EDITOR: LAM
Du Trọng Hạ đút hai tay vào túi, sau đó men theo vỉa hè mà đi, cậu vừa bước vừa liếc mắt nhìn trộm thầy Phí để dòm thử coi ổng có lặng lẽ rời đi không.
Nhưng thầy Phí không làm thế, hắn can đảm lựa chọn ở lại, chầm chầm đạp xe đi theo cậu chàng. Chẳng có một người giáo viên nào nhẫn tâm bỏ mặc khi thấy học trò của mình lang thang trong đêm.
Du Trọng Hạ có hơi cảm động mà nghĩ, thật ra nếu không tính những thứ khác, thầy Phí thật sự là một người rất có tâm với nghề, ở trường học ổng đối xử rất tốt với đám học trò thể chất ban 18, cậu đi học nhiều năm rồi, gặp qua vô số giáo viên, nhưng để hòa ái, dễ gần như vậy thì ổng có thể lọt vào trong ba vị trí đầu tiên đó.
Hiện tại mà về thì cũng chỉ có một mình một người, vô cùng nhàm chán, thật sự muốn chơi thầy Phí một chút… Không đúng, ý cậu là cậu muốn thầy Phí vui đùa với mình trong chốc lát. Nhưng loại tâm tư thế này mà nói ra sẽ phá vỡ thiết lập hình tượng mất.
Đường đường là Du Trọng Hạ, sao có thể chủ động rủ giáo viên đi chơi được chứ? Cậu phải giữ giá cho mình, phải để cho thầy Phí thấy ổng mới là người phải năn nỉ cậu, “Anh đi theo tui làm gì? Bộ anh không biết đường về nhà hả? Có cần tui dẫn anh đi tìm chú cảnh sát hông?”
Phí Tân nghĩ bụng, dựa vào cái tính tình này của em, mẹ em đánh em thế là còn nhẹ đấy.
“Thầy chỉ muốn nhìn xem em đi đâu thôi.” Phí Tân khuyên nhủ cậu chàng, “Mau về nhà đi, trễ lắm rồi.”
Du Trọng Hạ cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nói, “Trễ chỗ nào? Mới mười giờ.”
Phí Tân đáp, “Ngó thử coi, trên đường còn em học sinh nào không?”
Khéo thay, có bốn, năm đám bạn học sinh trung học bước tới; nam có, nữ cũng có, trong đó có hai người mặc đồng phục cấp ba nhưng không phải thiết kế của Thất Trung. Vài người huyên náo tán gẫu về bộ phim điện ảnh mới chiếu, bộ dạng hẳn là mới cùng nhau đi xem phim trở về.
Du Trọng Hạ nhìn Phí Tân, cậu chàng phát ra âm thanh đắc ý, “He he.”
Phí Tân, “…”
Mấy cô cậu học sinh trung học kia đi ngang qua người bọn họ lại còn nhìn bọn họ mấy lần, sau khi đi qua mới thì thầm bàn tán, “Người này đẹp trai ghê.”
Cả hai đều nghe được.
Du Trọng Hạ nói, “Người này là tui đó.”
Phí Tân liếc xéo cậu chàng, “Rõ ràng là đang nói thầy.”
Du Trọng Hạ, “Thầy à, thầy không thấy ngại hả?”
Phí Tân, “Sao phải ngại? Vốn dĩ thầy đẹp trai hơn em mà.”
Du Trọng Hạ nheo mắt nhìn hắn.
Vẻ đẹp của người thanh niên tuổi đôi mươi rõ ràng mãnh liệt hơn rất nhiều so với một cậu thiếu niên mười bảy tuổi. Bờ vai rắn rỏi, cơ thể giãn nở, hầu kết cũng lộ rõ, đường nét trưởng thành hơn rất nhiều.
Du Trọng Hạ ngưỡng mộ không thôi, mức độ chênh lệch giữa cậu và Phí Tân có thể dùng anh chàng bảnh trai size M với anh chàng bảnh trai size XL để ví von, hàm ý chính là Phí Tân kiểu nào cũng lớn hơn hai số so với cậu.
Phía trước ngã tư đường.
Trong lòng Du Trọng Hạ biết Phí Tân nhất định sẽ không để cậu bơ vơ một mình, cậu cố ý nói, “Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng phải cách xa, chúng ta tạm biệt nhau từ đây đi.”
Phí Tân, “??? Ai đưa ai hử?”
Du Trọng Hạ, “Chớ có được voi đòi tiên nha, tui tốt bụng tiễn anh xa tới thế.”
Phí Tân, “Ok, ok, cảm ơn. Vậy em có về nhà không?”
Du Trọng Hạ, “Tui mười tám tuổi rồi đó, anh xem tui là cục cưng hả?”
Phí Tân nói, “Vẫn chưa mười tám, mới 17.75 thôi.”
Du Trọng Hạ, “Trí nhớ của anh… Tốt quá ha.”
Phí Tân hỏi cậu, “Em không về nhà còn đi đâu nữa?”
