giáo viên không đủ để đáp ứng nhu cầu giảng dạy, có một vài giáo viên bộ môn phụ phải dạy cùng lúc bốn lớp, thậm chí một vài môn khan hiếm đến mức giáo viên phải gộp chung các lớp dạy luôn một lần.

Tình trạng này vô hình chung gây khó khăn cho những nữ giáo viên trẻ muốn hưởng chế độ thai sản. Một số giáo viên nữ mang thai trong năm qua đã phải đứng trên bục giảng cho đến ngày cuối cùng của kì sinh nở. Kể từ đó có một quy tắc bất thành văn được hình thành trong trường mà ai ai cũng biết. Nữ giáo viên muốn có em bé trước tiên phải nộp đơn đăng kí lên nhà trường nhằm sắp xếp lại thời khóa biểu.

Chủ nhiệm Hứa đã ba mươi, chưa có con và cũng không có đăng kí với trường.

Theo như những gì Phí Tân nghe được từ những giáo viên khác, đoán chừng chủ nhiệm Hứa hoàn toàn không biết mình đã mang thai.

Giáo viên A, “Phụ huynh của em học sinh ban thể chất này có đến trường vào sáng nay, lúc nhìn thấy thầy Hiệu trưởng vẫn cười ha ha được mà, sau đó họ mới hết hồn vì không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.”

Giáo viên B, “Tôi chỉ muốn nói nghỉ học là đã nhẹ lắm rồi đấy, loại học sinh thế này ở lại trong trường cũng chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh, nếu tôi mà là người nhà của cô Hứa, tôi nhất định sẽ kiện cậu ta.”

Giáo viên A, “Em ấy mới mười bảy, chưa thành niên, cũng đâu phải là án hình sự, cùng lắm thì bồi thường tiền thôi.”

Giáo viên C, “Dù cho có bồi thường tiền cũng phải bắt bố mẹ cậu ta trả, dạy dỗ ra một đứa con như vậy, mới mười bảy tuổi đã cõng “Mạng người” trên lưng, sau này ra ngoài xã hội dám nói có thể giết người phóng hỏa lắm à.”

Phí Tân: … Nói như vậy hình như có chút không hay lắm?

Đúng lúc này chủ nhiệm Triệu đi vào, vừa nghe thấy hai chữ “Mạng người” ông ngay lập tức thay đổi sắc mặt rồi quát lên, “Nói cái gì đó! Đã soạn giáo án chưa? Giáo trình cũng chuẩn bị tốt rồi phải không? Các anh, các chị là giáo viên chứ không phải mấy ông, mấy bà già đã về hưu ra đường tắm nắng ngồi tán dóc với nhau! Sao mọi người lại nhiều chuyện như thế!”

Phòng làm việc bỗng dưng lặng ngắt như tờ, toàn bộ giáo viên đoan chính ngồi xuống, người nào bận việc của người nấy.

Chủ nhiệm Triệu gọi tên hắn, “Thầy Phí, tiết thứ nhất trong khóa tự học buổi tối của ban 18 là môn Hóa đúng chứ?”

Phí Tân, “Dạ đúng.”

Chủ nhiệm Triệu tiếp tục nói, “Tôi muốn sử dụng nửa tiết đầu trong môn của cậu để mở cuộc họp lớp.”

Phí Tân, “Vâng.”

Chẳng hay lần này giáo viên Hứa phải nghỉ ngơi đến khi nào, ít thì cũng phải nửa tháng, hai mươi ngày, nếu có trở lại biết đâu chừng cổ sẽ không dạy ban 19 nữa, cũng không biết có còn làm giáo viên chủ nhiệm nữa không, những chuyện như vậy vốn không thể nào dự đoán trước được.

Bởi vì chủ nhiệm lớp vắng mặt cho nên chủ nhiệm khoa là thầy Triệu đành phải đến ban 18 tạm thời thay thế chức vụ này.

Phí Tân nghĩ đến Vạn Bằng, phạm sai lầm đúng là phải bị trừng phạt, tuy rằng không đáng giá để được đồng tình nhưng hắn ít nhiều vẫn cảm thấy đáng tiếc cho cậu học trò ấy.

Trong kỳ nghỉ hè, Phí Tân từng nhìn thấy Vạn Bằng cưỡi ván trượt ở khu chung cư, nhãi con mặc áo Hoodie, mũ áo trùm lên đầu, lạnh lùng lướt qua bên cạnh hắn, trông khá ngu ngốc nhưng lại tràn đầy năng lượng.

Hiện tại… Ầy.

Lúc hay tin Vạn Bằng bị buộc phải thôi học không biết Du Trọng Hạ đã có phản ứng gì. Nếu như cậu chàng thật sự thích thằng nhãi con ấy e rằng lúc này mức độ đau khổ có thể sánh ngang với việc thất tình đấy.

Buổi tối trước khi lớp tự học bắt đầu. Du Trọng Hạ tay trái ôm một chồng bài tập tới bàn giao.

Phí Tân ngồi trước bàn viết vài thứ cho nên không nhìn thấy cán bộ môn bước vào.

Du Trọng Hạ một tay không xài được, tay còn lại thả bài tập xuống, kết quả lại trông như là cố ý ném luôn chồng sách khiến cho chúng ngả nghiêng, ly nước trên bàn của hắn suýt tí nữa cũng bị hất đổ.

Phí Tân, “…”

Hắn đẩy ra ly nước, sau đó ngửa mặt nhìn Du Trọng Hạ rồi nghĩ thầm trong bụng, cậu thất tình cho nên mới đến sinh sự với tôi phải không?

Từ lúc lọt lòng cho tới nay đây là lần đầu tiên Du Trọng Hạ làm cán bộ môn cũng là lần đầu tiên thu bài tập của toàn bộ bạn học trong lớp, suốt cả quá trình cậu cứ cảm giác quái quái thế nào ấy, cậu đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống sau đó mở miệng nói với thầy giáo Phí một câu, “Không cần cảm ơn đâu, đây là chuyện mà tui nên làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.