Đối phương tức giận trừng mắt y, tiến gần cẩn thận đánh giá y, lại tỉ mỉ ngửi mặt đất một lần, có chút chán nản lùi lại:
“Được rồi, ngươi còn nhỏ quá.”
Nhân ngư màu đỏ tên là San Hô, đến từ tộc đàn nhân ngư sống ở sâu trong biển rộng, Âu học được rất nhiều điều từ nàng, rất nhiều điều từ trước y hoàn toàn không hiểu.
Nàng có thể nói chuyện với nhiều loại cá, có thể chỉ huy cá voi, tiếng ca nàng phát ra có thể làm cho cá mập khi đi săn bình tĩnh lại.
Nàng hiểu biết hết tất cả những vật trong biển cả, biết cái gì ăn ngon, cái nào nguy hiểm, cái nào có thể chế tác thành trang sức xinh đẹp.
Nàng còn biết làm sao có thể khoan lỗ trên trân châu, làm sao có thể mài vỏ sò thành loại hình dạng mình muốn, làm sao có thể lột da một ít loại cá lớn, rồi làm thành túi to đựng đồ vật.
“Ngươi thật lợi hại!”
Đi theo chơi với San Hô vài ngày, Âu đối nàng sùng bái đã như mực nước thủy triều của nước biển, cao cao sắp tràn tới nơi rồi!
“Sau này ngươi cũng sẽ lợi hại như thế.”
“Những thứ ngươi biết ta đều không biết, cái gì cũng không biết.”
Âu buồn bực bụm quai hàm.
San Hô cười tủm tỉm xoa bóp khuôn mặt của y:
“Khi ngươi trưởng thành ngươi sẽ biết. Ca hát cùng lắng nghe đều là bản năng của nhân ngư, tất cả những thứ ngươi nên biết, sau này từ từ cũng sẽ biết.”
“Ta đã trưởng thành nha. Trước đây ta chỉ có nhỏ như này.”
Âu khoa tay múa chân… à không là đuôi, so với nửa chiều dài đuôi của mình.
San Hô chớp chớp mắt, đổi đề tài:
“Ngươi có muốn đến sống cùng chúng ta không?”
“Sâu trong biển nơi đó rất an toàn, có khoáng thạch phát sáng, đáy biển trải trân châu, dùng vỏ sỏ lớn xây thành phòng ở. Nhân ngư đều tụ thành đàn sống cùng một chỗ, mọi người cùng nhau đi săn, chăm sóc lẫn nhau, lúc ca hát, cả đáy biển đều nghe thấy.”
“Rất ít có nhân ngư sống một mình bên ngoài, ta cũng sắp trở về. Ngươi có muốn về cùng ta không?”
Âu kinh ngạc nhìn San Hô, có ý muốn đi, há miệng thở dốc, nhưng lại nói:
“Nhưng đại rùa biển không thích chuyển nhà. Hơn nữa ta có nuôi… Hắn cũng không thể đi biển sâu.”
San Hô có chút thất vọng, nhún nhún vai cũng không miễn cưỡng:
“Được rồi, ngươi có cuộc sống của ngươi. Nhưng mà nếu ngươi thay đổi chủ ý thì chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi. Có khó khăn gì, chúng ta sẽ trợ giúp ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết nơi chúng ta sống.”
Nàng cởi xuống một cái vòng cổ xâu từ trân châu nhỏ cùng hổ phách màu vàng, đeo lên cổ Âu, hôn nhẹ lên môi của y một cái:
“Bye bye, tiểu bảo bối.”
Âu mở to hai mắt nhìn, đuôi cá đều cứng lại, cho đến khi đuôi cá màu đỏ của San Hô biến mất trong tầm mắt mới cẩn thận sờ sờ môi mình __ ừm mềm quá.
Không hiểu sao có cái gì đó, hơi hơi ngượng ngùng.
Và hình như có chút cô đơn.