Du Trọng Hạ dáo dác nhìn xung quanh, cậu thấy một cửa hàng tiện lợi nên mới nói, “Muốn uống coca, cho anh cơ hội mời khách đấy.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ ỏn a ỏn ẻn, “Thầy Phí ơi, người ta muốn uống coca đó nha.”
Phí Tân, “Dừng! Ăn nói cho đàng hoàng.”
Du Trọng Hạ chuyển sang biểu cảm nghiêm túc, “Muốn uống pepsi, mua coca cola đen đủi cả đời đó.”
Phí Tân cũng thích pepsi hơn, hắn nói, “Em cũng đòi hỏi ghê nhỉ. Mua cho em thì em mới chịu về đúng không?”
Du Trọng Hạ ngây thơ vô tội đáp, “Ừa.”
Phí Tân không mang theo tiền mặt nên chỉ có thể quét mã, hắn bèn dựng xe ở phía dưới bậc thang của cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị bước vào trong cửa hàng.
Du Trọng Hạ hỏi, “Em cưỡi thử được chứ?”
Con xe này của Phí Tân đã bị đám học trò ban 18 cưỡi qua vô số lần, hắn cũng không quá để ý, nói, “Được.”
Phí Tân bước lên trên bậc thềm, Du Trọng Hạ nhấc chân chuẩn bị ngồi lên yên xe, tay của hắn đặt lên trên cánh cửa của cửa hàng tiện lợi, đang tính đẩy ra thì cậu chàng đã leo lên xe của hắn nhanh như chớp phóng mất dạng.
Cậu chàng cưỡi xe của hắn đi rồi… Đi mất rồi…
Quẹo một cái đã không thấy tăm hơi… Không thấy…
Phí Tân, “…………………………….. Đệch!”
Em gái thu ngân thấy một anh chàng đẹp trai tiến vào, sự nhiệt tình trong công việc nhanh chóng được thổi lửa, cô nói, “Xin chào, anh muốn mua gì ạ?”
Anh đẹp trai mờ mịt nhìn một vòng, rầu rĩ nói, “Coca? Pepsi.”
Em gái chỉ tay vào tủ lạnh, hắn lại gần cầm lấy một lon sau đó tính tiền.
Em gái thu ngân vừa quét mã vừa liếc trộm hắn, anh đẹp trai nhăn lại hai hàng lông mày tuấn tú, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Nội tâm em gái gào thét, sao lại thế này? Đăm chiêu ủ dột mà vẫn đẹp trai như thường.
Em gái tốt bụng nói, “Anh đẹp trai, Quốc Khánh an lành, vui lên nha.”
Phí Tân, “… Cảm ơn cô.”
Hắn cầm trên tay lon pepsi mới mua, tâm trạng rối rắm.
Đúng là làm ơn mắc oán, cõi đời này thế quái nào lại tồn tại một đứa học sinh cấp ba giống như Du Trọng Hạ chứ? Cậu ta là ma quỷ hay gì? Đã sớm biết cậu ta không phải loại người tốt lành gì rồi mà.
Lần đầu tiên gặp gỡ, Du Trọng Hạ cứ vờ như ta đây đáng thương, còn nói mình mồ côi cha, tủi thân các kiểu, là giả, tất cả đều là giả hết. Trên thực tế lại dám ở trường kết bè kết phái bắt nạt đàn ông chòng ghẹo đàn bà, thậm chí còn không biết tôn sư trọng đạo, ba hoa chích chòe, ăn không nói có, bịa đặt vô căn cứ… Hơn nữa, còn có cả gian tình với Vạn Bằng, cậu học sinh bị buộc phải nghỉ học kia nữa chứ.
Đã một tháng rồi! Lẽ ra phải nhìn thấu cậu ta mới đúng!
Sáng nắng chiều mưa, nhãi gay hai mặt.
Nếu không phải lúc chạng vạng nhìn thấy cậu ta bị mẹ đánh, ai sẽ thèm để ý đến cậu ta?
Phí Tân: Tui quá tử tế rồi, kể từ hôm nay tui phải làm một cỗ máy giảng dạy không có tình cảm!
Hắn cầm theo lon pepsi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhà trọ cách nơi này ước chừng hơn một cây số nữa, hắn chuẩn bị lết bộ trở về.
Mới vừa bước xuống bậc thềm, hắn ngay lập tức nhìn thấy ở khúc cua xuất hiện bóng dáng của chiếc xe đạp địa hình quen thuộc.
… Du Trọng Hạ đã quay trở lại.
Cậu chàng phóng xe như bay, nhanh như chớp mà lao tới trước mặt Phí Tân, thắng một cái két rồi mới dừng lại.
Phí Tân đang tự nâng cấp bản thân thành một cỗ máy giảng dạy không có cảm xúc, mới tăng lên có 40% thì bị mắc kẹt.
