Dưỡng Ngư

Chương 10: Chương 10




Đối với việc kết giao mật thiết giữa Âu và con người, rùa biển tỏ vẻ hoàn toàn không tán thành:

“Nhân loại rất nguy hiểm, hơn nữa họ rất gian xảo, kết quả của cá và con người ở chung đều rất kinh khủng!”

“Hắn không ăn ta nha, còn cho ta ăn rất nhiều đồ ngon trên đất liền!”

Hôm nay Âu bắt được một con trai rất to, bên trong có một viên trân châu rất lớn, y đang vội tìm chỗ thích hợp trong động để đặt hạt châu lớn xuống.

“Không ăn nhưng có thể bắt nhốt.”

Rùa biển đưa ra chứng cứ chính xác đáng tin cậy:

“Bọn họ bắt rất nhiều cá heo cùng cá loại lớn, nuôi chúng ở một nơi rất nhỏ, mỗi ngày họ đều kéo nhau thành đàn để nhìn chúng, còn la hét phát ra các loại tiếng ồn, bắt buộc chúng nó ở một nơi nước rất cạn, nhảy qua những vòng tròn nhỏ, còn dùng lửa đốt chúng.”

(Ngưng Băng: Chắc là việc huấn luyện cá heo nhảy vòng, vòng lửa.)

Âu kinh sợ nhìn về phía rùa biền:

“Quá tàn nhẫn! Tại sao phải làm như thế?”

Đại rùa biển trầm trọng lắc đầu:

“Không ai biết con người nghĩ gì, muốn làm gì. Những con cá bị nuôi dưỡng đều phải nghe lệnh họ làm việc, không thôi sẽ bị đói chết.”

“Đáng sợ. Thật đáng sợ! Con người thật khủng khiếp…”

Âu ôm hạt châu bơi xoay quanh trong động.

“Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng vì một ít đồ ăn mà bị bắt đấy!”

Rùa biển lo lắng dặn Âu.

Âu tìm trong đống bảo vật của y, tìm thấy một cái nến cao cao, ánh vàng rực rỡ, trên mặt nến có hoa văn xinh đẹp và bảo thạch lấp lánh phát sáng, vừa lúc có thể đặt hạt châu lên đó, nhìn đặc biệt đẹp.

Cuối cùng cũng tìm ra chỗ đặt hạt châu ổn rồi, Âu hạ quyết tâm, nghiêm túc tuyên bố với đại rùa biển:

“Ta muốn nuôi người kia! Như thế về sau hắn đều phải nghe lời ta nói!”

Rùa biển ngạc nhiên nhìn y, nhưng rất nhanh ánh mắt rùa biển trở nên sáng rực:

“Ý hay! Quá tuyệt vời! Đây chính là một sự kiện đột phá trọng đại! Quả thật quá tuyệt vời!”

Vì thế sự tình liền quyết định như thế.

Thiệu Niên Hoa phát hiện hôm nay nhân ngư nhiệt tình có chút khác thường, cho hắn hai con cá Thạch Ban lớn gần bằng đứa trẻ ba bốn tuổi, thiếu chút nữa đè chìm chiếc thuyền nhỏ giản dị của hắn. Không chỉ như thế, nhân ngư còn sửa thái độ xa cách phía trước, cầm lấy tay hắn, phát ra âm thanh ôn nhu như tình nhân thủ thỉ đối với hắn.

Âu dùng tư thái không cho cự tuyệt nắm chặt tay nhân loại sắp trở thành sủng vật của y, ngóc cằm kiêu ngạo tuyên bố:

“Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là người ta nuôi! Về sau đều phải nghe lời ta! Không được đem người khác tới bắt ta! Ngươi may mắn đấy, ta là một con cá tốt, sẽ không nhốt ngươi ở một nơi nhỏ xíu đâu, cũng không bắt ngươi nhảy vòng, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn, mang đồ ăn ngon cho ta ăn!”

Thiệu Niên Hoa vừa mừng vừa sợ, hắn mơ mơ màng màng trở về nhà, Âu nghi ngờ trưng cầu ý kiến của rùa biển:

“Hắn không trả lời ta, thoạt nhìn thật khiếp sợ, nhìn như không vui lòng mấy.”

Rùa lớn tự hỏi một chút, mới đưa ra một vấn đề phi thường thực tế:

“Nếu thức ăn trên đất liền ăn ngon hơn, thì hắn cần gì phải đổi đồ ăn từ dưới biển với ngươi.”

“Bởi vì đồ ăn trên đất liền ăn nhiều sẽ đau bụng.”

Âu đáp như thế.

Rùa biển tâm tình phức tạp liếc nhìn y:

“Theo ta biết, con người không chỉ cần đồ ăn, bọn họ còn cần ” bối (= tiền vỏ sò (tiền xưa) hiểu là tiền, vì dưới biển không có thứ này nên rùa biển dùng vỏ sò để nói thay thế)“, người có càng nhiều bối sống mới càng tốt, cho nên ta nghĩ chỉ cho đồ ăn thì nuôi không nổi họ.”

“Bối? Cần nhiều lắm à?”

“Hiện tại ở dưới biển không có, muốn dùng đồ vật này thì phải đi đổi.”

“Dùng cái gì để đổi?”

“Cái gì đều được, có thể là đồ ăn, bất quá thứ có thể đổi nhiều nhất chắc có lẽ là mấy thứ trong các chiếc thuyền bị vứt bỏ tan nát dưới đáy biển.”

Âu do dự, y có rất nhiều vật trong mấy cái thuyền đó, rất nhiều thứ lấp lánh, sáng bóng, có đồ án đẹp, nhưng y đều thích chúng, chúng là bảo bối của y.

Rùa biển chậm rì rì bổ sung:

“Ngươi có thể đem những vật mình không thích cho hắn, dù khó coi xấu lắm cũng có thể đổi bối.”

Âu vừa lòng.

Hôm nay nhân ngư đem đến bốn con cá ngừ ca – li lớn bằng cánh tay, còn có một cái đĩa màu xanh nhạt.

“Đây là vật ngươi nhặt được từ đáy biển sao?”

Đĩa gốm rất mỏng, mặt men rất bóng loáng, có lẽ là đồ cổ khi vận chuyển bị chìm thuyền? Thiệu Niên Hoa cười sờ tóc của nhân ngư:

“Cám ơn ngươi.”

Cổ họng của nhân ngư phát ra âm thanh nhẹ dễ nghe, đáp lại hắn là một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.

Âu nói:

“Quyết định như vậy đi! Loại đồ vật này ta có rất nhiều, chắc nuôi nổi ngươi rồi! Phải ngoan ngoãn nghe lời ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.