Tóc dài như mực màu lam của nhân ngư tản ra trong nước, không tiếng động hòa thành một thể với nước biển, trên vây cá bán trong suốt nổi lên gợn sóng ánh sáng màu như cầu vòng, vảy trên đuôi cá có sắc thái giống như gương khi ánh sáng bị chiết xạ rực rỡ, vết lốm đốm hoa mỹ rực rỡ lay động theo tầng tầng lớp lớp dòng nước, giống như viên kim cương được mài dũa tỉ mỉ cất trong hộp được lấy ra, vẻ đẹp tích tụ đã lâu bất ngờ nở rộ, quang hoa lưu chuyển, lấp lánh đến chói đau mắt người, rồi lại lưu lại dấu ấn sâu trong tâm, khiến người khác không thể dời tầm mắt khỏi nó.
Đẹp đến mức tựa như một cảnh mơ kỳ lạ, khiến người ta tình nguyện trầm mê, vĩnh viễn chỉ mong không tỉnh lại.
Thiệu Niên Hoa cảm giác như mọi thứ xung quanh mình hết thảy dường như đều tan biến, thứ duy nhất còn lại trong mắt hắn chính là nhân ngư sáng lóa kia, tựa hồ có vật gì đó chạm đáy lòng hắn, đánh trống reo hò, kêu gào, rục rịch, sinh động, lấp kín trong cửa lòng đè ép nặng trịch, rồi lại không thể diễn tả rõ, mơ hồ bắt không được.
Gương mặt tinh xảo của nhân ngư tiến lại gần, phóng đại trước mắt, đôi mắt như ngọc lục bảo đong đầy ý cười, môi mỏng màu nhạt gợi lên độ cong vui sướng.
Tại trong giây phút cánh tay của nhân ngư ôm hắn, Thiệu Niên Hoa như thể bị nước thánh trong nghi lễ xối lên đầu, ma xui quỷ khiến thì thào một câu:
“Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.”
(Edit thô: Tình không biết sở khởi, một hướng mà thâm. – Chương trình dịch.
Tình không biết khi nào bắt đầu, một chút rồi sâu nặng. – Do chủ nhà edit chỉnh lại.
._. Éo biết edit thơ và danh ngôn sao cho hay T_T)
Danh ngôn cổ đọc ra trong nước biển, hóa thành một chuỗi bọt khí.
“Đẹp không, đẹp không? Ta làm có đẹp không?! Có sáng lấp lánh không?!”
Âu hưng phấn ôm Thiệu Niên Hoa xoay vài vòng, xoay đến mức khiến hắn choáng váng mặt mày ngay cả hô hấp mặt nạ bảo hộ cũng không được mới chịu dừng lại, vỗ vỗ lưng hắn, có chút áy náy nói:
“Nhiều ngày qua ta không tới, ngươi đói đến gầy luôn.”
Dưỡng khí dùng hết, Thiệu Niên Hoa phải trở lại trên thuyền nhỏ, nhìn thấy nhân ngư đi một chuyến tranh đoạt bận rộn bắt tới các loại cá tôm sò cua, chất đống trên thuyền nhỏ cơ hồ nhiều đến mức sắp chôn luôn người mới chịu dừng tay.
Thiệu Niên Hoa cầm cổ tay của nhân ngư, nghiêm túc nói với y:
“Chỉ cần ngươi nguyện ý xuất hiện, cả đời này ta hứa sẽ luôn ở bên ngươi.”
Âu dùng tay kia vỗ vỗ đầu con người, ôn nhu nói:
“Đừng lo, sau này ta sẽ không bỏ đói ngươi nữa.”
Người trẻ tuổi, đường còn rất dài. (=))))))
Chỉ có một người là Thiệu Niên Hoa thì không thể thỏa mãn tâm trạng muốn biểu hiện của Âu, y diễn cho cá heo xem, cho cá voi xem, cho cá mập xem, thậm chí còn diễn cho con trai lớn bị y cướp mất trân châu xem, làm không biết mệt nhảy một lần lại một lần, thỏa mãn trong sự khen ngợi của chúng nó (mặc kệ phản ứng của chúng nó thế nào, Âu đều coi như đang khen ngợi y).
“Thế nào? Đẹp lắm phải không!”
Buổi tối về nhà, Âu nhẫn nại chịu đựng mệt mỏi lại biễu diễn cho rùa biển lớn xem một lần.
“Rất đẹp.”
Rùa biển lớn nói thêm:
“Nhưng không nên cho ta xem, cũng không nên cho con cá khác xem.”
“Tại sao?”
Âu nằm trong động phủ kín trân châu lăn lộn:
“Ta còn cho con người ta nuôi xem mà!”
Rùa biển lớn nhìn y hồi lâu, thở dài:
“Âu, ngươi thật ngu ngốc, ngu ngốc đến khiến kẻ khác đau lòng.”