Du Trọng Hạ dựng tốt con xe, bước nhanh lại đây, cậu cầm lấy lon pepsi trong tay Phí Tân rồi nói, “Cảm ơn nha.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ uống vài hớp pepsi, hèn hèn mọn mọn mà quan sát biểu cảm của Phí Tân, cậu xấu xa hỏi, “Thầy Phí, có phải thầy cho rằng em cuỗm xe của thầy đi mất đúng không?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Nhìn kìa, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hở?”
Phí Tân kiềm chế hết nổi, hắn nói, “Uống xong chưa? Uống xong rồi thì quay về nhà của cậu đi!”
Du Trọng Hạ bất thình lình bị người nạt một tiếng, ngây ngẩn đôi chút, cậu vẫn luôn nghĩ thầy Phí chính là loại người cả ngày chỉ biết cười tủm tỉm không hề biết giận là gì.
Phí Tân nghiêm túc nói, “Đã gần mười giờ rưỡi rồi, một mình cậu ở bên ngoài lộn xộn cái gì hả? Không sợ người nhà lo lắng à?”
Du Trọng Hạ, “…”
Cậu bóp nửa lon pepsi, hờ hững nhìn Phí Tân, “Người nhà không một ai quan tâm đến em,” Cậu nói, “Em mà có chết ở bên ngoài cũng chẳng có ai đi tìm em.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ mất hết hứng thú, cậu không còn tâm trạng chơi đùa nữa, “Em có chết thật đi chăng nữa cũng không cần thầy phụ trách, thầy làm gì thì làm đi, đừng để ý tới em.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ xoay người rời đi, vừa đi vừa há miệng nốc hết lon pepsi, lúc đi ngang qua thùng rác, cậu chàng cũng chẳng thèm nhìn cứ thế ném cái lon không vào trong.
Phí Tân lái chiếc xe địa hình, đuổi theo sau.
Du Trọng Hạ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn.
Phí Tân nhíu mày trừng cậu.
Du Trọng Hạ nói, “Thầy Phí, thầy đừng đi theo em nữa, em không có giỡn với thầy.”
Phí Tân, “Thầy cũng không giỡn với em… Thầy đưa em về nhé?”
Du Trọng Hạ, “…”
Ý của Phí Tân chính là, nếu Du Trọng Hạ cãi nhau với mẹ của mình, buổi tối lại chạy ra ngoài nên giờ không dám vác cái mặt về, thế thì cứ để cho người làm thầy như hắn hộ tống em ấy về nhà, sau đó giải thích với mẹ của em ấy một tiếng đỡ cho em ấy bị mẹ đánh thêm lần nữa.
Du Trọng Hạ chẳng hiểu mô tê gì, “Thầy thật sự coi thường em là một đứa con nít đấy à? Lẽ nào đường về nhà em lại không biết? Em không muốn về, hổng được hả?”
Phí Tân đã từng được chứng kiến sự lợi hại của mẹ cậu chàng, hắn nói, “Bố của em đâu? Không ở nhà ư?”
Du Trọng Hạ không hiểu ý của hắn nên mới ăn ngay nói thật, “Bố của em đi xa rồi.”
Phí Tân nghĩ bụng, ồ, khó trách không dám về nhà.
Hắn hỏi, “Vậy em tính lang thang cả đêm trên đường vậy sao?”
Du Trọng Hạ nghĩ đi bộ một đoạn là về được tới nhà rồi, chê tui rảnh rỗi hay gì? Còn muốn tui lang thang cả đêm?
“Không phải.” Cậu nói, “Đợi khi nào thầy rời đi em sẽ tìm một chỗ không người để thay quần áo, chuẩn bị đi làm.”
Phí Tân, “??? Em làm bán thời gian hả?”
Du Trọng Hạ, “Cũng coi như là làm bán thời gian có điều không ai trả lương thôi. Đây là bí mật lớn nhất trong cuộc đời của em, thầy có thể cam đoan không nói chuyện này với bất kì ai không?”
Phí Tân thắc mắc cả một bụng, hắn đáp, “Có thể.”
Du Trọng Hạ chìa tay ra, trịnh trọng nói, “Thầy Phí, em xin giới thiệu lại một lần nữa, tên thật của em là Yuter Parker, mười bảy tuổi, học sinh trung học phổ thông.”
Phí Tân, “……………………………………….”
Du Trọng Hạ, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Phí Tân, “…” Hắn suy tư một lát rồi nói, “Em không muốn về nhà nhưng dù sao buổi tối cũng phải có chỗ để ngủ chứ, có muốn tới nhà chú May (*) làm khách không?”
Du Trọng Hạ sửng sốt, chú May là ai? Đó giờ chỉ nghe qua dì May thôi.
(*) Nguyên văn 梅叔叔 – May Parker, thường được gọi là Dì May là một nhân vật hư cấu xuất hiện trong loạt seri truyện tranh Mỹ được xuất bản bởi Marvel Comics, thường kết hợp với siêu anh hùng Người Nhện. (Theo wiki)
Phí Tân nở nụ cười với cậu, hắn nói, “Nếu thầy nhớ không nhầm, đây là thế giới vũ trụ song song, và thầy chính là chú May trong cái vũ trụ ấy.”
Du Trọng Hạ ngã mũ bái phục, “… Mẹ bà, cũng biết giỡn ghê ha, còn đổi luôn giới tính của người ta?!”
Phí Tân hỏi, “Có đi không? Thầy sống một mình, chỗ ở rộng rãi, tốc độ mạng rất nhanh.”
Du Trọng Hạ, “…”
Có nên không? Nếu không đi thì phải về nhà, chỗ ở rộng rãi, tốc độ mạng rất nhanh, chẳng qua không có thêm người khác.
Du Trọng Hạ nói, “Đi.”
Cậu khá là kinh ngạc khi bước vào trong căn hộ một phòng này của Phí Tân. Chỗ ở sạch sẽ, gọn gàng đến mức không dám đặt chân xuống, mấy đôi giày thể thao ở trên kệ tủ phía bên ngoài cửa thậm chí còn phát ra thứ ánh sáng lấp la lấp lánh.
Căn hộ của một người đàn ông mà lại có bình hoa, bên trong còn cắm hai nhành hoa tươi? (Hoa là do người môi giới bất động sản tặng, bình hoa thật ra là cái ống đựng bút)
Bên trên giá sách nhỏ bày biện rất nhiều sách, chúng được xếp đặt biệt chỉnh tề. Nhìn lên chiếc đèn bàn kim loại sẽ thấy một con búp bê Spider Man, tay và chân của nó được cố định bởi lực hút nam châm, Peter Parker cúi đầu nhìn xuống Yuter Parker. Mặt ngoài của máy tính xách tay còn in hình nhãn dán Batman nữa. Người này là fan của cả hai nhà DC và Marvel.
Trong căn phòng phảng phất thứ hương thơm nhàn nhạt, cùng một loại với mùi “Tuyết tùng” trên người của Phí Tân.
Đây là lần đầu tiên Du Trọng Hạ ghé thăm nơi ở của một nam thanh niên độc thân, cậu ngạc nhiên hỏi, “Thầy ở có một mình sao lại trang trí tinh xảo thế kia?”
Cong hết tám phần rồi! Thẳng mà như vậy hả?
Cậu thử thăm dò, “Thầy Phí, bạn gái của thầy dọn dẹp nhà cửa giúp thầy ư?”
“Không có bạn gái, sao phải tìm bạn gái chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này?” Phí Tân thuận miệng trả lời sau đó lại hỏi, “Có cần gọi điện báo với mẹ em một tiếng không?”
Du Trọng Hạ nói, “Không cần, em có về hay không bà ấy cũng chẳng thèm quan tâm đâu.”
Phí Tân cầm đôi dép lê đưa cho Du Trọng Hạ, sau khi thay xong, cậu chàng ngay lập tức nghênh ngang đi tới buồng tắm và gian bếp ngó nghiêng một lần.
Phí Tân hỏi, “Thầy còn nhớ em từng nói qua, bố mẹ em đều là phóng viên, thật hay giả thế?”
Căn hộ này của hắn tuy là kiểu một phòng, nhưng phòng ngủ và phòng khách lại không được phân chia rõ ràng.
Du Trọng Hạ rất thích kiểu nhà trọ nguyên căn thế này, cảm giác một người ở đây có thể sống sung sướng đến chết, cậu từ trong phòng bếp đi ra, vui vẻ nhảy lên nằm trên cái gối đầu kiểu dáng Minions bên cạnh bàn trà, lúc này cậu mới trả lời lại hắn, “Dĩ nhiên là thật rồi, cả hai đều làm việc trong bộ phận tin tức của đài truyền hình thành phố. ”
Hai người mà cậu nhắc đến chính là Du Minh và mẹ kế của cậu, Lâm Tiểu.
Phí Tân nói, “Trông mẹ em… Có vẻ nóng tính.”
Du Trọng Hạ suy nghĩ một lúc mới hiểu được, Phí Tân là đang nhắc đến Trác Vân.
“Thầy gặp qua mẹ em rồi à?” Cậu có chút ngạc nhiên ngồi dậy, lưng tựa vào gối Minions, sau đó hỏi, “Gặp ở đâu thế?”
Phí Tân, “Thì… Lúc chập tối, ngay tại cổng của khu chung cư nhà em đó, hai người đi cùng nhau.”
Du Trọng Hạ không biết chuyện Du Quý Dương bị đánh ở cửa lúc chiều nhưng vừa nghe được Phí Tân nhận nhầm Du Quý Dương thành mình, cậu biết ngay lúc đó Trác Vân lại đang nổi điên rồi.
Cậu nói, “Trời sinh bà ấy như vậy đó, một ngày cáu kỉnh ba lần, mỗi lần cách nhau tám tiếng. Em cũng không muốn so đo với bà làm gì.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Thầy để em ngủ ở chỗ nào?”
Nhà trọ chỉ có mỗi một chiếc giường mặc dù giường này thuộc kiểu chuẩn giường đôi một mét tám. Nhưng mà, một Du Trọng Hạ mắc chứng ghê sợ đồng tính luyến ái làm cách nào có thể ngủ chung với một gã thầy giáo họ Phí giới tính vẫn chưa được xác định này cơ chứ?
Ống tuýp thẳng tắp như Phí Tân cũng không thể chung giường với chàng gay trẻ Du Thập Ngũ được.
“Thầy ngủ sô pha.” Phí Tân nói, “Cái sô pha này có thể kéo ra thành giường được.”
Du Trọng Hạ, “Mặt em dày tới mức để cho chú May phải ngủ sô pha sao?”
Phí Tân, “Thế thì em…”
Du Trọng Hạ, “Kết nối wifi cho em trước đã!”
Phí Tân đọc mật khẩu cho cậu chàng.
Du Trọng Hạ vừa gõ mật khẩu vừa nói, “Tốc độ mạng có tốt như thầy nói không vậy? Nếu ảnh hưởng tới việc chơi Vương Giả Vinh Diệu của em, em sẽ quậy banh lên đó.”
Phí Tân, “Thầy không thích nghe mấy lời này, gà thì chấp nhận đi, chớ có đổ thừa do mạng nhà thầy.”
“Thầy có chơi Vinh Diệu không?” Du Trọng Hạ nghĩ muốn trêu hắn một chút, cậu lùi một bước để tiến hai bước rồi nói, “Thôi quên đi, nhìn mặt thầy em thấy ngay hai chữ đồng xanh rồi (*).
Phí Tân vừa giận vừa mắc cười, lòng tốt suốt ngày bị ném cho chó ăn, hắn nói, “Du Thập Ngũ em muốn ăn đòn có phải không? Dáng vẻ của em mới giống Tư Mẫu Mậu Phương Đỉnh (1) đấy.”
(*) Nguyên văn 青铜脸 – Phiên âm Hán Việt là Thanh đồng kiểm (mặt đồng xanh), bình thường thì khi nhắc cụm này người ta sẽ liên tưởng tới mấy cái mặt nạ bằng đồng xanh ngố ngố nhìn mắc cười lắm, nhưng khi ở trong game Vinh Diệu, đồng xanh tương đương với game thủ level thấp nhất.
(1) Nguyên văn 司母戊鼎 – Tư Mẫu Mậu Phương Đỉnh gọi tắt là Tư Mẫu Mậu Đỉnh, là đồ đúc vào thời kì cuối của nhà Thương (TCN thế kỷ 14 đến TCN thế kỷ 11) cách đây khoảng 3000 năm lịch sử, là bảo vật quý hiếm được phát hiện tại An Dương Hà Nam Trung Quốc vào năm 1937 và hiện đang được lưu giữ tại viện bảo tàng lịch sử Trung Quốc.
Du Trọng Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn lấp lánh của mình, cậu nói, “Chú May, đến đánh hạng đi, Parker mang chú bay nha.”
Nửa phút sau, mặt của Yuter Parker biến vuông, vuông còn hơn cả Tư Mẫu Mậu Phương Đỉnh nữa.
“Thầy là sinh viên ưu tú đúng chứ?” Du Trọng Hạ nói, “Để có được cái thứ hạng này chắc phải cày ngày cày đêm, ăn dầm nằm dề trong game luôn hay gì? Làm cách nào mà thầy có thể trở thành sinh viên ưu tú thế? Thầy thuê tài xế đánh giùm hả?”
Phí Tân lườm cậu chàng một cái, “Ai nói với em thầy là sinh viên ưu tú?”
Du Trọng Hạ, “Ai cũng nói vậy hết mà.”
Phí Tân, “Đừng tin, thầy chính là một tên học dốt cả ngày chỉ muốn chơi game thôi.”
Du Trọng Hạ thở dài, “Ầy, em cũng vậy… Cái này gọi là dột từ trên nóc dột xuống nè.”
Phí Tân, “…” Mỗi ngày sau khi trở về hắn phải ôn tập tới mười hai giờ mới ngủ đó.
Khó có được ngày nghỉ, Du Trọng Hạ lại còn ở đây cho nên hắn cũng không tiện đọc sách, thế là hắn dứt khoát cùng học trò của mình chìm đắm vô game luôn.
Đánh tới tận mười hai giờ.
Đồng hồ sinh học của Phí Tân trỗi dậy, hắn không chơi nữa, bèn nói, “Đi ngủ.”
Du Trọng Hạ kê đầu trên cái gối Minions, hai chân bắt chéo, mở miệng nói những lời như bao cậu thiếu niên nghiện chơi game khác, “Đánh chút xíu nữa thôi.”
Phí Tân, “Thầy đếm đến ba, em mà không bỏ điện thoại xuống thầy ngắt mạng ngay đấy.”
Du Trọng Hạ, “…”
Cậu thả xuống di động, bỗng dưng cảm thấy kì diệu, “Chưa có một ai quản em như vậy luôn á.”
Phí Tân, “Mỗi ngày em ở nhà chơi game đến nửa đêm luôn sao? Bố mẹ em không trông nom em ư?”
Du Trọng Hạ, “Em đánh game của em, đâu có ảnh hưởng gì tới bọn họ.”
Phí Tân, “Chẳng trách em cứ đi học trễ miết thôi.”
Du Trọng Hạ đứng lên, cậu nói, “Em có hơi hơi đói bụng.”
Phí Tân cầm dây sạc nạp điện cho di động sau đó mới nói, “Ráng nhịn đi.”
Du Trọng Hạ, “Nhịn không được, em gọi đồ ăn ngoài nhé, thầy ăn không?”
Phí Tân nhức đầu nói, “Đợi đồ ăn giao tới mất bao lâu nữa? Em không ngủ nên bắt thầy phải thức chung em mới vừa lòng hả?”
Du Trọng Hạ, “Nhưng mà em đói bụng lắm ngủ không được, em ra ngoài ăn vậy.”
Phí Tân vội thuyết phục cậu, “Anh hai à, anh nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi?”
Du Trọng Hạ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thầy Phí, cậu nói, “Em trai à, anh hai không sợ tối.”
Phí Tân, “…” Hắn đành phải đứng lên, Du Trọng Hạ thấp hơn hắn, cậu chàng chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn.
“Nấu cho em tô mì.” Phí Tân nói, “Ăn xong phải ngủ ngay, nhé?”
Du Trọng Hạ, “Thầy sẽ không hạ độc vào trong tô mì đâu ha? Em là bông hoa của tổ quốc đó.”
Phí Tân, “…” Hắn bước vào gian bếp lấy trứng gà, cà chua và rau xanh từ trong tủ lạnh ra.
Du Trọng Hạ không nghĩ một người thanh niên lại có thể nấu ăn, cậu nghi ngờ đứng ở trước cửa nhìn thử.
Phí Tân đổ nước vào trong một cái nồi tráng men, sau đó mở lửa lên, kế tiếp hắn bắt tay vào rửa rau, chiên trứng, cà chua được thái hạt lựu phảng phất mùi thơm, nước đã sôi, sợi mì và rau xanh cùng nhau trồi lên, hắn rải cà chua lên mặt trên, thêm một chút gia vị, thả vào miếng trứng rán ban nãy, hoàn thành.
Du Trọng Hạ: Đầu! Bếp! Nhỏ! Trung! Hoa!
“Ăn ngon không?” Phí Tân hỏi.
“Ngon tuyệt.” Du Trọng Hạ húp sợi mì trơn nhẵn, chỉ số cong vòng của thầy Phí ở trong lòng cậu đã tăng từ 80% lên 90%.
Phí Tân, “Ăn xong có biết dọn không? Biết rửa chứ hả?”
Du Trọng Hạ, “Biết.”
Phí Tân, “Thầy đi tắm trước.”
Tiếng vòi hoa sen rào rào từ bên trong buồng tắm vọng ra.
Du Trọng Hạ ngồi trên sàn nhà phía sau chiếc bàn trà, cậu vừa ăn mì vừa xem Tik Tok, trong lúc vô tình lướt đến một cái video đăng đồ ăn ngon, ăn có ngon hay không thì không biết nhưng cái tag lại để là trai đẹp phòng bếp, mở hiệu ứng làm đẹp hết rồi ai mà tin cho được.
Không được, không được, thua xa.
Anh đẹp trai nấu ăn dáng vẻ phải như người kia kìa chứ không phải như thế này đâu.
Di động bị Phí Tân ném trên ghế sô pha để sạc pin đinh lên một tiếng.
Du Trọng Hạ vừa quay đầu lại đã thấy ngay dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khóa.
Giang Nhân Khuyết: 【Thiếu nam cô quạnh, trực tuyến chờ tán gẫu.】
Du Trọng Hạ:???
Lại đinh thêm tiếng nữa.
Giang Nhân Khuyết: 【Tân Tân, muốn chơi gay không, muốn chơi gay không, muốn chơi gay không.】
Du Trọng Hạ:!!!
Chỉ số cong của thầy Phí… 100%!
Phí Tân bước ra sau khi đã tắm xong, hắn phát hiện cậu chàng đang nằm trên giường ngủ mất xác rồi.
… Không tắm rửa thì ít ra cũng phải đánh răng rửa mặt chứ? Cậu bé trông ưa nhìn như vậy mà ở dơ quá đi. Tô mì ăn xong thì thả ngay trên bàn trà, chớ có nói tới rửa, dọn cũng chẳng thèm dọn luôn.
Thầy Phí mắc nợ em hay gì? Hắn không thể chấp nhận để cái tô bẩn qua đêm thế là đành phải cầm tô tiến vào gian bếp đem đi rửa.
Du Trọng Hạ giả bộ ngủ lúc này mới mở to cặp mắt dòm vào trong bếp.
Thầy Phí giận thì có giận nhưng vẫn mang trong mình thuộc tính đảm đang là cớ làm sao?
Phí Tân kéo sô pha ra, tắt đèn đi ngủ.
Du Trọng Hạ từ từ nhắm lại hai mắt, lỗ tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, cậu đột nhiên nghĩ, lỡ chẳng may thầy Phí nửa đêm đi vệ sinh lúc đi ra ổng quên mất nhà đang có khách, ổng cứ thế trèo lên trên giường ngủ tiếp thì phải làm như nào đây?
Mèn đét ơi, có hơi đáng sợ nha, ông đây sợ đồng tính lắm a a a a a a!… Đợi đã, gay mà được như ổng thì hình như cũng không đến mức đáng sợ vậy đâu. Nhưng mà ban đêm vẫn không thể ngủ say như chết được, phải bảo trì cảnh giác, ở chung một căn phòng với gay không thể đùa được đâu.
Sáng hôm sau lúc sáu giờ ba mươi.
Phí Tân tỉnh, hắn đứng dậy uống nước sau đó mới lướt xem tin tức trên điện thoại, tay chân nhẹ nhàng gập lại sô pha.
Du Trọng Hạ ngủ chổng vó lên trời ở đầu giường bên kia, một nửa tấm chăn rơi xuống đất.
Phí Tân phát hiện ra cậu chàng ngay cả quần jean cũng không thèm cởi, hắn ghét bỏ không thôi, chờ cậu chàng vè nhà rồi toàn bộ ga giường phải đem đi giặt sạch sẽ lại thôi, í í í í í hình như còn chảy cả nước dãi lên trên gối nữa kìa, đứa nhỏ này thoạt nhìn sạch sẽ sao lại có nếp sống lôi thôi thế nhỉ?
Bảy giờ rưỡi, Phí tân đeo tai phone, một bên nghe radio Tiếng Anh, một bên làm điểm tâm.
Du Trọng Hạ bị đánh thức bởi mùi đồ ăn, cậu ngái ngủ bước xuống giường, hai tay buông thõng, mơ mơ hồ hồ di chuyển tới trước cánh cửa bếp. Cậu ngay lập tức tỉnh táo lại.
Mới sáng sớm mà trai đẹp phòng bếp đã đăng nhập rồi ư?
Thầy Phí mặc quần đùi kết hợp với chiếc áo ngủ ngắn tay, tai đeo AirPods, hắn đang cúi đầu thái thịt làm cơm.
Ngày đầu tiên của tháng Mười, ánh mặt trời từ bên ngoài khung cửa sổ chiếu rọi vào trong, phủ lên trên người hắn một tầng hào quang dìu dịu hệt như những thước phim làm lòng người rung động vậy.
Cánh tay này, đôi chân này, chiều cao này, tỉ lệ này.
Người đàn ông này, gay chắc rồi.
Du Trọng Hạ thầm nghĩ: May mắn kẻ đứng ở nơi đây chính là tui! Nếu đổi lại là Du Quý Dương, vậy chẳng phải xong đời rồi sao? Em trai cậu là một gã đồng tính đách có tiền đồ gì hết.
[Du Quý Dương: Em hổng có liên quan gì tới cuộc tình này hết mà anh hai ơi?]
Du Trọng Hạ hét lên, “Thầy Phí!”
Phí Tân, “… Tai phone của thầy không cách âm, thầy vẫn nghe được.”
Du Trọng Hạ, “Sáng nay ăn gì thế?”
Phí Tân, Em lại đói bụng nữa hả? Không có phần của em đâu.”
Du Trọng Hạ, “Thầy không thấy mắc cỡ ư? Hôm nay là sinh nhật của tổ quốc kính yêu, thầy thế mà nỡ lòng bỏ đói bông hoa xinh đẹp nhất của nàng.”
Phí Tân, “…”
Bữa sáng ăn bánh mì sandwich, phiên bản Phí giản dị.
Du Trọng Hạ uống sữa còn Phí Tân thì pha cho mình một ly cà phê kiểu Mĩ.
“Lát nữa có tự mình về nhà được không?” Ăn sáng vẫn chưa xong mà thầy Phí đã bắt đầu đuổi người, “Chắc không cần thầy đưa về đâu ha?”
Du Trọng Hạ, “Không cần. Hôm nay thầy không về nhà hở? Nay lễ lớn còn gì.”
Phí Tân, “Bố mẹ thầy ra ngoài rồi, trong nhà không có ai.”
Du Trọng Hạ, “Vậy chi bằng…”
Phí Tân giương mắt nhìn cậu chàng, tình huống kiểu này đại khái là muốn nói chi bằng cùng nhau chơi tẹt ga hết bảy ngày Quốc Khánh? Cảm ơn! Thầy Phí không muốn chút nào hết, hắn quyết định cự tuyệt ba lần.
Song, lời nói treo trên đầu miệng đã bị Du Trọng Hạ bẻ lái khét lẹt, cậu nói, “Chi bằng thầy cố gắng học tập cho giỏi đi.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ híp mắt, dùng giọng điệu ngông nghênh thường ngày của một vị tổng giám đốc để nói, “Này, có phải anh cho rằng tôi sẽ rủ anh cùng nhau tụ tập chơi đùa không?”
Phí Tân, “Không có.”
Du Trọng Hạ cười khẩy, “Vẫn không chịu thừa nhận? Nhìn cái biểu cảm kia của thầy, em chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấu rồi.”
Phí Tân cạn lời, hắn mỉm cười rồi nói, “Nhìn thấu cái gì? Em thật sự nhìn thấu à?”
Du Trọng Hạ lập luận đanh thép, “Thầy nghĩ em muốn rủ thầy đi chơi, thậm chí còn rất mong chờ nữa, kết quả em hổng có, thầy đành phải tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, đúng chưa?”
Phí Tân, “…” Thế quái nào khi nghe em ấy nói xong mấy lời đó, còn thật giống như hắn cũng có cái suy nghĩ ấy vậy.
Du Trọng Hạ, “…” Ố là là, vẻ mặt của thầy Phí có gì đó sai sai nha, lẽ nào thật sự muốn cùng tui đi ra ngoài chơi hả?
Phí Tân rầu rĩ hỏi, “Ăn xong rồi? Xong rồi thì về lẹ đi chớ có cản trở chuyện học hành của thầy.”
Du Trọng Hạ uống cạn ngụm sữa còn lại trong ly, trên mép dính một vòng sữa nhưng cậu chàng chẳng thèm lấy giấy lau miệng, cứ thế liếm sạch.
Biểu cảm ghét bỏ trên gương mặt của Phí Tân đủ để viết thành một bài văn dài.
“Đi đây, bye bye thầy Phí.”
Du Trọng Hạ, kẻ giằng co cả đêm cuối cùng cũng chịu đi rồi.
Phí Tân uống xong cà phê sau đó dọn dẹp bàn ăn.
Căn hộ quá mức tĩnh lặng, có một loại cảm giác vắng vẻ hệt như khi kết thúc một bộ điện ảnh bỏng ngô (2) vậy.
Cốc cốc cốc, cửa bị gõ mấy cái.
Phí Tân:???
Du Trọng Hạ đứng ngoài cửa kêu lên, “Thầy Phí! Em bỏ quên điện thoại di động!”
Mẹ bà, điện ảnh bỏng ngô thì thôi đi, còn tặng thêm cảnh hậu danh đề (3) nữa chứ.
(2) Nguyên văn 爆米花电影 – Cụm từ điện ảnh bỏng ngô thường dùng để ám chỉ những bộ phim giống như bỏng ngô, thoạt nhìn đẹp mắt nhưng lại không có dinh dưỡng, coi xong quên liền không để lại ấn tượng sâu sắc gì. Điện ảnh bỏng ngô thường dùng để nhắc đến những bộ phim Mĩ vừa dài vừa mắc cười, coi để giết thời gian.
(3) Nguyên văn 彩蛋. – Phiên âm là thải đản (Trứng Phục Sinh), tiếng Anh gọi là stinger, đây là một thuật ngữ mạng ý chỉ những tình tiết thú vị trong phim nếu không để ý kĩ sẽ quên mất hoặc ý chỉ một đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc hoàn toàn danh đề của một bộ phim.Thông thường, nó thường có tính chất gây hài hoặc mang gợi ý cho phần hậu truyện tiếp theo.
Mạ ơi, hơn 5000 chữ mọi người ạ, tui edit muốn tắt thở luôn!!!!
Tiếp tục tâm sự: Nếu có bạn nào thắc mắc tại sao ở chương này có lúc tui để cậu Du xưng tui gọi anh, có khi lại xưng em gọi thầy với Phí Tân thì đây, tui giải thích. Rất đơn giản, bạn Du Mười Lăm bản cáo lắm, lúc cần nhờ vả hay ăn nhờ ở đậu hoặc đang tủi thân gì gì đấy thì bản xuống nước dữ thần, ngọt ngào như bị Du Quý Dương nhập vậy đó, tới khi hết giá trị lợi dụng hoặc chọc cho bản tức lên là bản trở mặt ngay. Còn Phí Tân có một đoạn xưng tôi gọi cậu với Mười Lăm chẳng qua ổng tức điên người nên mới lạnh nhạt vậy thôi chứ lúc thường cậu Du Mười Lăm chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng ổng đó, dù sao cũng là Cán bộ môn của thầy, của thầy nha. =]]
Du Trọng Hạ: Thầy Phí, cầu bao nuôi!
Phí Tân: Gì? Cậu là ai? Đây là đâu? Tui là ai?
Du Trọng Hạ: Ông xã, cầu bao nuôi.
Phí Tân: Ừ.
Du Trọng Hạ: … Mẹ bà!Mặt nạ đồng xanh:
Tư Mẫu Mậu Phương Đỉnh: